Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Trò Chơi Nhỏ


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một điểm tích lũy đổi một trăm vạn, người dám rải tiền như vậy, tám phần mười là người chơi Hoang Vu Chi Giác.

Thật sự số tiền đối phương bỏ ra quá nhiều, không ít người chơi trong diễn đàn động tâm. Đặc biệt bọn họ còn không tin tưởng chính mình, cũng không biết bản thân có thể sống qua trò chơi tiếp theo hay không, lại muốn để tiền cho cha mẹ vợ con. Cám dỗ một trăm vạn, bọn họ khó lòng từ chối nổi.

Nhậm Dật Phi dám chắc rất nhiều người chơi nghĩ vậy. Đa số đạo cụ và kỹ năng mang từ Hoang Vu Chi Giác vào đều không thể dùng, chỉ có thể tìm điểm tích lũy để mua đạo cụ trò chơi nhỏ.

Ở thế giới này, chẳng qua tiền chỉ là một chuỗi con số. Bọn họ dùng một chuỗi con số đổi lấy cơ hội sinh tồn. Đây là mua bán rất có lời.

Nếu Nhậm Dật Phi không cần duy trì hình tượng nhân vật thì hắn cũng sẽ làm thế.

Diễn đàn chỉ tầm hai mươi mấy người chơi, trong khi người chơi Hoang Vu Chi Giác tiến vào có hơn 80 mấy người, có thể thấy số lượng thành viên diễn đàn chỉ chiếm một phần nhỏ số lượng người chơi thực thụ. Bên ngoài sẽ càng có nhiều người chơi hơn nữa.

Những người đó đang chuẩn bị làm gì? Ai là quỷ trong số đó?

Nhậm Dật Phi lắc đầu từ bỏ ý định, tìm “quỷ” không khác nào tìm kim dưới biển sâu.

Công việc của tổng giám đốc ở công ty không nhiều lắm, đa số đều được xử lý xong xuôi rồi mới đưa hắn xem qua và ký tên. Thế nên Nhậm Dật Phi rất rảnh rỗi, hắn có thời gian lên mạng. 

Nhậm Dật Phi dùng chút thủ đoạn hack thông tin tài khoản người khác, sau đó gửi một loạt tin nhắn cho cha và các chú nguyên chủ: Đưa một trăm vạn, tôi sẽ xem như không biết chuyện của ông và XXX.

XXX là tên hộ lý chăm sóc ông nội hắn.

Chú ba là người trả lời đầu tiên: Nói cái gì vậy trời.

Chú hai tới muộn một bước: Bệnh thần kinh.

Chỉ có cha nguyên chủ là thong dong đến trễ, nhưng ông ta lại đem tới tin tức chấn động: Cậu muốn làm gì?

Được rồi, phá án thôi. Nhậm Dật Phi nhìn mấy chữ trên màn hình, khóe miệng giương lên ý cười trào phúng. Chẳng trách nguyên chủ vẫn luôn cảm thấy mình tồn tại vô nghĩa, thì ra bên trên tặng hắn món quà gì vậy nè?

Hộ lý chăm sóc ông nội lớn tuổi hơn Chung Lam. Ồ cũng phải, chưa kết hôn đã làm to bụng người khác, thậm chí còn không chịu trách nhiệm. Nếu không kiểm soát được bản thân thì không bằng cắt bỏ đi.

Lại nói, hộ lý biết chuyện này đúng không? Anh ta dùng loại tâm tình và lập trường gì để xuất hiện trong căn biệt thự đó? Hơn nữa anh ta dùng loại tâm tình gì để đối mặt với một đứa con trai khác của cha mình?

Rõ ràng cùng cha khác mẹ nhưng một người lại trở thành người thừa kế, một người chỉ có thể cúi đầu làm hộ lý chăm sóc sức khỏe, chẳng lẽ anh ta không hề cảm thấy không cam lòng chút nào sao?

Có khi nào người hãm hại nguyên chủ là đối phương hay không?

Nhậm Dật Phi chậm rãi gõ gõ mặt bàn. Hôm qua hắn không có thời gian nhìn kỹ nên không biết phản ứng của hộ lý thế nào. Nhưng buổi sáng nhìn xem, dường như anh ta không có gì kỳ lạ.

“Hà Tuấn, có phải hôm qua anh đã nhắn tin cho tôi không?”

“Không có.” Bên kia lập tức đáp.

“A.” Nhậm Dật Phi tắt điện thoại, tốc độ trả lời nhanh quá nhỉ. Ngay cả khi đối phương đang cầm điện thoại trên tay thì cũng phải theo bản năng nhớ lại một chút. Chẳng qua, tất nhiên là người bên kia hoàn toàn không cần quá trình “nhớ lại”, anh ta dứt khoát nói “không có”.

