“Cái gì?” Đỗ Nhược Ngu tưởng rằng mình không nghe rõ, từng chữ của Sư Diệc Quang anh đều hiểu, nhưng ghép lại anh lại không hiểu.
Sư Diệc Quang không lặp lại mà giương mắt đánh giá phòng Đỗ Nhược Ngu.
Căn phòng vốn trống rỗng và lạnh lẽo đã được trang hoàng lộng lẫy có hơi người trong vòng một ngày, quần áo treo trên móc còn có cả đồ trang trí trên bàn.
Sư Diệc Quang đưa mắt về phía giá sách nhỏ trên bàn và nhìn thấy cuốn “Ông già và biển cả”.
“Rất biết xử lý.
” Sư Diệc Quang nói.
Đỗ Nhược Ngu cảm thấy khó hiểu, đã được cấp phòng thì đương nhiên sẽ dọn dẹp, sẽ ở đây lâu, trừ khi…… Sư Diệc Quang nói ngày mai sẽ ly hôn.
Nhưng họ chỉ mới kết hôn được một ngày.
Sư Diệc Quang lại nhìn Đỗ Nhược Ngu, dùng giọng điệu không thể từ chối nói: “Tới phòng tôi.
”
Đỗ Nhược Ngu lần này hiểu rõ, nhưng hôm qua Sư Diệc Quang mới nói anh không được phép vào.
Đỗ Nhược Ngu thành thật đi theo sau Sư Diệc Quang đến phòng ngủ chính.
Anh bước vào phòng ngủ chính, phát hiện đây là một dãy phòng, nối liền với phòng tắm và phòng thay đồ, cuối cùng là một đài quan sát đã mở ra một nửa, bây giờ rèm cao từ trần đến sàn chưa được kéo lên, anh vẫn có thể ngắm màn đêm bên ngoài.
Thảo nào buổi sáng Sư Diệc Quang mặc đồ xong mới ra.
Căn phòng đủ rộng để có một cầu thang bên trong, ở giữa có một chiếc giường king size, rất phù hợp với phong cách của Sư Diệc Quang.
Đỗ Nhược Ngu còn đang tò mò nhìn phòng ngủ sang trọng của tổng giám đốc thì nghe thấy Sư Diệc Quang nói: “Ngủ đi”
…… Có ngốc cũng hiểu ý anh ta, Đỗ Nhược Ngu miễn cưỡng cười cười: “Thế này không tốt lắm?”
Sư Diệc Quang kéo anh, đè anh xuống giường, ra lệnh: “Ngủ.
”
Bọn họ chỉ kết hôn giả thôi, có cần thiết phải đi đến mức này không?
Mục này không phải không ghi trong hợp đồng sao? Đây là dịch vụ bổ sung à? Anh có thể nói rằng mình không thể cung cấp dịch vụ này không?
Sau đó Sư Diệc Quang trừng mắt với anh.
Đỗ Nhược Ngu liền thành thật chậm rãi bò lên trên giường.
Anh nằm xuống chiếc giường lớn của Sư Diệc Quang, không dám ngủ ở giữa, kề sát mép giường vừa đủ không bị ngã.
Chất lượng của chiếc giường này thực sự rất tốt, ngay cả mép giường cũng khá mềm mại.
Ai ngờ Sư Diệc Quang cũng nằm xuống nắm lấy vai Đỗ Nhược Ngu, dùng bàn tay to lật anh lại, trực tiếp ôm anh vào lòng.
Đỗ Nhược Ngu: “……”
Đỗ Nhược Ngu tựa đầu vào hõm vai Sư Diệc Quang, trước mặt là bộ ng.ực rắn chắc ấm áp của tổng giám đốc mà vô số người mơ ước, Sư Diệc Quang cũng một tay ôm lưng anh, một tay giữ eo anh, ôm thật chặt trong vòng tay anh ta.
Toàn thân Đỗ Nhược Ngu cứng đờ, không dám cử động.
Sư Diệc Quang còn không biết xui xẻo sao lại cọ lên người anh hai phát.
A a a a a…… Tổng tài đây là uống lộn thuốc sao?
Hôm nay ban ngày còn rất bình thường mà? Anh ta đây là muốn làm gì?
Đỗ Nhược Ngu căng cứng cơ thể, không dám thả lỏng chút nào, thậm chí không dám thở ra, anh sợ Sư Diệc Quang sẽ làm bước tiếp theo, toàn thân đều cảnh giác.
