Bùi Miêu Miêu cuối cùng cũng bùng nổ: “Sao con gái như cậu lại nói đàn ông nhanh hay không nhanh?”
Ảnh hậu: “??? Tôi rất trong sáng mà, tự cậu đen thôi đó.”
Tóc húi cua: “Chậc chậc chậc, tay súng siêu tốc Bùi Miêu Miêu.”
Bùi Miêu Miêu: “Tôi chạy nhanh! Không phải cái khác nhanh!”
Bùi Miêu Miêu: “Thôi, tôi còn ở đoàn phim, không so đo mấy người.”
Bùi Lăng nói xong liền biến mất.
Đỗ Nhược Ngu cũng để điện thoại xuống, yêu cầu của Vương gia thực ra cũng có thể hiểu được, nếu bộ phim đầu tiên có thể thành công thì những bộ phim hoạt hình tiếp theo sẽ không thành vấn đề, nhân cơ hội quảng bá đến các tỉnh khác có thể đảm bảo sẽ không thâm hụt tiền.
Mọi người đều cần bộ phim này để tiếp thêm tự tin cho họ.
Trên thực tế, đối với Lễ Anh là công ty đầu tiên tham gia công nghiệp hóa không gian giải trí với các nhà phát triển bất động sản, ngược lại còn có nhiều kinh nghiệm làm phim hơn.
Phim của Bùi Lăng do một trong những công ty điện ảnh của họ sản xuất và hợp tác với Nhật Bản, một số tổ chức điện ảnh và truyền hình trong nước đã đầu tư vào đó, âm nhạc do Nhật Bản sản xuất và thuê một đội hiệu ứng đặc biệt quốc tế giàu kinh nghiệm.
Bộ phim này là câu chuyện về người lớn và trẻ em luân phiên trải qua những cuộc phiêu lưu trong tưởng tượng và thực tế.
Ban đầu nó được dự định là một bộ phim gia đình vui vẻ.
Lần này bộ phim bị Vương gia điểm danh, cả Sư Duệ cũng bị kinh động, chủ động đi quan tâm tiến độ.
Kỳ thật bộ phim đã quay hơn một nửa, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, Đỗ Nhược Ngu kết hợp kinh nghiệm của bản thân với các số liệu báo cáo, cảm thấy triển vọng của bộ phim hẳn là rất tốt.
Lạc đề, Bùi Lăng…… Bởi vì anh ta gọi Bùi Miêu Miêu, Đỗ Nhược Ngu vốn tưởng anh ta chỉ là mèo, kết quả Hàn Dung nói tốc độ nhanh lập tức đánh thức Đỗ Nhược Ngu, Đỗ Nhược Ngu ngay lập tức đoán được Bùi Lăng là con gì.
Cố lên đi, Bùi ảnh đế.
Mấy chuyện này đều là chuyện công tác, trong nhà cũng xảy ra vài việc.
Chính là mẹ Đỗ và bà Sư đã về từ Malaysia, sau đó nhân viên chuyển phát mèo nhanh Đỗ Dĩnh Dĩnh tới biệt thự đón Hô Hô về.
Vì thế, Sư Diệc Quang cùng Hô Hô khó chia khó rời.
Đỗ Nhược Ngu cùng Đỗ Dĩnh Dĩnh ngay lập tức đoán được, Hô Hô chết sống không muốn vào trong túi, bất quá Đỗ Nhược Ngu hoài nghi nó chỉ vì muốn chơi ở cái nhà lớn này không muốn về cái ổ nhỏ kia
Sư Diệc Quang thì khác, chân tình thật cảm thiếu chút nữa gọi điện thoại cho mẹ Đỗ, muốn cho Hô Hô ở lại.
Nhưng mẹ Đỗ thường ở nhà một mình, nên có Hô Hô ở chung thì tốt hơn, Sư Diệc Quang từ bỏ ý định, nhìn Đỗ Dĩnh Dĩnh dỗ con mèo vào túi rồi mang đi.
Đỗ Nhược Ngu bình tĩnh nói: “Làm sao bây giờ? Con mèo đi rồi.
Sư tổng, anh có cô đơn không?”
Sư Diệc Quang quay đầu lại nhìn anh nói: “Tôi đã muốn nói điều này từ lâu rồi, hai tuần nay cậu ăn nói cực kì chua.”
Sư Diệc Quang đột nhiên ôm Đỗ Nhược Ngu, ép anh vào lồng ngực xoa xoa tóc anh, nói: “Tôi cảm thấy chanh tinh như cậu cũng rất thú vị.”
Đỗ Nhược Ngu không thể tin nhìn vẻ mặt thong dong của Sư Diệc Quang, nói: “Hóa ra anh cố ý.” Cố ý chọc giận anh, để anh biến thành chanh tinh.
Sư Diệc Quang vẫn là lạnh mặt, nhưng trong mắt lại mang theo nụ cười: “Tuy rằng một con lông xù không còn nhưng ở nhà vẫn còn một cái này.”
Nói xong, anh ta buông Đỗ Nhược Ngu đi về phía tầng hai.
Đỗ Nhược Ngu kịch liệt phản đối: “Tôi không phải thú cưng!”