Chuyện không cần nhớ lại là chuyện vừa mới xảy ra, hoặc là người nọ tự thôi miên nói dối.

Nhậm Dật Phi chợt nhớ cửa hàng trò chơi mà hắn nhấp vào có bán một lá bùa đồng hành bằng ba điểm tích lũy, công dụng là kéo một người chơi vào cùng màn chơi với mình.

Hắn sẽ làm thử xem, nếu có thể mang đối phương vào thì anh ta khỏi chối. Ngược lại nếu không thể thì loại trừ hiềm nghi.

“Cốc cốc.”

Nhậm Dật Phi lập tức bày ra biểu tình nghiêm túc: “Mời vào.”

Trợ lý Tiểu Ngụy đi đến, cậu ta cầm một cuốn sách trên tay: “Tổng giám đốc, tiên sinh gọi tôi đem cái này cho ngài.”

“Mẫu mới nhất à?” Nhậm Dật Phi nhìn qua, không ngờ là danh sách các loại vòng trang sức.

Tiểu Ngụy ho khan: “Tiên sinh nói là đưa ngài chọn một cái để làm quà tặng An tiểu thư.”

“…” Suýt chút nữa quên mất đêm nay hắn phải đi xem mắt.

Thẩm mỹ của Nhậm Dật Phi không tệ, hắn chọn một mặt dây chuyền ngọc bích xanh nhạt chạm đến xương quai xanh. Mặt dây chuyền bằng ngón tay cái, không tính quá lớn nhưng loại ngọc và độ cứng đều rất tốt. Vòng tròn xung quanh dát vàng 18k, cực kỳ thích hợp với những người trẻ tuổi thời thượng.

Sau khi Nhậm Dật Phi chọn quà, trợ lý Tiểu Ngụy nhắc lại thời gian sắp xếp cho hắn. Nghe nói vị An tiểu thư kia thích cơm Tây, cậu ta liền đặt chỗ ở một nhà hàng kiểu Tây, thời gian 7 giờ tối.

Nhậm Dật Phi trầm mặc đáp lời.

Cho dù bản thân hắn hay là nguyên chủ Chung Lam đã có suy nghĩ riêng đi nữa, bọn họ đều sẽ không chấp nhận cuộc liên hôn này. Hiện tại hẳn là nguyên chủ không mấy vui vẻ, chỉ có thể thuận theo.

Thậm chí Nhậm Dật Phi còn chuẩn bị xong tinh thần bị hắt rượu vào mặt, hắn dặn trợ lý chuẩn bị thêm một bộ quần áo.

“Thì ra ngài vẫn rất coi trọng lần hẹn hò tối nay.” Có vẻ Tiểu Ngụy hiểu lầm chuyện gì, cậu ta nghĩ Chung Lam làm việc cả ngày, quần áo không sạch sẽ rất mất mặt, cho nên mới dặn cậu ta chuẩn bị thêm một bộ nữa.

Nhậm Dật Phi yên lặng thừa nhận hiểu lầm: Đồng ý đi xem mắt nhưng trong lòng lại ôm tâm tình từ chối, dù nói thế nào thì nguyên chủ cũng không đủ chân thành. Chỉ hy vọng đối phương sẽ thích món quà mà hắn tặng, có hắt rượu thì nhớ hắt nhẹ tay.

Một ngày trôi qua bình bình đạm đạm, chớp mắt đã đến thời gian chạy đi chiến trường. Vì muốn thể hiện mục đích từ chối của mình một cách khéo léo, Nhậm Dật Phi còn cố tình mua một bó hoa thanh cúc: Vẻ đẹp tinh tế ưu nhã của người độc thân.

Có điều hắn đến rồi mới biết, không phải chỉ có mỗi Nhậm Dật Phi là không phối hợp.

“Xin chào An tiểu thư. Tôi đến trễ.” Hắn lịch sự cong cong khóe môi, hơi mỉm cười nhìn An tiểu thư để mặt mộc, mặc quần áo lao động tối màu.

Tiểu thư ngồi ở đối diện trông thấy hoa thanh cúc trong tay Nhậm Dật Phi, cô cũng nở nụ cười: “Xin chào Chung tiên sinh, là tôi đến sớm.”

Thật lòng mà nói, Nhậm Dật Phi rất có cảm giác thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn tặng bó hoa và hộp quà cho thiếu nữ: “Rất vui vì gặp mặt, hy vọng tiểu thư sẽ thích.”

