Sư tổng gọi Đỗ Nhược Ngu, ngày thường đi làm khẳng định là xưng hô “Thư kí Đỗ”, có đôi khi nóng nảy, gọi cả tên lẫn họ: “Đỗ Nhược Ngu!”
Sư Diệc Quang vốn tính cách lạnh lùng, kiêu ngạo, ít nói, sau khi kết hôn cũng rất ít khi gọi Đỗ Nhược Ngu, có việc liền “Uy, cái kia, cậu” chỉ đại một cái.
Kết quả hôm nay Sư Diệc Quang đột nhiên nói một câu “Tiểu Ngu”, làm hồn Đỗ Nhược Ngu rớt mất.
Dù buồn ngủ đến đâu anh cũng giật mình tỉnh dậy, Đỗ Nhược Ngu mở mắt ra nhìn Sư Diệc Quang, hỏi: “Sư tổng, anh làm sao vậy?”
Sư Diệc Quang có chút khó chịu trước phản ứng của anh, nói: “Không sao, gọi một tiếng không được hả.”
Đỗ Nhược Ngu nghĩ tới nghĩ lui, có phải anh lại kích thích đến tổng giám đốc không, lại không nghĩ ra được tại sao.
Sư Diệc Quang buông anh ra, lại xoay người, đưa lưng về phía anh, nói một câu: “Người khác còn có thể gọi, tôi thì lại chưa gọi.”
Đỗ Nhược Ngu sửng sốt, ẩn ý của Sư tổng là sao không thể gọi sao.
Đỗ Nhược Ngu lập tức nhớ tới Bùi Lăng, anh đã nói: “Cứ gọi tôi là Tiểu Ngu là được.”
Anh tức khắc dở khóc dở cười, tổng giám đốc đến cái này cũng phải tranh sao?
Đỗ Nhược Ngu không khỏi giật giật khóe miệng, tiến đến gần Sư Diệc Quang, đầu dựa vào lưng anh ta, nhẹ giọng nói: “Có thể mà, đương nhiên có thể.”
Anh nhắm mắt lại, ngập ngừng một tiếng: “Ngủ ngon, Sư tổng.”
***
Đỗ Nhược Ngu từ lúc Hàn Dung nối câu đó là biết cô có điều gạt mình.
Đỗ Nhược Ngu rất để ý chuyện tối hôm đó.
Có đôi khi anh sẽ nghĩ giấc mộng kia thật là mộng sao?
Người khác nói kiểu mơ này sau khi thức dậy càng nghĩ càng mờ nhạt, nhưng tại sao giấc mơ sư tử của anh càng ngày càng rõ ràng?
Anh thậm chí có thể nghĩ ánh trăng trên núi đêm đó như thế nào.
Hình như anh còn thấy một cái khe rất sâu?
Đen như mực, rất đáng sợ.
Sau đó anh còn nhớ rõ anh ôm sư tử, nhưng lông sư tử không mềm như tưởng tượng mà hơi cứng.
Đỗ Nhược Ngu cảm thấy có giấc mơ nào chân thật được như thế, cả lông mềm hay cứng cũng cảm nhận được.
Nhưng anh lại cảm thấy quá hoang đường, không phải mơ thì có thể là cái gì.
Đỗ Nhược Ngu ngồi ở chỗ mình, quan sát người tới tìm Sư Diệc Quang, bọn họ hoặc là tới hợp tác hoặc là tới báo cáo, hoặc là có việc tới cầu tổng giám đốc, nhưng đều rất bình thường, nhìn không ra có gì khác lạ.
Nhìn lại người trong công ty, nhưng giá trị nhan sắc hơi cao, cho dù mập mạp cũng là đẹp mập mạp.
Từ teambuiding lần trước, Đỗ Nhược Ngu thu hoạch được một em trai mới —— đồng nghiệp mập mạp Đinh Tuấn Thông.
Kỳ thật tư lịch Đỗ Nhược Ngu không sâu mấy, Tiểu Đinh chỉ muộn hơn anh một năm, đội sổ văn phòng thư kí, trải qua việc kia Tiểu Đinh luôn xin lỗi Đỗ Nhược Ngu ngầm đối tốt với Đỗ Nhược Ngu cực kì chân chó.
