Không lâu sau, đội trưởng đội săn thú biết chuyện phòng thí nghiệm bị tập kích, ông ta cũng biết vật thực nghiệm số 7 đã bị giết chết.
Đội trưởng xem qua video, ông ta khẳng định người nọ không phải viện trưởng Trương. Mà cho dù có phải, đối phương cũng là bị thứ gì khống chế hành động.
“Cho nên cậu đoán là quái vật làm?” Thủ lĩnh căn cứ hỏi.
“Khó mà nói rõ, tìm được người rồi mới biết.”
Bọn họ đã tra ra chủ nhân của chiếc xe tư nhân kia, đó là một người săn thú tự do. Camera giám sát cổng căn cứ vẫn còn hình ảnh hắn tiến vào lúc chiều.
Bọn họ càng chắc chắn chuyện này là do quái vật làm, hơn nữa có khả năng cao là loại quái vật biết thay đổi hình dạng.
“Nó tới căn cứ một chuyến làm gì?” Thủ lĩnh căn cứ khó hiểu, hơn nữa ông ta cực kỳ kiêng kỵ.
Quái vật trong quá khứ đã rất thông minh, chỉ số IQ kinh người, nhưng đa số bọn chúng đều biểu hiện ở phương diện săn thú. Cho nên khi đối mặt với quái vật, con người sẽ theo bản năng vênh cằm tự đắc. Trí tuệ bọn họ truyền thừa bao nhiêu năm, làm sao quái vật có thể so sánh nổi?
Cuối cùng chuyện này xảy ra không khác nào hung hăng vả mặt bọn họ.
Đối phương không hề cần thức ăn, nhu cầu của nó càng cao cấp.
“Nếu quái vật có khát vọng ăn uống đơn thuần bắt đầu tiến hóa, chúng nó muốn nhiều thứ hơn…”
Nghĩ đến tình huống trước mắt, đáy lòng bọn họ đều lạnh lẽo.
“Vật thực nghiệm số 7 đã chết, anh có ý kiến gì không?” Đội trưởng đội săn thú đột nhiên hỏi.
So với vấn đề các nhân viên nghiên cứu tử vong hay viện trưởng Trương thoát đi căn cứ, ông ta càng quan tâm vấn đề vật thực nghiệm số 7 đã chết. Bởi vì đây là nguy cơ lớn nhất ghì căn cứ kề sát lưỡi dao, vượt xa chuyện quái vật tiến hóa.
Rất nhiều người biết thuốc khử khí mà đội săn thú dùng chính là thứ chế tạo từ máu quái vật đặc thù. Mỗi ngày đội săn thú đều cần nó để săn bắt quái vật.
Quái vật số 7 trong phòng thí nghiệm không trụ được nổi, Tinh Hồng Nữ Vu lại lang thang bên ngoài, nguyên vật liệu tạo thành liền bị chặt đứt.
Thủ lĩnh căn cứ cũng cảm thấy đau đầu: “Cũng may kho hàng còn hơn bảy trăm hộp thuốc khử khí. Nếu dùng tiết kiệm chút, có thể dùng đến một hai năm.”
“Anh biết tôi không định nói với anh chuyện này, tôi…”
“Leng keng.” Đội trưởng đội săn thú còn chưa kịp nói xong, điện thoại vang lên thanh âm cuộc gọi khẩn.
Thủ lĩnh cầm điện thoại: “Là tôi, có chuyện gì?”
Không biết đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt thủ lĩnh căn cứ đột nhiên u ám, mắt thường cũng có thể nhìn ra.
“Kho hàng đã bị tập kích, bọn họ chỉ cứu được 30 hộp thuốc khử khí.” Thủ lĩnh căn cứ cúp điện thoại. Ông ta nói một câu, sắc mặt mọi người trong phòng đều thay đổi.
Nếu không có thuốc khử khí, đêm đến bọn họ hừng hòng rời khỏi căn cứ.
