Sói tới.
Tin này lập tức hiện lên trong đầu mọi người có mặt, Sư Diệc Quang tiếp tục gầm lên với lũ linh cẩu mà không hề bị ảnh hưởng gì, vừa nhìn đã biết những con sói này đang ở cùng phe mình.
Ai có thể ngờ rằng một con sư tử gầm lên còn triệu tập một bầy sói.
Những con sói này đều trông rất mạnh mẽ, đôi mắt đỏ rực của chúng tỏa sáng vào ban đêm.
Cộng với việc con sư tử lớn với chiếc bờm dựng đứng, cái mũi nhăn lại gầm gừ suốt ngày đang đứng trước mặt Đỗ Nhược Ngu, lũ linh cẩu lúc này đã hoàn toàn sợ hãi.
Đánh không lại a.
Bầy sói dần dần bao vây đàn linh cẩu, khu vực phá dỡ đột nhiên tràn ngập hàng chục con thú, nhưng chỉ có Sư Diệc Quang, một con mèo và Đỗ Nhược Ngu, một người bình thường, ngơ ngác đứng đó.
Đỗ Nhược Ngu nhìn cảnh tượng này, trợn mắt há hốc mồm.
Nếu anh đăng lên weibo chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng.
Bầy sói tiến sát từng bước, mười mấy con linh cẩu nhìn ta, ta nhìn ngươi, thủ lĩnh của bầy linh cẩu bị Sư Diệc Quang đánh đến sưng đầu, lúc này hắn cuối cùng cũng nhận ra tình thế địch ta thế nào, nhìn mấy anh em tìm cách bỏ chạy.
“Đều là động vật, hà tất khó xử lẫn nhau.”
Con linh cẩu đầu đàn vừa nói những lời này, đàn linh cẩu lập tức bỏ chạy, Sư Diệc Quang lại gầm lên, đuổi theo vài bước nhưng lại dừng lại vì lo lắng cho Đỗ Nhược Ngu.
Con sói đầu đàn trên mái nhà chỉ sau vài cú nhảy đã đáp xuống đất, động tác khéo léo giống như một cái bóng thoáng qua trong đêm, bộ lông trắng như tuyết khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, tâm sinh kính sợ.
Sói đầu đàn đứng trên mặt đất, nheo mắt nhìn linh cẩu bắt đầu bỏ chạy, ngẩng đầu nhìn mặt trăng như đang uống ánh trăng, con sói đầu đàn cũng hú lên, trộn lẫn với tiếng gầm của Sư Diệc Quang.
Những con sói ngay lập tức phản ứng, bắt đầu đuổi theo đàn linh cẩu.
Một đàn thú lớn nửa chạy nửa đuổi, con sói đầu đàn dẫn đầu cùng bầy linh cẩu trong nháy mắt biến mất trong màn đêm.
Đỗ Nhược Ngu vẫn có chút chấn động, đứng ở đó không nhúc nhích, Sư Diệc Quang cũng đi cùng vợ, không đuổi theo.
Sư Diệc Quang đột nhiên cúi đầu nhổ nước bọt: “Bah, bah, bah, bah, bah, bah, bah, bah!” Đỗ Nhược Ngu kinh ngạc, làm sao tổng giám đốc ngày thường chú trọng sao lại làm ra hành động này.
“Cắn một miệng đầy lông.” Sư Diệc Quang tức giận nói, anh ta đi tới cọ cọ Đỗ Nhược Ngu, hỏi, “Tiểu Ngu, cậu không sao chứ?”
Đỗ Nhược Ngu vội vàng lắc đầu, nói: “Tôi không bị gì cả.”
Lúc này, một bóng trắng khác từ sau bức tường chạy ra, dừng lại trước mặt Sư Diệc Quang cùng Đỗ Nhược Ngu, bóng trắng cũng hỏi Đỗ Nhược Ngu: “Thư ký Đỗ, cậu không sao chứ?”
Đỗ Nhược Ngu nhìn con sói tuyết trước mặt, lông xù, đuôi to dài bằng nửa thân, anh hiện tại nhận ra con sói trắng này chính là Hàn Dung, con sói vừa rồi là ai?
Anh cũng lắc đầu đáp lại sói tiểu thư: “Không sao đâu, tôi không bị thương.
Chị Dung Dung, sao chị còn ở đây? Đàn sói sao lại ở đây?”
Hàn Dung vểnh tai lên, ngồi xổm trên mặt đất nói: “Tôi đã lái xe đi rồi, nhưng tôi nghĩ mùa đông tối muộn không nên để cậu ở đây một mình, nên quay lại muốn đón cậu.”
Hàn Dung hít một hơi rồi nói tiếp: “Nhưng vừa đến gần tôi đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Trời ạ, mùi linh cẩu thật là hôi.
Tôi phát hiện ra nơi này có đàn linh cẩu vây quanh, liền nghĩ không xong, sau đó vội gọi điện thoại gọi Sư tổng với bố tôi tới.”