Tuy nói như vậy nhưng anh không khỏi sờ sờ tóc mình, trong lòng tràn ngập ngọt ngào.
Cuối cùng anh đã biến từ một quả chanh chua thành một quả kiwi lông xù ngọt ngào.
Nhưng khi kiwi tinh lại gặp Vương lão hổ, liền biến thành khổ qua tinh.
Lần này Vương Dần Nhất trực tiếp chặn lối vào công ty.
Đỗ Nhược Ngu mới vừa lái xe ra khỏi gara của công ty, liền nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên bồn hoa bên đường, mặc một chiếc áo khoác dài đến mắt cá chân, nhưng trên đôi chân bắt chéo lại là quần jean.
Cả người cao lớn, cảm giác rất mạnh mẽ.
Đỗ Nhược Ngu đã nhìn thấy anh ta, đương nhiên không thể giả vờ như không nhìn thấy, chỉ có thể cam chịu lái xe qua, dừng lại bên đường một lúc, hét lớn với Vương Dần Nhất: “Vương tiên sinh, lên xe đi.”
Ai ngờ Vương Dần Nhất cười nhìn anh, nói một câu: “Là thư ký Đỗ sao, xin lỗi, tôi đang đợi người khác.”
Đỗ Nhược Ngu ngay lập tức xấu hổ vì Vương Dần Nhất luôn mời anh đi ăn tối, trong tiềm thức anh cho rằng anh ta đến đây để gặp anh.
Làm sai thật xấu hổ, Đỗ Nhược Ngu đỏ mặt, vừa định nói xin lỗi thì nghe thấy Vương Dần Nhất cười ha hả.
Anh ta bước đến chỗ xe của Đỗ Nhược Ngu, mở cửa, tự nhiên ngồi vào ghế phụ, tiếp tục cười nói: “Chắc cậu bị lừa rồi, tôi chỉ đang đợi cậu mà thôi.”
Đỗ Nhược Ngu: “……”
Vương Dần Nhất mỉm cười: “Ai bảo cậu vẫn luôn trốn tránh tôi, không chịu ăn cơm cùng tôi.
Tôi chỉ trả thù một chút, lấy lại thể diện.”
Đỗ Nhược Ngu bị anh ta nói làm ngượng ngùng, đại lão hổ là người sảng khoái, ngược lại anh vẫn cứ trốn tránh người ta, mỗi lần gặp Chiêu Chiêu đều đi ngang qua nhau, khiến đứa nhỏ thất vọng.
Đỗ Nhược Ngu nói: “Ăn cơm thật sự không tiện, Vương tiên sinh chắc biết điều đó.
Tổng giám đốc của tôi không muốn tôi liên lạc riêng với anh.”
Vương Dần Nhất ngạc nhiên nói: “Sư Diệc Quang còn quan tâm đến bạn bè của cậu sao? Cậu ta không phải luôn là một bộ mặt vô tình, lười quan tâm đến những chuyện ồn ào này sao?”
Không cần phải nói, Vương Dần Nhất rất hiểu Sư tổng, Sư Diệc Quang đối người ngoài thực sự giống như những gì anh ta nói, nhưng Vương Dần Nhất không hiểu chuyện gì đang xảy ra với người trong cuộc.
Đỗ Nhược Ngu mơ hồ nói: “Dù sao cũng chỉ là có chút bất tiện.”
“Vậy thôi, cậu rất nghe lời Sư Diệc Quang.”
Đỗ Nhược Ngu nghĩ thầm, này đại khái chính là thói hư tật xấu khi làm cấp dưới lâu rồi.
Tuy rằng trong lòng nghĩ ông chủ này không được kia không tốt, nhưng cuối cùng vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe ông chủ nói.
Vương Dần Nhất cũng không bắt buộc, lại nói: “Tuy rằng tôi không hiểu, nhưng có thể tiếp thu.”
Đỗ Nhược Ngu nhẹ nhàng thở ra, anh lái xe, Vương Dần Nhất ở một bên nhìn anh, làm Đỗ Nhược Ngu rất không tự nhiên.
Vương Dần Nhất đột nhiên hỏi: “Hôm nay cậu còn phải về nhà nấu cơm?”
Đỗ Nhược Ngu ngẩn người, căng da đầu gật đầu.
Vương Dần Nhất lại cười, nói: “Cậu thực sự rất thú vị, phòng tôi như phòng cướp, ở chung với tôi rất cứng đờ.”
Đỗ Nhược Ngu trong lòng kêu lên: Đó là bởi vì tôi sợ nếu ở cùng anh quá lâu tôi sẽ có mùi như hổ, khi trở về nếu bị Sư tổng phát hiện thì sẽ ăn không hết gói đem đi.
Đỗ Nhược Ngu sợ hãi khi nghĩ đến tổng giám đốc quỷ súc lần bạc hà mèo lần trước, anh không muốn trải qua lần thứ hai.
Nếu anh ta làm điều đó một lần nữa, anh thực sự sẽ bị ăn thịt.
Ai ngờ Vương Dần Nhất nói: “Cậu thật sự rất đặc biệt.
Cậu biết Chiêu Chiêu từng