“Thuốc khử khí chỉ là vấn đề nhỏ, cùng lắm buổi tối chúng ta không ra ngoài. Nhưng vấn đề lớn nhất hiện tại không phải là an nguy của căn cứ hay sao?” Đội trưởng đội săn thú đập mạnh bàn tức giận.
Thủ lĩnh tránh tầm mắt đối phương, ông ta nói với những người khác: “Các cậu lui ra trước đi, tôi có chuyện muốn nói với đội trưởng.”
Văn phòng rất nhanh chỉ còn thủ lĩnh căn cứ và đội trưởng đội săn thú, cũng là hai người có quyền hạn lớn nhất ở căn cứ lúc bấy giờ.
“Mười tám năm trước, sáu người chúng ta phát hiện quan tài rỗng, sau đó lại phát hiện chín trang giấy cuộn bên trong. Thông qua tờ lấy kia, quái vật đầu tiên ngoài ý muốn ra đời.”
Thủ lĩnh căn cứ không đáp, ông ta đợi đội trưởng đội săn thú nói đến trọng tâm câu chuyện.
“Máu của loại quái vật đặc thù này có thể che chắn hơi thở con người, chôn trong quan tài rỗng thì có thể che chở toàn bộ căn cứ. Chúng ta dùng nó chế tạo tám quái vật nhỏ. Không ngờ trang giấy cuối cùng lại bị người nào đó đánh cắp, đến nay vẫn chưa tìm thấy tung tích.”
Đội trưởng đội săn thú rút ra một điếu thuốc nhưng không châm lửa, “Thì ra đã mười tám năm rồi.”
Căn cứ bọn họ vẫn luôn được kẻ bí ẩn bảo vệ. Nếu không có “nó”, chắc chắn nơi đây sẽ giống như nhiều căn cứ khác, chớp mắt liền trở thành bữa tối cho quái vật, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới con người.
Ai có thể nghĩ đến, thì ra kẻ bí ẩn bảo vệ căn cứ lại chính là những quái vật kia đâu?
Năng lực sinh tồn của một quái vật có tác dụng che chắn căn cứ gần ba năm. Chẳng qua quái vật thứ sáu đã chết trong quan tài rỗng. Vốn nghĩ quái vật thứ bảy có thể duy trì ba năm, cuối cùng vẫn kết bạn với tai họa ngoài ý muốn.
“Trừ khi chúng ta tìm được trang giấy thứ chín, nếu không Tinh Hồng Nữ Vu phải lập tức trở về.” Đội trưởng đội săn thú nói.
Đội trưởng đội săn thú đứng đối diện thủ lĩnh, có chút bí mật chỉ có hai người bọn họ biết.
Sau khi thủ lĩnh căn cứ trầm mặc hồi lâu, ông ta lấy ra một tờ giấy và thuốc thử trong két sắt bí mật: “Đây là giấy sinh Tinh Hồng Nữ Vu, còn có dung môi máu cuống rốn của hắn.”
Dung môi màu đỏ nhỏ giọt xuống trang giấy rồi biến thành từng đường đỏ tươi, xung quanh trang giấy bắt đầu xuất hiện một vòng dấu vết bị thiêu đốt. Thủ lĩnh căn cứ lau dung môi, trang giấy lại khôi phục bộ dáng cũ nát ban đầu.
“Thứ này chỉ có thể chống đỡ nhiều nhất ba tiếng.”
“Như vậy đủ rồi. Trưa mai, đợi lúc ánh mặt trời gay gắt nhất, tôi sẽ mang hắn trở lại.” Đội trưởng đội săn thú cầm nó rời khỏi văn phòng.
“Cậu là ai? Cậu muốn cái gì?”
Ô tô chạy mãi đến kho hàng cũ nào đó rồi mới dừng. Nhậm Dật Phi bước xuống xe, hắn mở cốp xe lôi người đàn ông trung niên bịt mắt bịt miệng bị trói chặt ra ngoài.
Kéo ông ta tới kho hàng, cột chắc vào một cái ghế, sau đó mới xé băng dính trên miệng ra. Câu đầu tiên đối phương nói chính là “Cậu là ai, cậu muốn cái gì.”
