“Cậu nói cái gì?” Sư Diệc Quang hỏi lại một câu.
Tổng giám đốc nói xong lời này, Đỗ Nhược Ngu liền hối hận, mình đang tìm chết sao, sao lại hỏi chuyện bắt bướm.
Quả nhiên Sư Diệc Quang bình tĩnh hỏi: “Bên ngoài lại làm chuyện gì rồi?”
“Tôi chưa làm gì cả……” Đỗ Nhược Ngu thành thật nói: “Tôi lập tức quay lại sớm.
”
“Trực tiếp về nhà.
” Sư Diệc Quang ra lệnh, “Lái xe cẩn thận một chút, cái kỹ thuật đó của cậu.
”
Đỗ Nhược Ngu sắp khóc, kỳ thực hiện tại anh lái xe rất thành thạo, không bị trừ điểm nào, nhưng Sư Diệc Quang vẫn cảm thấy kỹ năng lái xe của anh kém.
Đỗ Nhược Ngu đáp lại, hai người cúp điện thoại.
Anh nghĩ rằng tổng giám đốc sẽ không bao giờ đi bắt bướm, không phải vì điều gì khác mà chỉ vì anh ta quá lười di chuyển.
Đỗ Nhược Ngu nhớ tới bộ dáng anh ta trạch trên sopha, đừng nói là bươm bướm, có lẽ anh ta thậm chí còn không buồn ngẩng đầu lên khi có UFO bay qua.
Bây giờ nghĩ lại, mặc dù hổ và sư tử đều là động vật họ mèo, nhưng thói quen và tính cách của chúng khá khác nhau, hổ nhỏ tuy không nói còn ngoan ngoãn nhưng nhóc vẫn rất sinh động, nhóc chỉ rụt rè, nhưng Đỗ Nhược Ngu nói cái gì nhóc đều nghe còn làm theo, bò bò nhảy nhảy nên làm gì thì làm đó.
Nhưng mà hổ nhát gan cũng rất kỳ quái, ba nhóc nói có chướng ngại ngôn ngữ, chắc trước kia đã bị dọa sợ.
Nói tới ba nhóc, thoạt nhìn cũng có vẻ rất vui vẻ nói nhiều, khác hẳn với sư tử.
Trong đầu Đỗ Nhược Ngu đột nhiên nhảy ra khuôn mặt lạnh của Sư tổng “Hừ” một tiếng, lái xe còn bật cười.
Hổ nhỏ đó thật đáng yêu, không biết con sư tử nhỏ sẽ ra sao, cũng không biết sư tử đực nhỏ khi nào bắt đầu mọc lông bờm.
Đỗ Nhược Ngu lập tức hồi thần, cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng tổng giám đốc quá keo kiệt, dù thế nào cũng không chịu biến thân.
Anh hít một hơi rồi tập trung lái xe.
Về đến nhà cũng đã gần bảy giờ, thực ra vẫn còn sớm, đáng ra anh phải làm xong việc sẽ trực tiếp về công ty, nhưng bây giờ mới về nhà.
Vừa vào biệt thự, anh đã nhìn thấy Sư Diệc Quang đang đứng ở cửa đợi anh.
“Sư tổng, anh đói bụng sao?” Đỗ Nhược Ngu vừa đi vào vừa nói: “Tôi đi nấu ăn.
”
“Tại sao lúc nào cậu cũng cảm thấy tôi đói?” Sư Diệc Quang bất mãn nói.
“Vậy tại sao anh lại đứng ở cửa?”
Sư Diệc Quang nói: “Không có gì, tôi kêu người tới nấu ăn, cậu không cần làm.
”
Hóa ra đang đứng chờ anh về ăn.
Đỗ Nhược Ngu nhếch môi, tổng giám đốc càng ngày càng tri kỷ.
Sư Diệc Quang đang nói chuyện, lúc đầu cũng khá bình thường, khi Đỗ Nhược Ngu đi tới, anh ta đột nhiên nhíu mày, vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó tức giận nói: “Cậu quả nhiên đã làm gì bên ngoài.
”
“Làm gì?” Đỗ Nhược Ngu không thể hiểu được.
“Cậu lại sờ động vật khác.
” Sư Diệc Quang quay lại, ôm lấy vai Đỗ Nhược Ngu, cúi đầu ngửi cổ anh, chóp mũi thậm chí còn chạm vào da thịt anh.
Đỗ Nhược Ngu co rúm lại một chút, rồi phản ứng ngay lập tức.
A, những người như họ có khứu giác rất nhạy bén!
Sư Diệc Quang tuy rằng thực lực không bằng Hàn Dung, nhưng anh buổi chiều ôm tiểu hổ lâu như vậy, nhất định có mùi vị của hổ.
“Là hổ.
” Quả nhiên Sư Diệc Quang chém đinh chặt sắt nói.
Đỗ Nhược Ngu nhìn thấy sắc mặt của Sư Diệc Quang ngày càng lạnh lùng, lạnh lùng như trận bão tuyết ở Siberia, anh nhanh chóng giơ tay đầu hàng.
