Khi hai người trở về từ Châu Phi, Đỗ Nhược Ngu cảm thấy như đã qua mấy đời khi đặt chân về quê hương của mình.
Sau khi xuống máy bay, tiếng động vật trên thảo nguyên và bóng cây keo rợp bóng lập tức được thay thế bằng những bữa tiệc bàn công việc bận rộn và cảnh làm việc không ngừng nghỉ, Đỗ Nhược Ngu vẫn cảm thấy rất chưa quen.
Hiển nhiên Sư Diệc Quang cũng nghĩ như vậy, anh ta hạ khóe miệng xuống nói: “Bây giờ anh càng kiên định vào một ý tưởng.”
Đỗ Nhược Ngu hỏi: “Cái gì?”
Anh ta nói: “Chúng ta không thể để chú nghỉ hưu sớm như vậy.
Chú ấy quá vô tư để ra ngoài vui chơi.
Chúng ta phải để chú ấy ở lại ban giám đốc với tư cách là giám đốc điều hành.”
Người tàn ác thường sống thảnh thơi anh he
Đỗ Nhược Ngu cười ngốc nghếch.
Tô tiên sinh nói muốn cùng Sư Duệ đi khắp nơi tham quan, nhưng mà xem ra cháu trai không muốn đâu.
Đỗ Nhược Ngu lôi kéo Sư Diệc Quang nói: “Chờ chúng ta già rồi cũng có thể như vậy, tìm nơi phong cảnh hợp lòng người dưỡng lão, ném hết việc cho con.”
Sư Diệc Quang nắm lấy tay anh: “Đầu tiên phải nuôi con lớn đã, đi thôi, trở về công ty, kiếm tiền mua sữa bột cho con.”
Họ trở về từ Châu Phi còn mang theo nhiều tác phẩm chạm khắc bằng gỗ và đá quý làm quà tặng cho người thân và bạn bè, sau đó dùng bữa với những người bạn nhỏ trong Đại Thảo Nguyên.
Đỗ Nhược Ngu hiện tại vừa thấy bọn họ liền tự động thay bọn họ thành hình tượng động vật.
Ví dụ, ngay khi Bùi Lăng vừa mở miệng, Đỗ Nhược Ngu đã tưởng tượng ra một con báo đang kêu meo meo.
Bùi Lăng nhìn Đỗ Nhược Ngu: “Chị dâu, cậu nhìn tôi lạ quá.”
Đỗ Nhược Ngu lắc đầu cười nói: “Tôi còn có chút di chứng sau chuyến du lịch, trong đầu tràn ngập động vật.”
Tống Chí Hân nói: “Tôi cũng muốn đi.”
Đỗ Nhược Ngu thầm nghĩ anh thà rằng không đi thì tốt hơn, Sư Diệc Quang suýt chút nữa đã đánh nhau với một con sư tử, nhưng Tống Chí Hân nếu đi thì còn hơn.
Hàn Dung nói: “Đúng vậy, đi xích đạo một chuyến, thư kí Đỗ phơi nắng đen rồi.”
Đỗ Nhược Ngu tiếp tục cười: “Đen tí càng nam tính.”
Nhưng mà đáy da anh trắng, sẽ thay đổi trở lại sau một thời gian, không còn cách nào mới phải đi lộ tuyến văn nhã.
“Còn gọi thư kí Đỗ gì chứ, người ta không còn là thư kí rồi.” Luật sư Lâm ở một bên nói.
Hàn Dung xấu hổ nói: “Tôi quen rồi không thể thay đổi được.
Thư ký Đỗ đã rời khỏi trụ sở rồi, tôi cô đơn quá đi.”
Đỗ Nhược Ngu đã chính thức được chuyển từ trụ sở chính về làm việc tại chi nhánh.
Bởi vì mối quan hệ của anh và Sư Diệc Quang đã bị công khai nên anh đeo chiếc nhẫn vào tay đến chi nhánh báo cáo, địa vị của anh rất đặc thù, ít nhất bề ngoài mọi người đều khá tốt với anh.
Đỗ Nhược Ngu nói: “Tôi nhỏ tuổi nhất nên mọi người cứ gọi là Tiểu Ngu đi.”
Anh vừa nói xong, Sư Diệc Quang liền ho khan một cái, tất cả mọi người tạm dừng ba giây, sau đó sôi nổi nói: “Thôi thôi, như vậy sao được, vẫn là kêu chị dâu đi.”
Đỗ Nhược Ngu: “……”
Sau khi Đỗ Nhược Ngu đi làm ở chi nhánh cuộc sống của anh rất bận rộn, làm việc dưới danh nghĩa phu nhân khá căng thẳng.
Sư Diệc Quang không có nhiều thời gian rảnh rỗi, mặc dù đã làm việc trong công ty nhiều năm và hiện tại đã là ông chủ nhưng anh ta vẫn có rất nhiều điều phải hòa hợp với cấp dưới, hơn nữa Đỗ Nhược Ngu đã không còn ở đây nên anh ta luôn cảm thấy có nhiều chuyện không được thuận tay.
Hai người vội vàng bận rộn vẫn đến bệnh viện cố định để thăm thai nhi, sau đó nghiên cứu kết quả khám xem thai nhi có phát triển bình thường hay không.