Không thể động đậy, còn biết có khả năng chính mình đã đến một nơi xa xôi xa lạ, tình cảnh nguy hiểm, người nọ lại không hề rít gào cuồng loạn mà tìm kiếm bất kỳ khả năng có thể, thậm chí cực kỳ bình tĩnh đàm phán cùng bọn bắt cóc.
Người phụ trách phòng thí nghiệm này còn khó chơi hơn NPC Nhậm Dật Phi gặp lúc trước nhiều.
“Có thể tâm sự với tôi chút chuyện về con trai ông không?” Nhậm Dật Phi mở miệng.
Viện trưởng đang ngồi trên ghế hơi sửng sốt, ông ta không nghĩ bọn bắt cóc không ra bài giống lẽ thường, vậy mà câu đầu tiên là hỏi chuyện con trai ông. Viện trưởng có chút không kịp trở tay.
“Sao vậy? Không nói được à?” Nhậm Dật Phi hỏi tiếp.
“Không, có thể, cậu muốn biết cái gì?” Sau một lúc trầm mặc, viện trưởng lên tiếng. Khóe môi ông ta giật giật, biểu lộ tâm tình thật sự lúc này —— tức giận.
Nhậm Dật Phi lựa chọn chủ đề đánh vỡ bình tĩnh đối phương, cảm xúc của viện trưởng đã bị hắn kích động.
“Cha con hai người dường như không hợp nhau lắm nhỉ?” Nhậm Dật Phi suy đoán, ngữ khí lại rất chắc chắn. Con trai đã chết vì vi phạm quy định nào đó trong phòng thí nghiệm, người cha vẫn tiếp tục làm công việc quản lý viện nghiên cứu. Có thể thấy quan hệ hai người bọn họ, hoặc là lý tưởng cha con bọn họ không quá giống nhau.
Viện trưởng viện nghiên cứu lạnh lùng đáp: “Cậu trói tôi đến không phải vì việc riêng trong nhà tôi.”
“Được thôi, vậy nói từ thực nghiệm mà cậu ta phụ trách trước đi. Hoặc nếu ông nguyện ý, chúng ta có thể bắt đầu từ 《 Kế hoạch loài người mới 》.Nhậm Dật Phi đã mở tài liệu đầu tiên, bên trên thình lình viết mấy chữ: Kế hoạch loài người mới.
“Kế hoạch loài người mới?” Thanh âm viện trưởng viện nghiên cứu hơi đề cao, “Làm sao cậu biết?”
“Không cần quan tâm chuyện tôi biết thế nào, chỉ cần trả lời tôi là được.”
“Kế hoạch loài người mới là do căn cứ bắt đầu, thí nghiệm dung hợp gen con người và gen quái vật, sáng tạo kế hoạch loài người mới có thể sinh tồn trong thế giới này. Nhưng mà kế hoạch đã thất bại, bọn họ là tồn tại đặc thù không thể phục chế.”
Rốt cuộc viện trưởng cũng chậm rãi mở miệng.
“Quái vật? Chưa chắc, các ông tự lừa mình dối người lâu như thế, chẳng lẽ đã thật sự quên mất nguồn gốc của bọn quái vật?” Nhậm Dật Phi lập tức ngắt lời.
Nhậm Dật Phi đang lừa đối phương. Hắn dám khẳng định mọi chuyện tuyệt đối không đơn giản, trên người
những quái vật đó có quá nhiều bí mật không tên.
Sắc mặt viện trưởng viện nghiên cứu hơi tái nhợt: “Tôi không biết cậu đang nói… A ——”
Một mũi tên lướt qua cổ viện trưởng rồi lao về phía sau, da thịt bị cắt thành vết thương nông. Không chết được, nhưng cũng đủ đau đớn.
Bóng đêm bốn phía bỗng vang lên rất nhiều âm thanh hỗn tạp, dường như thứ gì bị máu hấp dẫn.
“Những tiếng này là?”
