Đỗ Nhược Ngu cữu ngưỡng đại danh của tóc húi cua đã lâu, lần này mới nhìn thấy chân thân, không khỏi ngồi xổm xuống nhìn kỹ hơn.
Con vật này chính là Tống Trí Hân, ngoại hiệu tóc húi cua, tên khoa học lửng mật, được mệnh danh là loài động vật dũng cảm nhất thế giới.
Lửng mật tuy có kích thước nhỏ nhưng có lớp da dày, thô ráp và bản tính hung dữ, dám thách thức bất cứ ai trên thảo nguyên nơi nó sinh sống, không sợ sư tử, báo, linh cẩu.
Một mình đấu với đàn sư tử hay đàn linh cẩu cũng không ít, còn không sợ nọc độc của rắn, có thể tóm lấy một con rắn hổ mang và nhai như một que cay.
Trong thế giới tự nhiên luôn có những truyền thuyết về loài lửng mật, tỷ như tóc húi cua cả đời không phải đang đánh nhau chính là đang trên đường đi đánh nhau, tóc húi cua lời lẽ chí lý, không sợ sinh tử, không phục thì đánh, tóc húi cua chưa bao giờ mang thù, bởi vì có thù thì trả thù ngay tại chỗ.
Đỗ Nhược Ngu nghe nói sở dĩ những loài động vật này hiện nay hiếm thấy hoàn toàn là vì chúng quá hung dữ, chúng hoặc đánh chết người khác hoặc bị người khác đánh chết, chúng thường khiêu khích những động vật ăn thịt lớn khác, mà người trên giang hồ sẽ luôn như vậy, luôn có thời điểm mất bình tĩnh cho nên tỷ lệ sống sót của lửng mật không cao, chúng chỉ tự biến mình thành loài quý hiếm mà thôi.
Đương nhiên đây đều có thể là những câu đùa nhưng tính cách của lửng mật được thể hiện rất sinh động.
Tống Trí Hân giống những người có thể biến thành động vật khác, ít nhiều đều mang bản chất chủng tộc của mình.
Ông chủ Tống trong giới nổi tiếng là dỗi thiên dỗi địa, không ai dám chọc.
Đỗ Nhược Ngu nhìn Tống Trí Hân còn chưa cao đến đầu gối anh, vẫn cảm thấy thú vị khi người đàn ông nhỏ bé với mái tóc xõa trắng và chiếc áo choàng màu bạc này lại có thể hung hãn như vậy.
Đôi mắt Đỗ Nhược Ngu sáng ngời, lộ ra dáng vẻ quen thuộc của Sư Diệc Quang, Sư Diệc Quang vội vàng ngăn anh lại: “Đừng nghĩ đến việc chạm vào, rất khó chịu.”
Tống Chí Hân dùng chân gãi gãi, nói: “Nào cứng như vậy, bình thường tôi bão dưỡng lông của mình rất tốt.”
“…” Sư Diệc Quang tức giận nói: “Điều đó cũng giống nhau sao? Cậu có thể đừng lúc nào cũng hung hãn như vậy được không?”
Tống Chí Hân tiếp tục phản bác: “Cậu chỉ thấy tiếc cho bàn tay nhỏ bé của thư ký thôi, chậc chậc chậc.”
Đỗ Nhược Ngu nhanh chóng ra tay hòa giải, nói: “Không đụng vào, em không đụng.” Anh nhanh chóng chuyển chủ đề, “Đã báo cảnh sát rồi mà còn đánh nhau sao? Chúng ta chỉ cần kéo dài chờ cảnh sát đến là được mà.”
Đánh đến mặt xám mày tro, thật đáng lo ngại.
Tuy rằng Sư Diệc Quang toàn thân trên dưới hoàn hảo không tổn hao gì, một hạt bụi cũng không bám, nhưng Đỗ Nhược Ngu lại lo lắng khi cho rằng tổng giám đốc có thể bị thương.
Lúc này, Vương Dần Nhất ở bên cạnh cười nhạo một tiếng, mở miệng nói: “Cậu không hiểu đâu, đây là thiên tính dã man của giống loài trên thảo nguyên, kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, nhất định phải đánh một trận trong lòng mới thoải mái.”
Sư Diệc Quang nghe xong liền liếc mắt khinh thường nói: “Nghe như thú vật trên núi không có thiên tính này vậy.
Khi nhìn thấy gấu không phải anh cũng muốn đi vòng sao?”
Tống Chí Hân lập tức nhảy dựng lên, háo hức muốn thử: “Gấu có mạnh không? Hổ có mạnh không? Đến thử đánh một trận xem?”
Thấy mấy người càng ngày càng quanh co, Đỗ Nhược Ngu tiến lên đứng ra hòa giải: “Đừng đánh nhau nữa.
