Đỗ Nhược Ngu thực sự chỉ là một người bình thường.
Mẹ và em gái anh hiện đang ở nhà, cha anh đã mất khi anh còn nhỏ, trong gia đình anh không có nhiều người thân, quan hệ với nhà cậu cũng hời hợt, có giúp đỡ nhưng tương đối lạnh nhạt.
Mẹ cậu một mình nuôi dạy hai đứa nhỏ cũng không dễ dàng.
Đỗ Nhược Ngu từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, thành tích cũng không tồi, không để mẹ nhọc lòng, thuận lợi đậu đại học tốt, sau đó tốt nghiệp nhận lời mời làm thực tập sinh tập đoàn Lễ Anh, không nghĩ tới được Sư Diệc Quang nhặt đi làm thư kí tổng giám đốc.
Này có lẽ là chuyện không bình thường nhất trong cuộc đời bình phàm của anh.
Rất nhiều người ở trong công ty phấn đấu nhiều năm mới có thể nhìn thấy quản lý hay cao tầng công ty, mà ngay ngày đầu anh vào công ty đã làm được.
Tiền lương của Đỗ Nhược Ngu cao hơn bạn học cùng tuổi, sau khi có công việc dọn ra khỏi nhà, thuê phòng ở gần công ty.
Em gái thì đang học đại học, bởi vì là gia đình đơn thân, cô cũng tương đối độc lập, ngày thường lên Tấn Giang viết văn, kiếm chút tiền tiêu vặt.
Bọn nhỏ đều lớn, có thể tự cấp tự túc, mẹ Đỗ liền thảnh thơi hơn, lúc rảnh thường thích đi du lịch.
Cuối tuần này mẹ Đỗ không ở nhà, Đỗ Nhược Ngu liền hoàn thành tâm nguyện của em gái bấy lâu nay.
Bọn họ hẹn nhau ở một tiệm cà phê mà Đỗ Dĩnh Dĩnh thích.
Trà chiều và điểm tâm ở đây là món Đỗ Dĩnh Dĩnh muốn thử bấy lâu nay, cô liền lôi kéo anh trai đến.
“A, thật thỏa mãn.” Đỗ Dĩnh Dĩnh lấy nĩa nhỏ xén thêm miếng bánh ngọt đưa vào trong miệng, Đỗ Nhược Ngu thấy thế liền rót thêm trà hoa cho em gái, bỏ thêm hoa quả trong đĩa đến trước mặt cô.
Đỗ Dĩnh Dĩnh nhìn động tác của Đỗ Nhược Ngu, nói: “Anh, anh càng ngày càng hiền huệ.”
“……” Đỗ Nhược Ngu mỉm cười, “Bệnh nghề nghiệp.”
Nói tới công việc của anh trai, hai mắt Đỗ Dĩnh Dĩnh liền tỏa sáng: “Khi nào em mới có thể đến thăm công ty anh đây, em muốn tìm tư liệu.”
Đỗ Dĩnh Dĩnh viết truyện trên Tấn Giang kiếm học phí trợ cấp, đã nhắm tới ông chủ của anh trai Sư Diệc Quang từ lâu, tổng tài sống, tư liệu sống, đáng tiếc Đỗ Nhược Ngu không thích nói chuyện công việc, trong mắt Đỗ Dĩnh Dĩnh quả thực là lãng phí tài nguyên.
“Nếu có thể nhìn thấy sếp của anh thì tốt rồi, đẹp trai lại có tiền, nam chính tiêu chuẩn, em mà quan sát được chắc chắn viết thêm được tổng tài văn.”
“Không giống em nghĩ đâu.” Đỗ Nhược Ngu bất đắc dĩ nói, đẹp trai tới mấy biến thành cấp trên rồi còn có thể hoa si mới là quỷ.
Giai cấp bóc lột cùng nhân dân lao động không có tiếng nói chung.
“Ai, đáng tiếc, em còn động não được rồi.” Đỗ Dĩnh Dĩnh uống một ngụm trà hoa, hứng thú bừng bừng nói, “Cưới trước yêu sau bá đạo tổng tài yêu ta —— bần cùng mỹ mạo tiểu bạch hoa cùng bá đạo tổng tài khế ước kết hôn, nhưng trong lòng tổng tài có bạch nguyệt quang.”
“Tổng tài bởi vì bạch nguyệt quang thương tổn tiểu bạch hoa, tiểu bạch hoa ly hôn với tổng tài xong, nhiều năm sau tổng tài hối hận truy thê, phát hiện tiểu bạch hoa lại có con!”