“Bố của cô?” Vẻ mặt Đỗ Nhược Ngu dại ra.
“Đúng vậy, bố tôi vừa lúc gọi điện hỏi tôi có ở nhà không, tôi kể cho ông ấy nghe tình hình, ông ấy lập tức đưa người tới.”
Lúc này Sư Diệc Quang lại nói thêm: “Con sói tuyết lớn vừa rồi chính là dượng tôi.”
Dượng… dượng cũng đến giúp anh sao?
Chính là người bị dì ham sắc đẹp của Sư Diệc Quang nhìn trúng, liếc mắt một cái chắc chắn sẽ không bị nhầm là chó, người dượng siêu đẹp trai kia sao.
Đúng là danh bất hư truyền.
Đỗ Nhược Ngu đột nhiên cảm thấy xấu hổ, nói với Hàn Dung: “Chị Dung Dung, cảm ơn cô và cảm ơn bố cô.”
Hàn Dung hào phóng nói: “Không sao đâu, chúng ta cũng là họ hàng.
Cha tôi cũng là dượng của cậu, ông ấy còn đến dự đám cưới của cậu.”
…… Thật là làm người hít thở không thông.
Đỗ Nhược Ngu không biết nên nói cái gì, anh lúng túng nghĩ vừa rồi hình như anh không chào hỏi dượng một tiếng, có phải anh không lễ phép, không để lại ấn tượng tốt cho trưởng bối không…
“Không phải bố tôi rất đẹp trai sao?” Hàn Dung háo hức nhìn Đỗ Nhược Ngu tự hào nói.
Đỗ Nhược Ngu nhìn chị Dung Dung đang vẫy đuôi với ánh mắt ngây thơ, chân thành nói: “Ông ấy quả thực rất đẹp trai.”
Nhưng tại sao một người cha đẹp trai như thế lại sinh ra một cô con gái trông giống Samoyed đến vậy…
Đỗ Nhược Ngu nhìn Sư Diệc Quang một cái, quả nhiên là bởi vì có một nửa gien sư tử cho nên mới vậy nhỉ.
Sư Diệc Quang không biết Đỗ Nhược Ngu lại đang thiên mã hành không mà suy nghĩ vớ vẩn, cho rằng anh đã bị dọa, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Những con linh cẩu đó, tôi nhất định phải đánh chết chúng.”
Lúc này Đỗ Nhược Ngu mới ý thức được: “Dượng đuổi theo linh cẩu có ổn không?”
Hàn Dung nói: “Bọn sói trong thành này đều là bạn của bố tôi, đều là những công dân nhiệt tình, không cần phải lo lắng.”
Cuối cùng đàn sói dồn linh cẩu vào chân tường, sau đó người dân nhiệt tình là đàn sói đưa linh cẩu về đồn cảnh sát, khai rằng chúng đánh nhau còn bắt nạt người qua đường.
Linh cẩu tạm thời phục tùng, Đỗ Nhược Ngu vạn phần cảm tạ các tiên sinh sói, dượng biến thành hình người vẫn khí vũ bất phàm, dáng vẻ đường đường, khó trách mẹ Hàn Dung nhìn mặt mà sống chết gả cho tộc sói.
Dượng đón Hàn Dung về, Sư Diệc Quang cũng biến lại dẫn Đỗ Nhược Ngu lái xe trở lại biệt thự.
Dọc đường đi Sư Diệc Quang lái xe cau mày, Đỗ Nhược Ngu biết tổng giám đốc nhất định sẽ không buông tha linh cẩu như vậy.
Nhưng anh vẫn không hiểu vì sao bọn linh cẩu lại biết thân phận của anh.
Hai người trở về nhà, vừa vào cửa Đỗ Nhược Ngu cuối cùng nghiêm túc nói: “Sư tổng, vừa rồi cảm ơn anh.”
Thành thật mà nói, lúc đó anh không thể không sợ hãi, nhưng vào thời điểm anh sợ hãi nhất sư tử lại xuất hiện chiến đấu với linh cẩu, trong nháy mắt kia Đỗ Nhược Ngu cực kì cảm động.
Khi con người gặp nguy hiểm luôn hi vọng người thân cận nhất đến cứu, khi đó trong lòng anh cầu cứu Sư Diệc Quang, kết quả anh ta thật sự tới.
Một khắc đó, anh ta dường như mang theo ánh hào quang, khiên anh ta trông cực kì cao lớn anh dũng trong mắt Đỗ Nhược Ngu.
Sư Diệc Quang chỉ mặc một cái áo khoác ra cửa, lúc này ăn mặc không chỉnh tề, đầu tóc rối bù, nghe Đỗ Nhược Ngu cảm ơn nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.
Nhưng Sư Diệc Quang kéo Đỗ Nhược Ngu qua ôm anh vào trong ngực.
Sư Diệc Quang ôm chặt Đỗ Nhược Ngu,