Nếu ở đây đánh nhau như thế này chúng ta còn phải bồi thường thiệt hại cho quán ăn.” Anh lại hỏi Tống Chí Hân, ” Ông chủ Tống, sao anh vẫn không biến lại?”
Anh ta là người duy nhất trong phòng không thay đồ trở lại, cảnh sát đến nên anh ta không còn cách nào khác đành phải trốn sau lưng Sư Diệc Quang.
Tống Trí Hân ngồi xuống đất nói: “Trận đấu kịch tính đến mức không biết quần áo của mình đã đi đâu, nhất thời tìm không thấy.”
Thì ra chính là nguyên nhân này… Đỗ Nhược Ngu không biết nên sợ người đàn ông không mặc quần áo hay con lửng mật xuất hiện trong phòng hơn.
Vừa rồi đàn linh cẩu đều nhếch nhác, chỉ có Sư Diệc Quang ăn mặc chỉnh tề là nổi bật.
Tuy rằng Sư Diệc Quang không bị sao Đỗ Nhược Ngu rất vui, nhưng anh vẫn hỏi: “Sư tổng thì sao, hình như vẫn còn ổn.” Sư Diệc Quang khi đi ra ngoài đều ăn mặc như thế này, ngoại trừ bên ngoài khoác một cái áo khoác, hiện tại không biết đi nơi nào.
Tống Trí Hân hừ một tiếng, nói: “Cậu ta căn bản không có động thủ, chỉ lười biếng nhìn.”
Sư Diệc Quang không hề xấu hổ mà còn tự tin nói: “Đưa Tống Chí Hân đến đây anh thậm chí còn chẳng cần ra tay.”
Đỗ Nhược Ngu chân thành nói với Tống Trí Hân: “Vất vả rồi, ông chủ Tống.”
Tống Trí Hân lắc lắc đầu nhỏ, nói: “Không vất vả, mà rất sướng, nhưng hơi khát nước ——” anh ta nói với Đỗ Nhược Ngu, “Chị dâu, gọi cho ta một ly nước bưởi mật ong.”
Đỗ Nhược Ngu quẫn bách, nhỏ giọng nói: “Đừng kêu loạn.”
Tống Trí Hân lắc lắc kiểu tóc tóc húi cua, nói: “Sợ cái gì, nơi này lại không có người ngoài.”
Sao lại không có, con hổ lớn đang đứng cạnh anh còn không phải là sao?
Ai ngờ lúc này Sư Diệc Quang bồi thêm một câu: “Đưng có phiền chị dâu cậu mãi.”
Đỗ Nhược Ngu chột dạ quay đầu nhìn Vương Dần Nhất, trên mặt anh ta lộ ra vẻ kinh nghi bất định, ánh mắt đảo qua nhìn lại ba người còn lại.
Anh ta hỏi Đỗ Nhược Ngu: “Cậu…… với bọn họ là thế nào?”
Đỗ Nhược Ngu cảm thấy vẫn còn gạt cũng không hay, anh với Sư Diệc Quang đã xem như từ diễn thành thật, cũng nên thẳng thắn với bên ngoài.
Còn không chờ anh mở miệng, Sư Diệc Quang đã bình tĩnh nói: “Lần này bầy linh cẩu chọc giận tôi như vậy, không phải vì chuyện gì khác mà là vì chúng định tóm vợ tôi.” Anh ta nhìn Vương Dần Nhất một cái, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng trong mắt lại có sự trêu chọc, “Vậy anh nghĩ mối quan hệ của chúng tôi là gì?”
Bầu trời ban ngày trong xanh, đột nhiên có sấm sét ập xuống.
Vương Dần Nhất hóa đá.
Không phải là anh ta chưa hoài nghi tại sao Sư Diệc Quang để ý Đỗ Nhược Ngu như vậy, mà là anh ta không nghĩ tới sư tử ngốc một năm 365 ngày có 400 ngày đều xụ mặt với cái tính tình lãnh đạm đó…… sẽ kết hôn với thư kí của mình!
Vương Dần Nhất chỉ chỉ Sư Diệc Quang, lại chỉ chỉ Đỗ Nhược Ngu, mới tìm lại được giọng nói: “Cho nên, cậu nói cậu kết hôn… cùng cậu ta?”
Đỗ Nhược Ngu ngượng ngùng gật đầu, nói: “Xin lỗi Vương tiên sinh, tình thế rất phức tạp, tôi chưa có cơ hội nói cho anh biết.”
…… Cho nên trước đó anh ta định đào góc tường của sư tử sao?
Mặc dù trong chuyện có điểm trời xui đất khiến, nhưng lúc này Vương Dần Nhất không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy mình xấu hổ chết đi được.
Sắc mặt anh ta biến thành màu gan lợn, vội vàng gầm lên, vì xấu hổ quá mà đè nén ý muốn biến hình, quay đầu lao ra khỏi