“Tôi sẽ nói cho anh sự thật.
”
Đỗ Nhược Ngu kể cho Sư Diệc Quang biết chính xác chuyện gì đã xảy ra chiều nay.
Vốn tưởng rằng Sư Diệc Quang sau khi biết toàn bộ câu chuyện sẽ dễ chịu hơn, nhưng không ngờ sắc mặt của anh ta càng trở nên xấu, đôi mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm Đỗ Nhược Ngu.
Cho dù anh ta không biến hình, nhưng đôi mắt này vẫn là của thú săn mồi, Đỗ Nhược Ngu bị nhìn mà da đầu tê dại.
Sau đó anh lại bị bế lên.
Lần này anh được vác thẳng lên vai, giống như một cái bao tải.
Thân trên của Đỗ Nhược Ngu như treo ngược, dở khóc dở cười, Sư tổng càng ngày càng thích trực tiếp ra tay, chỉ bế anh lên rồi đi mà không nói một lời.
“Tôi làm người tốt chuyện tốt mà, tôi cũng không biết là hổ đâu.
”
Đỗ Nhược Ngu ôm lấy lưng tổng giám đốc, hét lớn: “Anh không thể trách tôi được!”
Sư Diệc Quang đánh mông Đỗ Nhược Ngu một cái, nói: “Tôi thấy quần áo cậu dính lông, chắc chắn là sờ cọ chơi người ta nữa ngày.
”
Đỗ Nhược Ngu không hé răng, cũng không dám động.
Trong lòng anh đang tự tìm cho mình một lý do, khi đó sợ hổ nhỏ sợ hãi cho nên chơi với nhóc đó thì có gì sai.
Sư Diệc Quang khiêng Đỗ Nhược Ngu lên lầu hai, vào phòng tắm, bỏ anh vào bồn tắm, ấn anh không được nhúc nhích.
Anh luôn cảm thấy cảnh tượng này có vẻ quen thuộc, lần trước anh chạm vào đuôi của chị Dung Dung, anh cũng bị ôm như thế này, nhưng lần đó là trên giường sofa, lần này là trong bồn tắm.
“Sờ vào tiểu hổ không phải rất vui sao?”Sư Diệc Quang âm trầm hỏi.
Đỗ Nhược Ngu vội vàng lắc đầu.
“Có phải sờ s.oạng một chút không đã ghiền, nhịn không được sờ so.ạng vài cái nữa.
”
Đỗ Nhược Ngu nghĩ thầm, anh là ma quỷ sao, đến thế này cũng biết.
Nhưng anh vẫn chỉ dám lắc đầu.
Sư Diệc Quang đưa tay cởi quần áo của Đỗ Nhược Ngu ra lệnh: “Đi tắm.
”
Thời tiết bây giờ càng lạnh hơn, nhưng vẫn chưa đến cuối thu nên Đỗ Nhược Ngu chỉ mặc áo khoác và sơ mi, Sư Diệc Quang cởi áo khoác rồi đi cởi khuy áo sơ mi.
Đỗ Nhược Ngu có chút sửng sốt, sau khi để Sư Diệc Quang cởi ba cúc áo, một tay đỡ người, tay kia kéo áo, cho đến khi một bên áo trượt xuống dưới vai, Đỗ Nhược Ngu mới đặt tay lên cổ tay Sư Diệc Quang nói: “Tôi sẽ tự làm”.
Nhưng quần áo đã được cởi ra, để lộ bộ ngự.c trắng nõn và bờ vai tròn trịa.
Thân hình của Đỗ Nhược Ngu khá cân đối, không cường tráng nhưng dưới da có một lớp cơ mỏng, trông vừa căng đầy vừa mềm mại.
Bàn tay của Sư Diệc Quang còn chưa rời khỏi anh, nó đang chạm vào ngực anh, đến gần bụng anh, anh ta chỉ có thể cảm nhận được làn da dưới tay mình ấm áp và mịn màng, chậm rãi phập phồng theo hơi thở của chủ nhân, bàn tay để trên cổ tay anh ta cũng dần dần nóng lên.
Đỗ Nhược Ngu rũ mắt, trên mặt chậm rãi nhiễm đỏ ửng.
Không phải bọn họ chưa từng tiếp xúc với nhau, đêm nào cũng ngủ với nhau, nhưng lần nào Đỗ Nhược Ngu đều mặc bộ đồ ngủ của mình thật kỹ, cài cúc phía trên rồi ngủ rất thành thật, không hề cử động.
Anh cũng thức dậy đầu tiên vào mỗi buổi sáng và chăm sóc bản thân trước khi gọi Sư Diệc Quang dậy.
Sư Diệc Quang căn bản không có cơ hội nhìn thấy bộ dạng quần áo xộc xệch của anh.
Mà hiện tại, Sư Diệc Quang ấn anh vào bồn tắm, cởi ra nửa áo sơ mi của anh.
Từ cổ đến xương quai xanh, xuống đến eo và bụng, hướng ra ngoài đến vai và