Đỗ Nhược Ngu đọc rất nhiều sách nuôi dạy con, phát hiện mình bỏ qua bước giáo dục trước khi sinh khiến anh có chút tiếc nuối.
Vương Dần Nhất đương nhiên cũng biết Sư Diệc Quang thăng cấp thành ông chủ, còn biết bọn họ cũng sắp có con nên nhiệt tình truyền đạt cho Đỗ Nhược Ngu rất nhiều kinh nghiệm nuôi dạy con cái.
Sư Diệc Quang rất không hài lòng với điều này, cảm thấy Vương Dần Nhất là một trường hợp thất bại, không thể học tập.
Đến nửa cuối năm, Vương Anh Chiếu đã bước vào tiểu học, môi trường tiểu học khác với mẫu giáo, nhóc tiếp xúc với những đứa trẻ khác nhiều hơn, gánh nặng đè lên vai Chiêu Chiêu càng nhiều, đầu Vương Dần Nhất sắp nổ luôn, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Đỗ Nhược Ngu nghĩ rằng anh ta thực sự nên thành lập một gia đình khác để giúp anh ta và Chiêu Chiêu khỏe mạnh hơn cả về thể chất và tinh thần.
Nhưng mà Đỗ Nhược Ngu không có tư cách nói loại chuyện này, vẫn phải xem duyên phận thôi.
Bọn họ bận rộn đến mức trong nháy mắt đã là cuối năm, mắt thấy ngày dự sinh càng ngày càng gần, huống chi Sư Diệc Quang, ngay cả Đỗ Nhược Ngu cũng rất căng thẳng, mỗi ngày đều căng dây thần kinh, cứ mơ thấy con sinh non.
Sư Diệc Quang càng lo lắng thì càng im lặng, vẻ mặt ngày nào cũng lạnh lùng như băng, Đỗ Nhược Ngu đoán chừng mọi người trong công ty gần đây không được vui vẻ, cho dù Sư Diệc Quang không nói gì nhưng có ông chủ hung dữ mỗi ngày làm trong công ty, ở đây ai có thể yên tâm làm việc được?
Vốn dĩ bà Sư muốn cho bọn họ dọn về nhà cũ nuôi con, nhưng Tô Khê Nhiên dị ứng là một vấn đề lớn, Đỗ Nhược Ngu thương lượng với bà Sư một chút, quyết định vẫn nuôi con ở biệt thự của họ, vì thế bà Sư mua vô số đồ đạc đưa về biệt thự, cuối cùng Sư Diệc Quang ra mặt nói thế là đủ dùng thì mới dừng lại.
Họ bố trí một phòng em bé cạnh phòng ngủ chính trên tầng 2 của biệt thự, tường dán giấy dán tường hình trời xanh mây trắng, trong đó có những đồ bà Sư mua về, cả căn phòng rất dễ thương.
Đỗ Nhược Ngu nhìn những món đồ chơi nhỏ cho trẻ con càng không khỏi mong chờ sự ra đời của con mình.
Trước ngày dự sinh, bác sĩ Triệu thông báo với họ rằng tất cả các dấu hiệu của đứa trẻ đều ổn định và sẽ được sinh đủ tháng, vì đây là môi trường nhân tạo nên không có vấn đề sinh tự nhiên hay không tự nhiên nên họ có thể tự mình lựa chọn ngày sinh cho con, miễn là trước hoặc sau ngày dự sinh vài ngày đều có thể.
Chuyện chọn ngày lành cho sư tử mê tín lành nghề làm, Sư Diệc Quang lại đi tìm người nghiên cứu những ngày hoàng đạo để chọn ngày làm ngày sinh nhật của đứa trẻ.
Các bác sĩ ngày nay vẫn không cho cha mẹ biết trước giới tính của con mình, nhưng đối với những người giàu có như Sư Diệc Quang thì đây không phải là vấn đề.
Nhưng anh vẫn chọn để dành điều bất ngờ cho đến cuối cùng, cả trai lẫn gái đều thích, dù sao cũng sẽ có anh chị em.
Vì vậy, ngày đó cuối cùng cũng đến, cả nhà Sư gia cùng Đỗ gia đều tới bệnh viện chờ đứa nhỏ ra đời.
Sư Diệc Quang im lặng ngồi trên ghế, vẻ mặt vô cùng khủng bố, bà Sư nhìn mà ghét: “Vui vẻ lên đi, bộ dáng này của con đợi lát nữa cháu ra dọa sợ nó thì làm sao?”
Đỗ Nhược Ngu cười với bà Sư, nói: “Anh ấy tối qua còn không ngủ, để anh ấy bình tĩnh lại trước đã.”
Bà Sư nói lời thấm thía cho Đỗ Nhược Ngu: “Sau này con đừng dạy cháu thành cái dạng này, phải cười nhiều lên đó.”
Đỗ Nhược Ngu đầy mặt hắc tuyến mà đồng ý.
Kết quả anh vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện Sư Duệ dựa vào tường cũng đang xụ mặt, giống Sư Diệc Quang như đúc, anh đột nhiên cảm thấy lời bà Sư nói thật có lý.
Đỗ Dĩnh Dĩnh nhìn cái này cái kia, thấp giọng nói: “Làm con căng thẳng quá.”
Mẹ Đỗ ở bên cạnh đang nói chuyện với cô, Đỗ Nhược Ngu nhìn thấy người ở nhà, lại