Người yêu động vật Đỗ Nhược Ngu từ ngày có con là sư tử, mỗi ngày đều như sống ở thiên đường, thỏa mãn mọi ý thích bất chợt của mình.
Ví dụ như lúc con trai biến thân, để sư tử nhỏ vo thành quả bóng.
Ví dụ như để sư tử nhỏ xoắn xoắn cái mông đầy lông chạy một đoạn thì lại túm nhóc về, lại buông ra để nhóc tiếp tục chạy, tiếp tục túm, qua lại lặp lại, làm không biết mệt.
“Ha ha ha.
” Đỗ Nhược Ngu ôm con trai chơi thật vui.
Sư Diệc Quang: “……”
Bà Sư: “…… Con dâu như vậy, Dương Dương liệu có bị chơi ngốc không.
”
Sư Diệc Quang bất đắc dĩ nói: “Con thấy Dương Dương cũng rất vui vẻ.
”
Dương Dương chơi mệt liền ghé vào ngực Đỗ Nhược Ngu nghỉ ngơi, Đỗ Nhược Ngu sờ lưng, xoa xoa tai nhóc dỗ nhóc ngủ.
Khi Đỗ Nhược Vũ nhìn thấy Thạch Nhất Quang, anh đột nhiên trợn mắt, nảy ra ý tưởng.
Sư Diệc Quang thấy anh như vậy, làm như lâm đại địch, hỏi: “Em lại muốn làm gì?”
Đỗ Nhược Ngu cười hì hì nói: “Anh muốn gia nhập không?”
Sư Diệc Quang ban đầu còn chưa hiểu, sau hiểu rồi thì vô thức nói: “Không, em có Dương Dương là đủ rồi.
”
Nếu là trước kia Đỗ Nhược Ngu chắc chắc sẽ dỗ anh ta để anh ta biến thân cho anh chải lông, nhưng hiện tại Đỗ Nhược Ngu nói: “Vậy thôi.
”
Sư Diệc Quang: “……” Anh ta rống lên một tiếng, “Nếu em đã yêu cầu thế thì anh cố mà làm vậy.
”
Cá đọc sư tử như một quyển sách ehehe, anh không chống cự được đâu
“Nhỏ giọng chút, Dương Dương ngủ rồi.
” Đỗ Nhược Ngu tiếp tục cười, vẫy tay với anh ta, “Mau tới đây.
”
Sư Diệc Quang thành thật đi qua biến thành sư tử, nằm bên cạnh con trai và vợ mình.
Đỗ Nhược Vũ đem Dương Dương đang ngủ say đặt vào trong lòng sư tử lớn, để bộ lông nhỏ tựa vào bộ lông lớn, sau đó hài lòng gật đầu.
Bà Sư nhìn gia đình ba người không còn gì để nói.
Đỗ Nhược Vũ lại quay đầu nhìn bà Sư.
Bà Sư cảnh giác ngay: “Mẹ đến phòng bếp nhìn xem.
” Bà vội vàng chạy đi rồi.
Đùa à, đứa nhỏ này còn đánh chủ ý lên cả bà, chạy trốn lẹ thôi.
Đỗ Nhược Ngu bẹp bẹp miệng, sau đó nằm xuống trên con sư tử lớn, cạnh con trai mình, nhiệt độ cơ thể sư tử thật cao, ấm áp dễ chịu.
Sư Diệc Quang bất lực cuộn người lại để anh dựa vào thoải mái hơn.
Đại khái là từ nhỏ đã chơi đùa với Đỗ Nhược Ngu nên bạn nhỏ Sư Ấu Dương cực kì hoạt bát, mỗi ngày đều nhích tới nhích lui, không bao giờ dừng lại, hơn nữa phản ứng và phát triển của nhóc so với trẻ con bình thường nhanh hơn, có thểphát âm rất sớm, ngày nào cũng kêu nha nha suốt.
Mọi người đều nói rằng lời đầu tiên của hầu hết trẻ em là gọi mẹ.
Đỗ Nhược Ngu và Sư Diệc Quang cố gắng thuyết phục nhóc gọi bố.
“Ba.
” Đỗ Nhược Vũ mở miệng, để Sư Ấu Dương nhìn mà học.
Sư Ấu Dương mở miệng, ngốc nghếch nói: “Nha nha!”
“……” Đỗ Nhược Ngu tiếp tục dạy, “Ba ba.
”
Sư Diệc Quang nghiêm túc nói: “Em không được, để anh làm, ba ba.
”
“Nha nha.
”
Sư Ấu Dương không nghe ai cả.
“Em có một vấn đề.
” Đỗ Nhược Ngu đột nhiên nghĩ đến một việc, “Chúng ta đều là ba ba, vậy sau này phân chia thế nào?”
Sư Diệc Quang sửng sốt, nói: “Anh là ba lớn, em là ba nhỏ.
”
“Dựa vào cái gì mà anh làm lớn, hơn nữa còn quá khó nghe.
