Đỗ Nhược Ngu choáng váng trước lời nói của anh ta.
Có ý gì, vừa rồi là ai nói còn chưa chuẩn bị tốt hả?
Đỗ Nhược Ngu cảm giác được nhiệt độ cơ thể người nằm trên người mình đang tăng lên đều đặn, tỏa ra từng dòng nhiệt trong đêm đông.
Cho nên, chưa chuẩn bị tốt chính là tâm lý còn thân thể đã không nhịn được phải không?
Kỳ thật Đỗ Nhược Ngu cũng không để ý lắm chuyện này, hai người ngủ chung giường lâu như vậy, có lúc anh phiền lòng muốn phát tiết.
Hai người đều là đàn ông, việc theo đuổi dục vọng là trời sinh, Đỗ Nhược Ngu đã nhiều lần nghĩ rằng tổng giám đốc kỳ thật là ninja sao, cho nên mới có thể nhẫn nại như vậy.
Lần này hôn ước bị xé bỏ giống như hàng rào đã được mở ra, Sư Diệc Quang cuối cùng có thể đúng lý hợp tình mở cổng nhà giam tuyên bố chung sống như vợ chồng.
Trong bóng tối Đỗ Nhược Ngu lặng lẽ mỉm cười, tuy rằng còn chưa thành công bày tỏ tình cảm với tổng giám đốc nhưng việc kết hôn đã được xác nhận, anh cũng không ngại sống như vợ chồng.
Đỗ Nhược Vũ nhẹ nhàng nói: “Được.
”
Kết quả Sư Diệc Quang ngược lại dừng lại, sau đó tức giận nói: “Tại sao lần nào em cũng chủ động vậy?”
Đỗ Nhược Ngu ngây thơ, anh cũng là đàn ông mà, thuận theo ý muốn có gì không tốt.
Anh nghĩ nghĩ, có lẽ mình quá dũng cảm, làm tổng tổng giám đốc không thể bày ra khí khái nam tử nên cười nói: “Vậy làm lại nhé.
”
Anh làm bộ làm tịch: “Sư tổng, em còn chưa chuẩn bị tốt, chúng ta trước tiên hãy tương kính như tân đã”
Sư Diệc Quang nghe ra ý trêu chọc của anh, tức khắc càng tức giận, cúi người chặn cái miệng đang đùa giỡn của anh lại.
Đỗ Nhược Ngu tùy ý Sư Diệc Quang hôn mình, giơ tay vòng qua cổ anh ta, luồn ngón tay vào tóc, theo động tác hôn thong thả ấn vào tóc.
May mà tóc tổng giám đốc vẫn còn dày thế này, anh ta rụng lông nhiều như thế Đỗ Nhược Ngu một lần đều lo lắng cho mép tóc của tổng giám đốc.
Hai người ôm nhau hôn nhau, dần dần cả hai đều bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, Sư Diệc Quang hơi lui ra, cúi đầu nhìn Đỗ Nhược Ngu đang ngoan ngoãn nằm trên giường.
Đôi mắt của Đỗ Nhược Ngu đã dần dần thích ứng với bóng tối, đường nét khuôn mặt của tổng giám đốc hiện rõ trong mắt anh.
Người ta miêu tả đàn ông ham muốn là dã thú quả nhiên không gạt người, Đỗ Nhược Ngu ngửa đầu nhìn Sư Diệc Quang, vẻ mặt của tổng giám đốc như muốn ăn thịt anh.
Đỗ Nhược Ngu không biết trong mắt Sư Diệc Quang mình sẽ như thế nào, chỉ có thể đỏ mặt nói: “Mặc dù em tích cực chủ động nhưng lần này thật nghiệp vụ không tinh thông, mong tổng giám đốc thông cảm nhiều hơn.
”
Sư Diệc Quang bị lời nói của anh làm cho ngẩn người, sau đó đáp lại: “Anh cũng không quen, lần này chúng ta cùng nhau tiến bộ nhé.
”
Đỗ Nhược Ngu trợn mắt kinh ngạc, khó trách tổng giám đốc trì độn như vậy, nếu như vậy thì anh tha thứ cho cái EQ yêu đương thấp tẹt của Sư Diệc Quang.
Sư Diệc Quang che khuất đôi mắt mở to của anh, lại cúi đầu hôn anh.
Lần này chỉ không dừng ở hôn lên môi.
Đỗ Nhược Ngu “Ô” một tiếng, nhanh chóng bịt miệng lại.
Sư Diệc Quang kéo tay anh ra, lắng nghe giọng nói của anh.
“Sư, Sư tổng…… không có đạo cụ mà.
” Chưa thấy heo chạy thì cũng đã ăn thịt heo, biết lần đầu tiên có mấy thứ đồ không thể thiếu.
Sư Diệc Quang lấy ra vài thứ từ tủ đầu giường.
Kinh ngạc, anh ấy bỏ vào khi nào vậy, anh còn tưởng rằng tổng giám đốc là ninja, hóa ra là đã mưu tính từ lâu rồi.
“Sư tổng…… nếu anh muốn biến thân thì nói em một tiếng đó, nếu không sẽ đè chết em mất……”
Gân xanh trên trán Sư Diệc Quang nhảy lên, khẩn trương rống lên: “Câm miệng.