“Quái vật.” Nhậm Dật Phi nở nụ cười, “Nhưng mà không cần lo lắng, tạm thời chúng nó sẽ không thương tổn ông. Có điều chỉ cần ông nói dối nửa lời… Tôi không thích người khác nói dối với tôi.”
Viện trưởng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm: “Đây không phải căn cứ?”
“Không phải.” Nhậm Dật Phi nói cho đối phương đáp án, thuận tay bắn một mũi tên vào quái vật nhỏ mò tới kiếm ăn. Quái vật chảy rất nhiều máu, cuối cùng biến thành một trang giấy nhỏ trước mặt hắn.
Nhậm Dật Phi giơ nỏ, đầu mũi tên nhắm giữa người phụ trách phòng thí nghiệm.
Khoảng chừng mười giây im lặng, rốt cuộc viện trưởng cũng chịu nói ra: “Tôi nhớ rất rõ quái vật đặc thù thứ nhất, nó vốn là một đứa nhỏ sinh sống trong căn cứ.”
Phòng thí nghiệm máu chảy thành sông, vật thực nghiệm số 7 bị giết, viện trưởng Trương phản bội căn cứ… Đêm nay đã bị định trước rằng sẽ không an tĩnh.
Thủ lĩnh căn cứ tiếp tục kiểm tra chuyện vật thực nghiệm số 7. Đội săn thú thì chia làm hai, một đội tìm kiếm Tinh Hồng Nữ Vu, đội còn lại đi tìm viện trưởng.
Bọn họ bám theo dấu vết bánh xe của kẻ hiềm nghi.
Nhưng lúc này không hề thuận lợi giống như bọn họ bám theo đội viên cũ. Hiện tại là đêm tối, là thời gian của đám quái vật.
“Đội trưởng, chúng ta phải đợi đến khi nào?” Đội viên gấp không chịu nổi, bọn họ đã tìm được vết bánh xe, chẳng qua trên đường gặp phải quái vật khổng lồ rồi bị ngăn lại.
Đội trưởng đội săn thú cau mày: “Đợi nó đi qua đi.”
“Nó” trong miệng ông ta là một loại sinh vật lớn hơn mười mét, khá giống họ uyển long, đi đường chậm vô cùng.
Có điều điểm khác biệt chính là quái vật này có màu xanh lục, làn da mọc rất nhiều gai nhọn, không khác nào con nhím màu xanh. Đỉnh đầu gai nhọn có màu đỏ, phân bố dịch nhầy trong suốt màu trắng, tỏa ra mùi hương ngòn ngọt.
Nhiều quái vật nhỏ bị mùi hương hấp dẫn. Chúng nó mò đến gần, lập tức bị dịch nhầy cuốn lấy như keo dính, đuôi dài của quái vật cuốn lên bao vây con mồi, sau đó phân hủy, tiêu hóa.
Đúng vậy, đây không phải quái vật động vật mà là quái vật thực vật ăn thịt, khá giống cây gọng vó.
Trong lúc đội săn thú đợi nhóc con di chuyển chậm rì rì thì có người chơi đã biết được thông tin phòng thí nghiệm bị tập kích, chẳng hạn như Salman.
Không những Salman biết chuyện phòng thí nghiệm bị tập kích, hắn còn biết nhóm NPC chuẩn bị xuống tay với người chơi.
Người đàn ông trung niên và thiếu niên đội viên đội săn thú đã bị bắt. Bộ ba người chơi Phật hệ đang ở trong danh sách truy nã, NPC đã phái người tìm bắt bọn họ.
Bởi vì thiết lập nguyên chủ Salman vốn là một người quái gở độc lai độc vãng, người khác không thích để mắt đến hắn, cho nên Salman không bị ai nghi ngờ. Người chơi tuấn mỹ thì vẫn luôn ăn chơi ở nơi nào đó, có một đám thanh niên làm chứng, bởi vậy hắn cũng không bị bắt.
Những người chơi còn lại không phải cố tình làm giảm cảm giác tồn tại thì cũng là quỷ, hoặc là ngụy trang giả.