Nhưng Sư Diệc Quang chỉ ôm anh.
Đỗ Nhược Ngu một lúc sau cảm thấy rất mệt mỏi, mới có mười giờ, anh không cách nào ngủ được.
Vốn dĩ anh muốn chơi một lúc trước khi đi ngủ.
Hiển nhiên Sư Diệc Quang cũng không ngủ được, Đỗ Nhược Ngu cảm giác được hô hấp của mình phập phồng, thoạt nhìn không giống như buồn ngủ chút nào, ngược lại càng ngày càng bất ổn.
Đỗ Nhược Ngu do dự một lát, sau đó nảy ra chủ ý, mở miệng kêu: “Sư tổng……”
“Làm gì?” Giọng điệu của Sư Diệc Quang có chút hung dữ, anh ta có vẻ hơi tức giận.
Đỗ Nhược Ngu nuốt khan nói: “Ừm… tôi muốn đi vệ sinh.
”
“……” Sư Diệc Quang lập tức buông anh ra, “Đi!”
Đỗ Nhược Ngu nhảy bắn xuống giường, lẻn vào phòng tắm.
Anh đóng cửa phòng tắm, nhe răng trợn mắt xoa xoa cơ bắp đau nhức rồi thở ra một hơi dài.
Ôm như thế hai người đừng mong ngủ được.
Đỗ Nhược Ngu xoay trái ba vòng phải ba vòng để thả lỏng, lúc này mới cảm thấy tốt hơn, anh ước chừng đã đến lúc rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Khi anh bước đến bên giường, Sư Diệc Quang cũng ngồi dậy, bật đèn ngủ lên, nhìn thẳng vào Đỗ Nhược Ngu.
Dưới ánh sáng màu cam, đôi mắt anh ta như ánh vàng, khúc xạ ánh sáng như hổ phách.
Đỗ Nhược Ngu sửng sốt, chớp chớp mắt cho rằng mình nhìn lầm rồi, Sư Diệc Quang đột nhiên hỏi một câu: “Rửa tay chưa?”
“……” Đỗ Nhược Ngu trả lời, “Rửa rồi.
”
Sư Diệc Quang vỗ nhẹ chiếc giường bên cạnh, ra hiệu cho anh nằm xuống, Đỗ Nhược Ngu leo lên giường nằm xuống, nhưng lần này tổng giám đốc không có tới gần anh.
Anh ta muốn nằm sát vào Đỗ Nhược Ngu, lại có chút ghét bỏ, cuối cùng giãy giụa nửa ngày, chỉ dựa vào đầu giường không nói lời nào, ngủ lại ngủ không được, sau đó dứt khoát mở điện thoại xem.
Đỗ Nhược Ngu cười thầm trong lòng, cũng không chọc phá, nhưng anh cũng muốn nghịch điện thoại lại không dám, đành phải nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Sư Diệc Quang chắc đang nhắn tin, trò chuyện còn hơi kích động, đánh chữ như bay.
Đỗ Nhược Ngu thầm nghĩ trong lòng, chuyện này thật là chấn động, anh cùng tổng giám đốc nằm trên giường, vừa giả vờ ngủ vừa nghe lén tổng giám đốc chơi điện thoại.
Tổng giám đốc không nhận ra mình thực sự không hề ngủ sao, không thấy xấu hổ sao?
Cuối cùng Sư Diệc Quang cũng tận hứng, lúc này mới vứt điện thoại qua một bên, sau đó nằm xuống.
Có lẽ tác dụng dọa nạt của việc đi vệ sinh quá tốt nên anh ta không ôm Đỗ Nhược Ngu nữa, may mà giường rộng đủ cho hai người lăn lộn cũng không có vấn đề gì, Đỗ Nhược Ngu cũng tự giác không dám chia nữa với Sư Diệc Quang, chỉ dám chiếm một phần ba.
Đèn ngủ tắt, Đỗ Nhược Ngu nằm yên lặng, cho dù không còn tiếp xúc thân thể nữa, nhưng sự hiện diện của Sư Diệc Quang bên cạnh hắn vẫn cao đến đáng sợ.
Đỗ Nhược Ngu luôn có cảm giác như đang nằm cạnh một chiếc lò sưởi lớn, từ xa có thể cảm nhận được hơi nóng.
Anh nóng đến