” Đỗ Nhược Ngu nghĩ nghĩ, nói, “Gọi em ba ba, gọi anh là cha.
”
Sư Diệc Quang cũng không muốn: “Quá thô, gọi anh ba ba, gọi em daddy.
”
“Nghe ngốc lắm.
”
Hai người không thống nhất được ý kiến, trong lúc tranh cãi Dương Dương bỗng hô lên: “Papa!”
“!”Tuy rằng phát âm có chút không chính xác, nhưng con trai anh thật sự gọi ba ba, Đỗ Nhược Ngu vui vẻ ra mặt sửa đúng, “Ba ba.
”
Dương Dương: “Ba ba!”
“Con trai ngoan.
” Sư Diệc Quang lên tiếng.
Đỗ Nhược Ngu bất mãn: “Con gọi em.
”
Sư Diệc Quang không cho là đúng: “Rõ ràng là gọi anh.
”
Hai người cha ấu trĩ cũng tám lạng nửa cân.
Sư Ấu Dương khỏe mạnh lớn lên, Vương Anh Chiêu cũng sắp vào năm 2, Vương Dần Nhất thường xuyên dẫn nhóc đến chơi với Sư Ấu Dương, Đỗ Nhược Ngu để Chiêu Chiêu dạy Dương Dương nói chuyện, không ngờ hướng dẫn vài lần Chiêu Chiêu thật sự chịu mở miệng.
Chiêu Chiêu chỉ vào đèn nói cho Sư Ấu Dương: “Đèn.
”
Sư Ấu Dương: “den den.
”
Vương Anh Chiêu không chê phiền mà lặp lại: “Đèn, có âm này.
”
Sư Ấu Dương: “Đèn đèn.
”
Tuy rằng chỉ là mấy từ đơn ngắn nhưng Chiêu Chiêu chịu nói chuyện đúng là tiến bộ thật lớn, cha nhóc Vương Dần Nhất nhìn cũng thực vui mừng.
“Ai, không ngờ Chiêu Chiêu sẽ nói chuyện vì một con sư tử.
” Vương Dần Nhất đang trò chuyện cùng Đỗ Nhược Vũ ở một bên, tâm tình có chút phức tạp.
Anh ta khi còn nhỏ gặp phải Sư Diệc Quang còn đánh nhau đó, ai ngờ đời sau lại hòa thuận ở chung.
Đỗ Nhược Ngu nói: “Ý tưởng của mấy đứa nhỏ rất kỳ diệu, chúng ta làm gia trưởng vẫn nên nghe lời bọn chúng chút.
”
Vương Dần Nhất thở dài nói: “Trước kia tôi còn tự phụ, hiện tại mới biết được có vài thứ không như mong muốn, rõ ràng bản thân nghĩ chính là như vậy, kết quả lại thành như thế này.
”
Với tính cách hào sảng của Vương Dần Nhất thế mà cũng thở dài.
Đỗ Nhược Ngu tò mò hỏi: “Cái gì như vậy như vậy, sao anh laih thấy thế.
”
Vương Dần Nhất nói: “Tôi vốn muốn tìm một người ôn nhu hiền huệ thiện giải nhân ý……” Anh ta nói nói, đột nhiên hỏi Đỗ Nhược Ngu, “Có một người như này, cá tính coi là nghiêm túc đi, kỳ thật còn hơi cổ hủ, trời đất bao la chính nghĩa lớn nhất.
Cũng sẽ không dỗ dành người khác, cậu tức giận người đó còn thấy cậu vô cớ gây rối, bình thường thì đi làm bận rộn, không làm thì cũng tăng ca, cậu nói xem tôi muốn gì ở một người thế này?”
Vương Dần Nhất càng nói càng giận, Đỗ Nhược Ngu nghe xong liền cảm thấy thú vị, hỏi: “Anh yêu đương rồi à?”
Vương Dần Nhất tự cắn lưỡi mình, lắp bắp: “Ai, ai yêu đương.
”
Đỗ Nhược Ngu cười nói: “Là tự anh nói muốn gì mà.
”
Vương Dần Nhất không thừa nhận: “Tôi vừa nói sao? Tôi chưa nói mà.
” Anh ta thấp giọng nỉ non, “Tôi chỉ oán giận một chút, ai.
”
Đỗ Nhược Ngu lại hỏi: “Người kia tôi có quen không?”
Vương Dần Nhất vẻ mặt cứng ngắc, giả vờ ngu ngốc: “Ai cơ?”
Đỗ Nhược Ngu cười cười.
Cho nên chuyện này không ai có thể khống chế được.
Năm đó anh còn cảm thấy cấp trên mỗi ngày làm mặt Poker còn áp bức cấp dưới, điên cuồng phun tào oán giận trong lòng, hiện tại còn không phải đã kết hôn với chủ tịch rồi đó sao.