“Chuyện vật thực nghiệm số 7 bị giết đã hoàn toàn chọc giận đám NPC. Bọn họ cần quái vật đặc thù làm thí nghiệm. Nếu không có số 7, vậy chỉ còn Tinh Hồng Nữ Vu.” Salman phân tích.
“Như vậy xem ra, nguyên nhân đối phương tàn sát phòng thí nghiệm rất khó nói, nhưng người nọ đã gián tiếp thúc đẩy nhóm NPC không thể không dùng lực lượng lớn nhất, ra sức truy lùng Tinh Hồng Nữ Vu. Đây chính là sự thật.”
“Hắn gặp phiền phức rồi.”
Cho dù Tinh Hồng Nữ Vu có phải em ấy hay không, cứ nghĩ đến việc đối phương sẽ phải trở thành vật thực nghiệm, thậm chí chết đi, Salman không quá thoải mái. Hắn mở máy tính rồi sao chép tất cả tư liệu.
Căn cứ là do một nhà nắm quyền, phân biệt giai cấp giữa các tầng lớp người quá lớn, phía dưới không phải không có thế lực phản kháng. Nếu muốn mượn sức của thế lực bên dưới, vậy thì đã đến lúc sử dụng những tư liệu này.
“Dù sao cũng rảnh rỗi, không bằng cho bọn họ tìm việc làm đi.”
Bên ngoài căn cứ, tại kho hàng cũ.
“Con người?” Nhậm Dật Phi lẩm bẩm. Đợi hắn tiếp nhận giả thiết chính mình là quái vật rồi thì đột nhiên nói với hắn, Tinh Hồng Nữ Vu là con người?
Không, nói chính xác hơn là con người thuần túy bị biến thành quái vật.
Nhưng vì sao bọn họ lại nói Tinh Hồng Nữ Vu là “hy vọng”?
Nhậm Dật Phi nhìn thời gian, nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc NPC bên kia đã lên đường đi tìm viện trưởng. Khả năng bọn họ cách hắn rất gần, thời gian cho Nhậm Dật Phi không nhiều.
Viện trưởng không biết tâm sự của Nhậm Dật Phi, ông ta còn bận nói về kế hoạch loài người mới.
Xung quanh viện trưởng là vài quái vật nhỏ bị một mũi tên bắn thành giấy mỏng, quái vật nhỏ khác nấp trong bóng tối đều sợ không dám ra. Trong khoảng thời gian này, người đàn ông trung niên vẫn luôn thong dong bình tĩnh.
Nhậm Dật Phi không khỏi không nghi ngờ viện trưởng viện nghiên cứu. Tố chất tâm lý của ông ta cao thế, sao có thể bị Nhậm Dật Phi đe dọa một chút liền nói hết tin tức mấu chốt?
Giống như là chủ động nói ra.
Nhậm Dật Phi áp xuống nghi hoặc, yên lặng nghe đối phương nói chuyện.
Viện trưởng phụ trách kế hoạch loài người mới từ rất sớm. Lúc sau nhân viên nghiên cứu đến càng nhiều, bọn họ đều cho rằng tám quái vật nhỏ là quái vật đặc thù nào đó. Nhưng ông ta lại rất rõ ràng, chúng nó đã từng là con người, đột nhiên biến dị ngay trong đêm. Rất ít người biết phương pháp làm chúng biến dị, ông ta cũng không biết.
“Tinh Hồng Nữ Vu là quái vật cuối cùng, cũng là vật thực nghiệm thành công nhất.”
Viện trưởng nhớ lại chuyện năm xưa: “Hắn vừa mới sinh ra thì đã bị mang đến phòng thí nghiệm. Một đứa trẻ có năng lực đặc thù của quái vật. Hắn sợ ánh sáng, không thể ăn thức ăn con người, bị thương sẽ “bụi hóa” ngay. Bảy quái vật còn lại thì không giống, bọn họ ít nhiều vẫn giữ lại đặc điểm con người.”
Ông ta cười một tiếng: “Tôi đoán, lần đầu tiên đứa nhỏ này hít thở, hắn cũng đã là quái vật.”