Kể từ ngày hôm đó việc quay phim diễn ra suôn sẻ, một con linh cẩu vào cục cảnh sát, dường như tạm thời an phận rồi.
Lần này hành động anh hùng của ảnh đế Bùi Lăng lại được đăng lên mạng, đoạn video anh ôm diễn viên nhí bỏ chạy khi kệ rơi xuống và video anh lao ra đuổi theo người đều được đăng tải trên mạng, còn có một cái Weibo chuyên nói về chuyện xảy ra trên trường quay ngày hôm đó, Bùi Lăng không chỉ cứu được cô bé mà còn giúp cảnh sát truy bắt tội phạm, ngay lập tức gây ra cơn sốt chia sẻ.
Ngay cả các tài khoản công khai của các phương tiện truyền thông chính thống cũng đăng lại những đoạn video này và những lời khen ngợi dành cho Bùi Lăng đột nhiên bùng nổ.
Mọi người đều cảm thấy Bùi Lăng là một người có trách nhiệm, dũng cảm và tích cực, trong video khi chạy anh có đôi chân dài và vòng eo thon, khi nhảy qua chướng ngại vật trông cực kỳ đẹp trai, số lượng người hâm mộ của anh tăng lên ngay lập tức, Bùi Lăng lập tức tìm về cảm giác trước kia làm lưu lượng tiểu thịt tươi.
Đỗ Nhược Ngu cảm thấy nhất định là Tống Chí Hân làm ra chuyện này, anh ta đăng video lên mạng, mua hot search cho Bùi Lăng.
Dù thế nào đi nữa độ nổi tiếng của Bùi Lăng cũng bùng nổ, bộ phim anh đang quay cũng nhận được sự quan tâm của dư luận, đoàn làm phim quét sạch đi bóng tối lúc trước trở nên tràn đầy năng lượng, lập tức bắt kịp tiến độ sa sút.
Cục Cảnh Sát Đại Thảo Nguyên.
Lâm Đại Giác: “Có đúng là tên nhóm của chúng ta sẽ hòa hợp không?”
Bùi Miêu Miêu: “Này, này, chúng ta là đồng bọn chính nghĩa, chắc chắn hợp.
”
Ảnh hậu: “Ồ, Bùi ảnh đế chính nghĩa xem lại đuôi đi kìa, giơ cao quá rồi.
”
Lâm Đại Giác: “Ha ha ha, Bùi ảnh đế của chúng ta lại nổi tiếng rồi.
”
Ảnh hậu: “Ngày đó tôi cũng rất anh dũng mà, sao không ai mua hot search cho tôi, cắn khăn tay.
”
Tóc húi cua: “Ghi âm.
m4v”
Bùi Miêu Miêu: “??? Đây là gì?”
Tóc húi cua: “Hôm đó tôi ghi âm.
”
Ảnh hậu: “Này không phải tiếng kêu của Bùi Miêu Miêu sao? Ai da ta má ơi, thật là cười chết ta.
”
Ảnh hậu: “Giọng liệp báo sao lại manh thế này, mình bắt chước loài mèo kêu nha~~~.
”
Bùi Miêu Miêu: “Cậu là kêu gâu gâu.
”
Ảnh hậu: “??? Ra đây đánh một trận!”
Lâm Đại Giác: “Nói thật, linh cẩu có thể vẫn sẽ ra tay.
”
Bùi Miêu Miêu: “A, lão Lâm sợ hãi.
”
Ảnh hậu: “Linh dương sợ linh cẩu nhất.
”
Tóc húi cua: “Cũng sợ sư tử, báo với sói.
”
Bùi Miêu Miêu: “Lão Lâm, anh chịu khổ rồi.
”
Lâm Đại Giác: “……”
Đỗ Nhược Ngu đóng nhóm, nhóm này ngày nào cũng náo nhiệt, Sư Diệc Quang với anh cũng không nói chuyện nhiều lắm, nhưng nhìn bọn họ trò chuyện trong đó cũng khá vui vẻ.