Đỗ Nhược Ngu: “……”
Anh đưa tay lắc đầu em gái mình: “Loại cốt truyện cũ kỹ này thật sự có thị trường sao? Nếu viết thật đến lúc đó khóc lóc nằm liệt giữa đường.”
Đỗ Dĩnh Dĩnh xua xua tay: “Anh không hiểu, có thể sửa, Ví dụ như đây là câu truyện của mười năm trước, vai chính xuyên vào trong sách thành bạch nguyệt quang, cô muốn tác hợp tổng tài và tiểu bạch hoa, nhưng không ngờ lại ở cùng với tổng tài.
Hoặc là xuyên thành con trai của tiểu bạch hoa, từ nhỏ đã giúp mẹ vả mặt cực phẩm.”
Đỗ Nhược Ngu bị sét đánh: “Sao lần nào anh cũng bị mấy thứ động não của em làm ô nhiễm.”
Đỗ Dĩnh Dĩnh cười hắc hắc: “Anh là anh trai em sao.” Cô nói sảng khoái, lúc này mới nhớ tới chính sự, hỏi, “Không phải anh có việc muốn nói với em sao? Chuyện gì vậy.”
Đỗ Nhược Ngu cũng uống một ngụm trà, nhìn em gái, bình tĩnh nói: “Anh sắp kết hôn.”
“Cái gì?” Đỗ Dĩnh Dĩnh trợn mắt há hốc mồm, “Anh nói cái gì?”
Đỗ Nhược Ngu lặp lại một lần: “Anh sắp kết hôn.”
Đỗ Dĩnh Dĩnh cuối cùng cũng hồi thần, không thể tưởng tượng hỏi: “Nói giỡn sao, sao lại đột nhiên như vậy.
Em không nghe nói anh có bạn gái, hơn nữa anh còn trẻ mà, không hề báo trước thế này.” Cô vẫn là không thể tin được, nhưng đầu đã dạo qua một vòng, “Sự tình đột ngột tất có yêu, anh trước tiên đem người về xem sao, mẹ đồng ý chưa?”
Đỗ Nhược Ngu nói: “Là đột ngột, nhưng đã quyết định, không đổi được, cho nên em phải chung mặt trận đi thuyết phục mẹ với anh.”
Đỗ Dĩnh Dĩnh trừng mắt nhìn anh mình, uống trà an ủi: “Chẳng lẽ là đối tượng kết hôn không nhìn nổi? Rốt cuộc là ai, đang làm gì?”
Đỗ Nhược Ngu mỉm cười: “Là cấp trên của anh, tổng giám đốc công ty Sư Diệc Quang.”
“Phụt.” Đỗ Dĩnh Dĩnh phun ra hết trà trong miệng.
Đỗ Nhược Ngu săn sóc đưa khăn giấy cho cô, cười nói: “Cho nên em có cơ hội thấy tổng tài thật, có phải rất vui vẻ không?”
***
Đỗ Nhược Ngu làm trong tập đoàn Lễ Anh, là tập đoàn giải trí lớn, Sư Diệc Quang là tổng giám đốc công ty, cha anh ta là lão chủ tịch, trước lúc Đỗ Nhược Ngu tới công ty làm đã qua đời, hiện tại chủ tịch tập đoàn là chú Sư Diệc Quang, Sư Duệ.
Tổng bộ công ty từ trên xuống dưới không ít người, dưới lầu là các bộ phận, ba tầng trên là bộ phận cao tầng, Đỗ Nhược Ngu làm việc ở văn phòng giám đốc tầng thứ hai đếm ngược.
Đại khái bởi vì tính chất ngành nghề, nên diện mạo của nhân viên công ty đều … rất đẹp.
Đỗ Nhược Ngu lần đầu tiên tới công ty liền bị chấn động.
Giá trị nhan sắc của anh ở bên ngoài thuộc hàng đẹp trai, dễ nhìn, nhưng khi đem đặt trong công ty liền tụt xuống hàng không đáng chú ý.
Hơn nữa, nhân viên công ty mỗi người đều có cá tính riêng, có người có tính khí cực kì táo bạo, lần trước Đỗ Nhược Ngu gặp được đồng nghiệp đánh nhau.
Sự việc này thật sự chưa từng thấy qua ở mấy công ty lớn.
Bọn họ đánh nhau không cần tay, mà cắn, còn để lại dấu răng, nghe nói sau đó hai người đều bị bắt đi tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại, ngẫm