” Anh ta lại cảm thấy mình hơi hung dữ liền bế Đỗ Nhược Ngu lên, nói, “Sẽ không, tin anh.
”
Đỗ Nhược Ngu cuối cùng cũng ngoan ngoãn để anh ta lăn lộn.
“Sư tổng.
”, Đỗ Nhược Ngu không nhịn được kêu lên một tiếng.
Sư Diệc Quang nói vào tai anh: “Gọi tên anh đi, Tiểu Ngu.
”
“Ưm…… Quang……” Đỗ Nhược Ngu đỏ mặt, giống như cá thiếu dưỡng khí, há miệng nhưng vẫn không thể kêu lên.
Làm cấp dưới một thời gian dài, gọi tên lãnh đạo cảm giác như ra cửa mua đồ ăn tăng giá vậy.
Sư Diệc Quang hơi tức giận, lúc này không thể tranh cãi với anh, chỉ có thể dùng sức ở nơi khác, cuối cùng không nhịn được hỏi lại anh: “Vậy gọi anh là chồng đi.
”
Đỗ Nhược Ngu lập tức mềm mại hô một tiếng: “Chồng ơi.
”
…… không gọi được tên mà gọi chồng lại có thể, Sư Diệc Quang bị anh kêu đến mặt đỏ tai hồng, hơi nóng khắp cơ thể đều phả ngược vào anh, phát tiết trên người anh.
Những ngày lạnh giá nhất sắp trôi qua, đêm mùa đông cực kì yên tĩnh, chỉ có tiếng thì thầm của tình nhân bên gối vang vọng trong nhà.
Một con sư tử ăn thịt có thể ăn hàng trăm kí thịt trong một lần, Đỗ Nhược Ngu cảm giác như bị ăn đến tận xương cốt, không một mảnh cơ thể nào còn nguyên vẹn.
Ý thức mơ hồ tùy ý Sư Diệc Quang ôm anh đi tắm, cuối cùng Sư Diệc Quang kéo chăn lên, anh vùi mặt vào chăn rồi ngủ say.
Sư Diệc Quang tinh thần vui vẻ không hề buồn ngủ, anh nằm bên cạnh Đỗ Nhược Ngu nhìn vợ mình ngủ.
Cằm Đỗ Nhược Ngu giấu dưới chăn, chỉ lộ ra nửa gò má nhô cao và chiếc mũi nhỏ, vì cọ mình vào gối đã lâu nên tóc vẫn hơi dựng lên, nhìn có chút lông xù.
Sư Diệc Quang nghĩ, ăn mới biết được trái kiwi này thật là ngọt.
Sư Diệc Quang thưởng thức dư vị ngọt trong miệng, lại cảm thấy ngo ngoe rục rịch, nhưng trái kiwi mệt rồi, ngủ quá say anh không đành lòng đánh thức.
Vì thế Sư Diệc Quang đứng dậy xuống giường, biến thành sư tử.
Anh chạy ra khỏi phòng ngủ chính, đi đến căn phòng trống của Đỗ Nhược Ngu, từ trên giá sách lấy ra một cuốn sách, nhẹ nhàng cắn vào miệng rồi đi ra ban công.
Anh đặt cuốn sách xuống đất, nằm xuống, mở từng trang đọc chậm rãi.
Ông già và biển cả mà Trái kiwi Tiểu Ngu thích.
Đỗ Nhược Ngu nói em ấy sẽ có thêm dũng khí mỗi khi đọc cuốn sách này, nhưng Sư Diệc Quang lại cảm thấy bình tĩnh hơn sau khi đọc nó.
Ông lão cả đời đều ở trên biển, luôn giữ vững tinh thần, tâm cảnh kiên định, mơ thấy sư tử bất cứ lúc nào.
Mặt trăng mùa đông to hơn bất kỳ mùa nào khác, ánh sáng lạnh lẽo của nó lan tỏa ra ngoài ban công cũng không mang lại ấm áp.
Nhưng con sư tử đang vẫy đuôi nhìn xuống cuốn sách thì không hề cảm thấy lạnh chút nào.
Thật là kỳ quái khi có thể nhìn thấy một chút hạnh phúc trong một cuốn sách rõ ràng là về sự đấu tranh và đau khổ.
Ngày hôm sau Đỗ Nhược Ngu tỉnh lại, phát hiện mình bị Sư Diệc Quang ôm chặt trong lòng, nhưng người tổng giám đốc lại không hề ấm áp, thậm chí có chút lạnh lẽo.
Anh vẫn rúc vào vai Sư Diệc Quang, cảm thấy rất xấu hổ.
Ngao, tâm tình như vợ nhỏ của anh thế này là thế nào, đàn ông chút đi thư kí Đỗ, ngươi không phải đã rất chủ động hào phóng sao.
Đỗ Nhược Ngu cắn cúc áo ngủ của tổng giám đốc, nhịn cười như một kẻ ngốc.
Sư Diệc Quang vẫn là quen ngủ nướng nhưng Đỗ Nhược Ngu lần này không gọi anh ta dậy, rúc vào trong ngực anh ta.
Thấy đã quá giờ đi làm, có người gọi điện đến lúc này mới đánh thức Sư Diệc Quang.
Sư Diệc Quang chạm vào điện thoại di động với đôi mắt nửa mở, sau đó vừa tỉnh táo hơn vừa nói