Tựa như luật sư Lâm nói, anh cũng có chút lo lắng về đàn linh cẩu, sau khi tên côn đồ bị bắt, một mực chắc chắn chỉ là bởi vì tranh chấp lao động mà trả thù đoàn phim.
Nhưng sau đó Sư Diệc Quang không biết dùng thủ đoạn gì, bắt được linh cẩu bồi thường một số tiền lớn, đồng thời đền bù cho thời gian đã mất của đoàn phim.
Sư tử vẫn thật hung dữ nga.
Sư Diệc Quang còn ở trong thư phòng, Đỗ Nhược Ngu pha cho anh ta một tách trà rồi bưng vào.
Sư Diệc Quang cầm tách trà lên vừa uống một ngụm vừa nhìn máy tính, lập tức cau mày.
“Đây là cái gì? Tại sao lại ngọt thế này?”Sư Diệc Quang giương mắt hỏi Đỗ Nhược Ngu.
Đỗ Nhược Ngu nghiêm túc nói: “Trà cẩu kỷ hoàng kì bổ khí dưỡng huyết, thêm đường.
”
Sư Diệc Quang nhìn anh như người ngoài hành tinh nói: “Tại sao cậu lại cho tôi uống này?”
Đỗ Nhược Ngu nói: “Thấy anh hơi bận rộn, uống lên tinh thần.
”
Kỳ thật là tổng giám đốc rụng lông quá nhiều, anh nghĩ bổ khí có thể giảm bớt lo âu.
Lần trước sau khi uống canh thật toàn đại bổ mẹ vợ nấu, Sư Diệc Quang có bóng ma tâm lý đối với những chuyện như vậy, nói: “Tinh thần tôi tốt, không cần thứ này”, nhưng anh ta vẫn uống trà.
Sư Diệc Quang đặt chiếc cốc xuống, do dự một lúc, sau đó nhìn vào máy tính, có vẻ chăm chú nhưng vội vỗ nhẹ vào cánh tay anh ra hiệu an ủi, đồng thời phun ra một từ: “Cảm ơn.
”
Đỗ Nhược Ngu cảm thấy hoảng sợ.
Tổng giám đốc săn sóc cấp dưới như thế này từ khi nào.
Sư Diệc Quang gần đây thật sự rất kỳ quái, luôn sờ sờ chạm chạm, sau đó còn nói chuyện với anh ôn hòa hơn nhiều.
Thật sự thực không quen a, làm M lâu rồi, không bị mắng lại cảm thấy thiếu cái gì.
Nhưng có một điều tốt, tổng giám đốc cuối cùng cũng bắt đầu thả lỏng bản thân, không còn dè dặt nữa, khi cảm thấy không thoải mái anh ta sẽ trực tiếp biến hình, để Đỗ Nhược Ngu chải lông cho mình.
Đỗ Nhược Ngu không chỉ chải tóc mà còn dùng ngón tay xoa bóp cái đầu to, sư tử nhắm mắt lại rên rỉ thoải mái.
Đỗ Nhược Ngu muốn sờ cằm và bụng anh ta nhưng vẫn chưa dám.
Khi Đỗ Nhược Ngu chải lông chải lông phát hiện tình trạng rụng tóc của Sư Diệc Quang vẫn chưa cải thiện, tuy nét mặt sư tử đã thoải mái, tâm trạng vui vẻ nhưng tổng giám đốc vẫn có tâm sự trong lòng.
Đỗ Nhược Ngu vì để Sư Diệc Quang có thể giải sầu, chủ động hẹn anh ta cuối tuần ra khỏi nhà một chút.
Sư Diệc Quang rất trạch, đây là sau khi Đỗ Nhược Ngu kết hôn phát hiện, trừ phi là công tác, nếu không anh ta tình nguyện ở trong nhà cũng lười đi ra ngoài.
