Bá đạo tổng tài nhà người khác hưởng tuần trăng mật, ít nhất bao một hải đảo, lên bãi biển tư nhân phơi nắng, biển xanh trời xanh lặn xuống xem san hô, hoặc là biệt thự trên núi Alps, hít thở không khí tươi mát, ngồi máy bay tư nhân lên đỉnh núi tuyết.
Hiện tại chỉ cần có tiền, lên vũ trụ hưởng tuần trăng mật cũng có thể.
Nhưng bá đọa tổng tài nhà họ coi teambuilding thành tuần trăng mật
Hơn nữa hoạt động công ty bao, cá nhân không cần chi tiền.
Ban tổ chức của phòng nhân sự đặc biệt mời một hướng dẫn viên du lịch đến để giải thích danh lam thắng cảnh cho mọi người, nhưng một số người không muốn đi theo hướng dẫn viên mà muốn tự mình đi, vốn dĩ vì lý do an toàn nên điều này không ổn nhưng Hàn Dung lại nói: “Thả bọn họ đi, hiếm khi được tự bay, đây là dã tính.
”
Vì thế mọi người phân công nhau hành động, hẹn trước khi mặt trời xuống núi đến sơn trang trong núi.
Sư Diệc Quang tất nhiên không theo mọi người, đeo kính râm, mím môi, lạnh mặt, đãn theo tài xế với thư kí lắc lư lên núi.
Có đồng nghiệp nữ muốn tham gia nhưng không dám, đành phải cắn khăn tay trong lòng.
Nhưng mấy cô nhìn Đỗ Nhược Ngu ánh mắt đầy đồng tình.
…… tại sao nhìn Hàn Dung lại là ghen ghét, nhìn anh lại là thư kí Đỗ bồi tổng tài vất vả, sau đó vẻ mặt từ ái?
Đỗ Nhược Ngu không hiểu được tiêu chuẩn bình phán của mấy cô.
Hiện tại nam nam đã có thể kết hôn mà.
Sư Diệc Quang bước chân dài đi trước, Đỗ Nhược Ngu cùng tài xế lẽo đẽo theo sau.
Cái gì là tuần trăng mật chứ, Đỗ Nhược Ngu cảm thấy mình như bảo tiêu chân chó của tổng tài.
Anh quay đầu nhìn tài xế bên cạnh, tài xế vẻ mặt tất cung tất kính, kinh sợ.
Anh rất muốn hỏi tài xế của Sư Diệc Quang tại sao lại sợ anh ta đến vậy? Hoàn toàn đã vượt qua kính sợ giữa cấp dưới với cấp trên.
Đỗ Nhược Ngu còn đang quan sát tài xế, thình lình nghe thấy Sư Diệc Quang nói với tài xế: “Tiểu Mã, cậu đi chơi với họ đi.
”
Nghe tiểu mã là biết sao sợ rồi á :)))
Tài xế bị hoảng sợ, suýt thì khóc, nói: “Sư tổng, tôi làm sai điều gì sao?”
…… Đến nỗi khoa trương như vậy sao.
Sư Diệc Quang cũng đau đầu bất đắc dĩ, nói: “Không có, cậu đi chơi đi, tôi nói chuyện với thư kí Đỗ.
”
Tài xế nhìn Đỗ Nhược Ngu, lại nhìn Sư Diệc Quang, lúc này mới do do dự dự đi.
Đỗ Nhược Ngu: “……”
Sư Diệc Quang quay đầu nhìn anh, một cái kính râm che kín mít nữa khuôn mặt, nói: “Tôi biết cậu lại đang phun tào sau mắt kình.
”
Đỗ Nhược Ngu vội vàng lắc đầu: “Tôi không phải, tôi không có.
”
Sư Diệc Quang hừ một tiếng, giải thích cho Đỗ Nhược Ngu về tài xế: “Tiểu Mã hồi nhỏ bị tôi dọa nên vẫn luôn sợ tôi.
”
“?”Tổng giám đốc ngài là sinh vật đáng sợ đến cỡ nào vậy, lại có thể dọa một người đến mức đó.