Về buổi tối ngày đó, Đỗ Nhược Ngu trực giác Tiểu Đinh khẳng định cũng gạt gì đó, nhưng anh cũng không nghĩ ra là gì.
Anh cúi đầu nhìn điện thoại mình, vốn dĩ đã mất lại được một con thỏ nhặt về.
Điện thoại cứng hơn người anh, cùng rơi xuống, nhưng ngoại trừ bị dơ thì không bị hư hỏng gì.
Đỗ Nhược Ngu nhìn điện thoại, chậm rãi vuốt màn hình, vẻ mặt suy tư.
Sư Diệc Quang vẫn được tài xế đưa đón mỗi ngày, tuy rằng Đỗ Nhược Ngu hiện tại không đi cùng Sư Diệc Quang nhưng anh ra cửa sớm nên có thể gặp Tiểu Mã ở cổng.
Dù sao cũng lộ việc anh ở cùng Sư tổng, Đỗ Nhược Ngu lần nào cũng chào Tiểu Mã nhưng mắt anh ta vẫn nhìn thẳng, vẫn duy trì cảnh giác, nhìn đường phía trước còn không thèm quay đầu.
Nên Đỗ Nhược Ngu lại bắt đầu suy tính.
Anh đợi đã lâu, cuối cùng cơ hội cũng tới.
Ngày đó vốn dĩ Sư Diệc Quang đã chuẩn bị trở về, tài xế đã chờ ở dưới lầu, nhưng đột nhiên lại nhận được điện thoại đón trễ một chút, Đỗ Nhược Ngu lúc này chỉ có thể đứng bên lề đợi.
Sư Diệc Quang ra dấu Đỗ Nhược Ngu đi trước, nhìn có vẻ gọi điện thoại còn hơi lâu.
Đỗ Nhược Ngu nảy ra ý tưởng đi thang máy xuống tầng dưới.
Anh không đến bãi đậu xe để lái chiếc Mercedes-Benz mà đi bộ đến sảnh trước, quả nhiên, tài xế đã đậu xe ở chỗ cũ đợi Sư Diệc Quang.
Đỗ Nhược Ngu đi ra phía trước gõ cửa sổ xe, dọa Tiểu Mã hoảng sợ.
Tài xế hạ cửa sổ xe hỏi Đỗ Nhược Ngu: “Sư tổng có phân phó gì sao? Thư kí Đỗ.”
Đỗ Nhược Ngu cười tủm tỉm nói: “Sư tổng chốc nữa mới xuống được.”
Tài xế cũng không để ý, nói: “Không sao, tôi chờ.”
Đỗ Nhược Ngu đi đến ghế phụ bên kia, mở cửa xe, chui vào.
Tài xế sợ tới mức rụt người: “Anh làm gì? Thư kí Đỗ?”
Đỗ Nhược Ngu vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ, nói: “Chúng ta đều là người làm công cho Sư tổng, không bằng bớt thời giờ tâm sự chút, mã sư phó.”
Tài xế hoảng sợ nhìn anh, hỏi: “Muốn nói cái gì, tôi là người làm công, anh không phải.”
Bây giờ Đỗ Nhược Ngu hoàn toàn chắc chắn Mã tài xế đã biết mối quan hệ của anh và Sư Diệc Quang, anh cười lộ ra hàm răng trắng, nói: “Chúng ta vậy càng phải tâm sự, tôi thấy anh rất sợ Sư tổng, tại sao?”
Tài xế mê mang nhìn anh, nghĩ anh là người yêu tổng giám đốc, thật sự không đắc tội nổi, liền nói: “Sư tổng…… Ai không sợ chứ, ngài ấy là tổng giám đốc mà.”
Đỗ Nhược Ngu thấy anh ta chột dạ dời mắt, lại hỏi: “Tôi nghe Sư tổng nói, anh lúc nhỏ bị anh ấy dọa, mã sư phó cùng Sư tổng khi còn nhỏ quan hệ tốt lắm sao?”
Tài xế vội vàng xua tay, nói: “Không đúng không đúng, ba tôi trước kia cũng làm