Đây có lẽ là thói quen nhất quán của sư tử đực, chúng thường rất lười biếng nhưng thực chất là đang nạp lại năng lượng, khi có kẻ xâm lược xuất hiện trên lãnh thổ của chúng, chúng sẽ mở mắt, đẩy móng vuốt nhe răng nanh để đối phó kẻ thù bằng tất cả sức mạnh của mình.
Nhưng lần này Đỗ Nhược Ngu nghĩ có đôi khi đi ra ngoài thả lỏng một chút cũng không tồi.
Cuộc hôn nhân của họ không được công khai nên hai người hiếm khi đi chơi một mình khi rảnh rỗi, cách đây rất lâu Sư Diệc Quang mời anh đến khách sạn dùng bữa vì ngại ngùng, nhưng anh lại bị đồng nghiệp bắt gặp, khiến dư luận xôn xao còn làm Hàn Dung bối nồi.
Lần này là Tô Khê Nhiên Nhiên có một cuộc triển lãm tranh tại một phòng trưng bày nghệ thuật trong thành phố, Đỗ Nhược Ngu cảm thấy đây là cơ hội tốt, sẽ không gặp phải đồng nghiệp của mình nên có thể mời Sư Diệc Quang đi một vòng khen ngợi Tô Khê Nhiên.
Anh thấp thỏm bất an nói với Sư Diệc Quang, ban đầu anh nghĩ rằng tổng giám đốc sẽ từ chối, nhưng ai ngờ Sư Diệc Quang chỉ nhìn anh rồi nói: “Được thôi.
”
Đỗ Nhược Ngu cẩn thận nhìn tổng giám đốc, nói: “Thật không?”
Thay vào đó, Sư Diệc Quang không hiểu nhìn anh: “Cậu không muốn tôi đi cùng cậu à?”
Đỗ Nhược Ngu ngơ ngác lắc đầu, anh chỉ không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, anh còn nghĩ nếu tổng giám đốc không đồng ý thì sẽ năn nỉ ỉ ôi một chút.
Vì thế vào cuối tuần họ cùng nhau đi xem triển lãm.
Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của họ nhỉ.
Đỗ Nhược Ngu ngầm cho là như vậy.
Vốn dĩ Đỗ Nhược Ngu muốn lái xe, kết quả bị Sư Diệc Quang ấn lên ghế phụ, Đỗ Nhược Ngu đã lười giải thích vấn đề kỹ thuật của mình rồi, tổng tài lái xe chở thư kí cũng thật hiếm lạ.
Bọn họ tới nơi Tô Khê Nhiên đã đợi ở sảnh.
Tô tiên sinh vẫn phong thái mê người, tuy rằng Sư Duệ cùng Sư Diệc Quang hai tòa băng sơn đánh vào nhau còn ra tia lửa, nhưng Sư Diệc Quang vẫn rất lễ phép với Tô Khê Nhiên.
Tô Khê Nhiên cười nhìn vợ chồng son sóng vai đi tới, bởi vì đang là mùa đông, bên ngoài lạnh lẽo, Sư Diệc Quang mặc áo khoác, trên cổ đeo khăn quàng cổ, trong hội trường có điều hòa, Đỗ Nhược Ngu đương nhiên là giúp Sư Diệc Quang cởi chiếc khăn quàng cổ, treo trên khuỷu tay.
Sư Diệc Quang cũng rất phối hợp, chủ động cúi đầu xuống khi anh đưa tay ra.
Tô Khê Nhiên thấy một màn này, trong ánh mắt hiện lên ý cười đón họ.
Tô Khê Nhiên giới thiệu triển lãm nghệ thuật với hai người, sau đó xuân phong ấm áp nói: “Bác rất vui khi hai con có thể đến, Sư Diệc Quang giống chú nó, lúc nghỉ ngơi không thích ra ngoài.
”
Sư Diệc Quang đương nhiên nói: “Tiểu Ngu muốn tới xem nên con đi cùng.
”
Đỗ Nhược Ngu cũng đương nhiên nghĩ tổng giám