Sư Diệc Quang không giải thích nhiều, tiếp tục lên núi, Đỗ Nhược Ngu vội vàng đuổi kịp.
Kỳ thật phong cảnh nơi này thật sự rất đẹp, dãy núi phập phồng, dưới chân núi xanh um tươi tốt, trên núi mây trôi lượn lờ, không khí lại tươi mát, thích hợp leo núi thay đổi không khí.
Chỉ là Đỗ Nhược Ngu nhìn quanh bốn phía, mấy người đi ngang họ đều là người già……
Sư Diệc Quang đeo kính râm, dáng người lại cao lớn, không hợp với không khí nơi này, ai, tổng giám đốc vốn dĩ không cần tới nơi này, kết quả một hai phải tới.
Còn mỹ kỳ danh nói hưởng tuần trăng mật.
Sư Diệc Quang giống như biết Đỗ Nhược Ngu suy nghĩ cái gì, đột nhiên mở miệng nói: “Tôi chỉ cảm thấy sau khi chúng ta kết hôn nên đi giải sầu, cũng không có ý khác.
”
Đỗ Nhược Ngu nghe xong gật đầu.
“Không liên quan gì đến tuần trăng mật cậu hiểu không?” Sư Diệc Quang vẫn giữ nguyên giọng điệu lạnh lùng như đe dọa.
Đỗ Nhược Ngu lại gật đầu, hiểu, sao có thể không hiểu, Sư tổng ngại hạ giá.
Sư Diệc Quang vẫn còn quan tâm đến lời anh nói trên xe, Đỗ Nhược Ngu cười trấn an nói: “Tôi đi tản bộ, cảm ơn Sư tổng tới đi cùng.
”
Sư tổng lúc này mới “Ừm” một tiếng, đi xuống cầu thang, nói: “Đúng vậy, tôi tới đi cùng cậu.
”
Đỗ Nhược Ngu chỉ cười, không nói lời nào.
Hai người đi dọc đường núi coi như nhàn nhã, sóng vai nhau nhìn phong cảnh, câu được câu không nói chuyện, Đỗ Nhược Ngu cuối cùng cũng cảm thấy mình không giống bảo tiêu của Sư tổng.
Thắng cảnh này có một khu nuôi khỉ, du khách đi bộ qua đường núi ở giữa, đàn khỉ bên cạnh từ trên núi xuống, du khách có thể tận mắt quan sát.
Tất nhiên có nhân viên canh gác hai bên đường núi để đề phòng khỉ làm hại người.
Đỗ Nhược Ngu thấy tới cũng tới rồi, liền đi theo dòng người đến phía trước, nhung Sư Diệc Quang lại chần chờ.
“Sao vậy, Sư tổng?” Đỗ Nhược Ngu quan tâm hỏi.
Sư Diệc Quang lắc đầu, đi theo anh.
Vì thế, đúng lúc này, một việc thần kì đã xảy ra.
Mấy con khỉ vốn đang xin đồ ăn từ du khách đều ngừng lại, lập tức bỏ chạy tứ tán, từ đường núi chạy thẳng vào rừng trên núi rồi biến mất.
Khung cảnh sôi động của du khách và lũ khỉ đang nô đùa vừa rồi bỗng trở nên yên tĩnh, mọi người đứng đó với vẻ mặt bối rối.
Từ náo nhiệt đến an tĩnh trong nháy mắt.
Hơi hoành tráng đó……
Du khách cùng nhân viên công tác cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hai mặt nhìn nhau, chỉ có Đỗ Nhược Ngu trừng mắt nhìn Sư Diệc Quang.
Cảnh tượng này có vẻ quen quen…
Giống hệt như ngày Sư Diệc Quang đến nhà cầu hôn, khi đó lũ chó trong tiểu khu đều bỏ chạy, nhưng lúc đó chúng đều từng con một, không giống như bây giờ khi một đàn khỉ bất ngờ bỏ chạy, có vẻ cực kì chấn động.
Những người khác cảm thấy khó hiểu, nhưng Đỗ Nhược Ngu biết chuyện này nhất định có liên quan