Lời nói vô vị, biểu tình nhạt nhẽo, đúng là kiểu đàn ông độc thân không thể khiến con gái yêu thích. Nhưng mà An tiểu thư lại thả lỏng rõ ràng, cô vươn tay nhận lấy bó hoa: “Tôi thích lắm, rất hợp tâm tình tôi hiện tại.”

Người độc thân ưu nhã.

Nhậm Dật Phi ngồi xuống, nhân viên phục vụ lập tức mang thực đơn tiến lên. Hắn nhìn thoáng qua rồi đẩy thực đơn tới trước mặt tiểu thư.

Đối phương không làm bộ đẩy thực đơn ra mà dứt khoát chọn bò bít tết mình thích, sau đó chọn món ăn kèm. Xong xuôi, thiếu nữ lại đẩy thực đơn về phía Nhậm Dật Phi.

Phần lớn thực đơn của nhà hàng là thực đơn tình yêu, chính vì muốn tạo nên sự lãng mạn cho các cặp tình nhân. Ai ngờ Nhậm Dật Phi và An tiểu thư chọn một hồi, lãng mạn không thấy mà chỉ thấy càng thêm kỳ quặc.

Bọn họ gọi món không lâu thì thức ăn được mang lên. An tiểu thư gọi nước chanh và Nhậm Dật Phi gọi nước sôi để nguội hoàn
toàn tương phản với một bàn rượu vang đỏ lung linh ở bốn phía. Hai người không đến để xem mắt, giống như chỉ đơn thuần ăn cùng một bữa cơm đối phó bậc trưởng bối trong nhà.

Không biết bên cạnh là sinh nhật thiếu nữ nào, bạn trai cô ấy mời một dàn nghệ sĩ dương cầm đến để diễn tấu cầu hôn. Giữa khúc tình ca lãng mạn, ánh nến đỏ đong đưa và lễ vật trao tay, người nọ nói nên lời tỏ tình nồng nàn.

Rất nhiều cô gái xung quanh lộ ra ánh mắt khát khao cháy bỏng, chỉ có An tiểu thư ngồi gần nhất là làm như không nghe không thấy. Cô cúi đầu cắt bít tết, Nhậm Dật Phi cũng bận ăn sushi cuộn thịt bò của hắn. Thịt bò rất giống thịt trâu bỏ vào miệng liền tan, thơm nồng đượm mùi sữa.

Bốn phía là tim hồng bay bay, hai người này lại không khác nào kẻ phá hoại bầu không khí lãng mạn, nhưng bọn họ hoàn toàn không cảm nhận được gì.

Thấy vậy, thanh niên vẫn luôn nấp trong đám đông vội nhắn tin cho người phía trên: Không làm trò, từ đầu đến cuối đều không có một lần giao lưu ánh mắt, cả hai càng không mất tự nhiên vì gặp người ưu tú khác giới, ngay cả đối tác làm ăn còn hòa hợp hơn bọn họ nhiều. 

Người bên trên nhận được tin nhắn không khỏi thất vọng: Hai đứa nhỏ ưu tú đến vậy, vì sao lại không bật đèn xanh cho nhau?

Đáng tiếc thất vọng cũng vô nghĩa. Hiện tại không phải xã hội phong kiến, An tiểu thư và Chung Lam càng không phải con rối trong tay mà trưởng bối muốn bọn họ làm gì, bọn họ liền phải nghe lời.

Rốt cuộc ăn xong một bữa cơm, hai người rất ăn ý cùng nhau đứng dậy, ngay cả số điện thoại đều không thèm lưu, chuẩn bị dọn đường về phủ.

Vì suốt quá trình chỉ tập trung ăn chứ không nói chuyện, Nhậm Dật Phi và An tiểu thư ăn cơm chưa đến nửa tiếng.

“Tôi đưa tiểu thư về nhà nhé?” Dù không có ý định tiếp tục nhưng Nhậm Dật Phi sẽ không để đối phương về nhà một mình, trừ khi cô có xe.

“Tôi sẽ đưa chị tôi về nhà, không làm phiền Chung tiên sinh đây.” Một chiếc mô tô phân khối lớn đột nhiên phanh gấp trước mặt hai người, người mặc đồng phục đen tháo mũ xuống, lộ ra gương mặt trẻ tuổi nổi loạn.

Cậu ta ném một cái mũ bảo hiểm hồng nhạt cho An tiểu thư, sau đó nhìn Nhậm Dật Phi, biểu tình khiêu khích: “Tôi là em trai chị ấy.”

“Thôi, không được vô lễ với Chung tiên sinh.” An tiểu thư đội mũ bảo hiểm rồi đi về phía người nọ.