Tiểu Dương Dương càng ngày càng trưởng thành, càng lớn càng hoạt bát hiếu động, mỗi ngày có tinh lực dùng không hết chạy loạn khắp nơi, hơn nữa biết ăn nói, miệng nhỏ có thể không ngừng nói.
Sư Diệc Quang nghi hoặc: “Sao không giống anh lúc còn nhỏ gì hết thế này?”
Anh ta khi còn nhỏ nói cho hay thì là văn tĩnh, kỳ thật là lười động.
Bà Sư như suy tư gì đó: “Rất giống ông nội nó mà.
”
Sư Ấu Dương sắp học tiểu học, trong nhà lại tăng thêm thành viên mới, lần này là một sư tử cái nhỏ, dựa theo tên Sư Diệc Quang đặt, kêu Sư Gia Nguyệt.
Một đám trưởng lão Sư gia cuối cùng cũng ra được một tiểu công chúa, bà Sư cũng vui vẻ vô cùng.
Sư Gia Nguyệt ngoan ngoãn hơn anh trai bé Sư Ấu Dương rất nhiều, rất giống Đỗ Nhược Ngu, Sư Diệc Quang có chút bối rối khi đối mặt với cô con gái mảnh mai và trầm tính của mình.
Khuê nữ phải nuôi thế nào đây? Cảm giác còn khó hơn nuôi con trai.
Đỗ Nhược Ngu an ủi anh ta: “Không sao đâu, Dĩnh Dĩnh nhà em cũng coi như một nữa là do em nuôi lớn, em có kinh nghiệm, không thành vấn đề.
”
Sư Diệc Quang tưởng tượng đến tính cách thiên mã hành không kia của Đỗ Dĩnh Dĩnh lại càng thêm sầu lo.
Vương Anh Chiêu lúc này đã lớp 5, là đứa nhỏ choai choai rồi, nhờ có gia sư Sư Ấu Dương cùng Đỗ Nhược Ngu, còn có ba nhóc cuối cùng cũng có gia đình mới, mấy năm gần đây nhóc đã dần dần bắt đầu nói chuyện, hiện tại đã có thể giao lưu cùng người bình thường, chỉ là vẫn hơi ít nói.
Nhóc vẫn hay đến nhà sư tử, lần này lại nhiều thêm một con sư tử, nhóc đến thăm em gái.
Đỗ Nhược Ngu bảo nhóc chơi với em gái giống như lúc nhỏ chơi với Sư Ấu Dương, Đỗ Nhược Ngu nói giỡn: “Chiêu Chiêu, chuyện dạy em gái chú giao cho con đó.
”
Không chờ Vương Anh Chiêu đồng ý, Sư Ấu Dương đã hét lớn lên: “Không cho!”
Đỗ Nhược Ngu kỳ quái: “Sao lại không cho?”
“Không cho chính là không cho.
” Hùng hài tử hung dữ nói, sau đó nhìn Vương Anh Chiêu liền chạy mất.
“Này.
” Đỗ Nhược Ngu cảm thấy thú vị.
Nhỏ thế mà đã giống cha rồi, chua lòm.
Vương Anh Chiêu nhìn Sư Gia Nguyệt lại nhìn Đỗ Nhược Ngu, nói: “Chú Đỗ, con đi nói Dương Dương đây.
” Sau đó đuổi theo Sư Ấu Dương.
Đỗ Nhược Ngu ôm cô nương, hừ một tiếng nói: “Nguyệt Nguyệt chúng ta không cần chơi với bọn nam nhân thúi kia.
”
Lại sau đó Đỗ Nhược Ngu với Sư Diệc Quang lại muốn một đứa con, lần này đứa nhỏ này họ Đỗ.
Vẫn là con trai, kêu Đỗ Thần Hưng.
Mẹ Đỗ vẫn rất vui vẻ, ít nhất điều này cũng thể hiện tấm lòng chân thành củaSư gia.
Nhưng bao nhiêu năm qua họ vẫn giữ bí mật với mẹ Đỗ, không cho mẹ biết rằng các cháu của bà đều là sư tử.
Trong nhà nhiều lông xù xù, cho dù đã qua bao năm Đỗ Nhược Ngu cũng lớn tuổi nhưng anh vẫn rất vui, muốn nhìn mấy con sư tử ở cạnh nhau.
Nhưng Sư Ấu Dương đã đến tuổi nổi loạn, chết sống không muốn phối hợp, cậu thấy baba mình thật ấu trĩ ở mặt này.
Đỗ Nhược Ngu bảo những con sư tử biến hình nằm thành một hàng, Sư Diệc Quang luôn cưng chiều Đỗ Nhược Ngu, mặc dù cảm thấy không nói nên lời nhưng vẫn làm theo chỉ dẫn của vợ, Đỗ Nhược Ngu đặt Đỗ Thần Hưng lên lưng sư tử, Thần Hưng nhỏ như mèo, tứ chi mở ra, dùng móng vuốt