Loại xe này có thể chở thêm một người đằng sau, không vi phạm luật giao thông nên Nhậm Dật Phi không ngăn cản: “Tạm biệt, An tiểu thư.”

“Tạm biệt.” Một tay An tiểu thư ôm bó hoa thanh cúc, một tay ôm em trai mình. Cô cầm hoa vẫy vẫy.

Theo một tiếng nổ vang, chiếc mô tô lập tức biến mất rất nhanh khỏi tầm mắt hắn.

“7 giờ 30 phút.” Hẹn lúc 7 giờ, 7 giờ 30 phút đã kết thúc, không có buổi xem mắt nào đánh nhanh thắng nhanh bằng hai người bọn họ. Nhậm Dật Phi không chuẩn bị quay lại công ty nữa, hắn trực tiếp về nhà.

Ông nội nguyên chủ vừa ăn xong cơm chiều, ông đang đi dạo quanh sân thì nhìn thấy Nhậm Dật Phi chạy xe vào cổng. Bên người hắn trống không, hiển nhiên không mang An tiểu thư cùng về. Ông không khỏi thất vọng, ánh mắt nhìn Nhậm Dật Phi không khác nào nhìn một con lợn thất bại vì không lấy được bắp cải.

“Khụ, con về phòng trước đây.”

Nhậm Dật Phi gặp thoáng qua trợ lý Hà Tuấn. Hai người bọn họ đều không ai nhìn ai. Mãi cho đến khi Nhậm Dật Phi lên lầu, Hà Tuấn mới nghiêng người nhìn hắn.

Cũng không biết sau lưng Nhậm Dật Phi có mọc thêm một con mắt hay sao, trùng hợp lúc này hắn đột nhiên quay đầu. Tầm mắt hai người liền chạm vào nhau cách một cái phòng khách.

Nhậm Dật Phi hơi mỉm cười. Hà Tuấn lại lập tức cúi đầu, dường như bị dọa phải.

Hắn thong thả trở về phòng ngủ. Trong phòng có máy tính, Nhậm Dật Phi dùng máy tính hack tìm địa chỉ đám người chơi bên trong diễn đàn. Kết quả địa chỉ hiện rõ bọn họ đến từ bốn phương tám hướng, không có ai ở cùng thành phố Chung Lam.

“Nếu tìm được thân phận chân thật của trò chơi vô hạn này thông qua “quảng cáo trò chơi nhỏ” thì tốt rồi.” Nhậm Dật Phi từ bỏ ý định thăm dò, hắn tìm khắp các trang web lậu, cũng tìm được quảng cáo trò chơi nhỏ nhưng không phải.

9 giờ tối, người giúp việc đưa bữa ăn khuya lên cho Nhậm Dật Phi. Hắn ăn khuya xong xuôi rồi đứng ngoài ban công hóng gió một lát, cuối cùng mới quay trở về phòng.

Sau đó Nhậm Dật Phi thay một bộ quần áo thể thao thoải mái, mang giày thể thao chờ đến 9 giờ rưỡi. Đúng giờ, hắn xuất hiện trong xe.

Hôm nay có rất nhiều người chơi, nhìn từ góc độ của Nhậm Dật Phi thì phía trước toàn là đầu người.

Đếm từng chỗ ngồi là tổng cộng mười bốn người chơi, nam nữ già trẻ đều có. Bọn họ không hề giao lưu hay nói chuyện, chỉ âm thầm đánh giá và đề phòng lẫn nhau, trong mắt mang theo địch ý.

Nhậm Dật Phi nhìn quanh một lượt, hắn không hề gặp được mấy người chơi hôm trước, cũng không nhìn thấy người kia đâu. Nhậm Dật Phi mở điện thoại di động mua một lá bùa đồng hành, hơn nữa xác định tên họ và thân phận của đối phương.

Thùng xe đột nhiên lóe lên ánh sáng, một người đàn ông nhỏ gầy với biểu tình kinh ngạc chợt xuất hiện trong xe. Anh ta vừa liếc mắt liền thấy Nhậm Dật Phi đang ngồi, thậm chí thấy rõ lá bùa đồng hành cháy trong tay hắn.

“Cậu.” Sắc mặt người nọ lập tức trắng bệch.

___

Tác giả có lời muốn nói:

A Phi: Con người tôi rất rõ ràng, chuyện nào ra chuyện đó, thù hôm nay chưa bao giờ đợi đến ngày mai. 

___

Bò bít tết đồ đó:





Sushi cuộn thịt bò:







Hoa thanh cúc:


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện