“Ha ha ha… Tôi thua rồi?” Đột nhiên Nhậm Dật Phi cười to, hắn dùng đầu ngón tay lau lau nước mắt nơi khóe mi, “Tôi buồn cười quá, buồn cười đến mức chảy cả nước mắt.”
“Cậu khóc cũng vô dụng.” NPC xung quanh đều là người chơi, vài người ở Hoang Vu Chi Giác, vài người tới từ trò chơi nhỏ. Nhưng cho dù bọn họ là ai đi nữa thì đám NPC cũng không mong Nhậm Dật Phi trở thành người chiến thắng hôm nay.
“Nếu tôi đã thảm như thế, cậu dựa vào cái gì muốn phá tan nhà giam? Ở lại, cùng nhau sa đọa đi.” Đây mới là tiếng lòng chân chính của bọn họ.
Kỹ thuật diễn của Nhậm Dật Phi xuất sắc lắm đúng không, đương nhiên một ván này hắn phải thua là chuyện không thể nghi ngờ. Trọng tài đã muốn một người thua, người nọ nhất định thua.
Hai sợi dây xích đen từ nơi xa bò tới trong nháy mắt, một trái một phải túm chặt đôi chân Nhậm Dật Phi. Khung cảnh phim trường náo nhiệt chậm rãi tan biến tựa khói sương, nó lộ ra bộ dáng vốn có —— Một gian phòng trắng sáng bốn phía.
Nhóm NPC xung quanh không phải đạo diễn hay phó đạo diễn gì, gương mặt bọn họ vẫn không đổi, thứ thay đổi là quần áo trên người. Bọn họ nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi bằng ánh mắt ghét bỏ.
“Xem ra cậu đành phải xuống dưới bầu bạn với chúng tôi.” Cứ nghĩ đến cảnh thiên tài bất hạnh rơi xuống nước, thế gian sẽ không còn “Thỏ Đen”, ý cười Niên Thiên Hỉ càng thêm chân thành.
“Năng lực chia làm hai loại, một loại là năng lực cá nhân, một loại là năng lực bối cảnh. Chỉ có trẻ con mới khờ khạo cho rằng, năng lực chính mình đủ mạnh là có thể chiến thắng bối cảnh người khác.”
Niên Thiên Hỉ đi tới trước mặt Nhậm Dật Phi rồi duỗi tay nâng cằm đối phương, cái nhìn không khác nào lúc tú bà cổ đại đang đánh giá thiếu nữ giãy giụa van cầu.
Nhậm Dật Phi nhíu mày hất văng bàn tay Niên Thiên Hỉ ra: Quá ghê tởm, không chịu nổi.
Trong mắt Niên Thiên Hỉ, Thỏ Đen không rên nửa tiếng đồng nghĩa với việc cậu ta đang dần từ bỏ chống cự.
Chỉ cần Nhậm Dật Phi càng không nguyện ý, Niên Thiên Hỉ lại càng vui vẻ: Kiêu ngạo thì thế nào? Cuối cùng không phải gặp thảm cảnh rơi xuống vực sâu sao?
“Tôi luôn muốn gặp mặt cậu một lần, đáng tiếc không có cơ hội. Chẳng qua không sao cả, về sau cơ hội gặp mặt của chúng ta đã nhiều hơn rồi này.” Niên Thiên Hỉ nghĩ mình đang đối mặt với con mồi ắt chết, trong lòng có quá nhiều thứ uất nghẹn. Hắn nóng lòng trút giận, đó là nỗi thù hận của một kẻ tới trước nhưng cuối cùng lại bị người đến sau vượt qua.
“Tốt ghê nhỉ, cậu có một gương mặt xinh đẹp phù hợp với giới giải trí. Lúc nào cậu cũng nhận được đãi ngộ tốt đúng không? Tôi tò mò không biết cậu đã qua tay bao nhiêu người, mấy đạo diễn và tiền bối đi trước đều toàn tâm toàn ý dạy dỗ cậu chăng? Năng lực diễn xuất của cậu từ đó mà ra?” Niên Thiên Hỉ hoàn toàn không thèm che giấu ác ý.
Nhậm Dật Phi bật cười: “Nhìn anh ghen tỵ muốn phát điên lên rồi. Có phải năng lực diễn xuất của tôi xuất sắc lắm đúng không?”
Khao khát phát tiết bị đối phương nhìn thấu ngay tức khắc, sắc mặt Niên Thiên Hỉ không khỏi khó coi. Không sai, hắn cố tình hạ nhục Nhậm Dật Phi bởi vì Niên Thiên Hỉ ghen tỵ. Chỉ có suy nghĩ ác ý và liên tục hạ nhục người nọ, Niên Thiên Hỉ mới cảm thấy vơi đi ghen ghét trong lòng.
“Thật không dám giấu giếm, con người tôi thích nhất chuyện ỷ mình có thiên phú nên muốn làm gì thì làm.” Nhậm Dật Phi lại vén tóc mái đang rủ trước trán ra sau đầu: “Muốn nhìn thấy gương mặt anh không? Anh đố kỵ đến mức… Đôi mắt cũng phải chảy máu.”
Mỗi lời nói của Nhậm Dật Phi lúc này đều biến thành mũi tên vô hình, từng nhát từng nhát hung hăng đâm vào trái tim Niên Thiên Hỉ.
“Câm miệng, cậu không sợ chết ư?”
“Vì sao lại câm miệng, không phải sự thật à?” Nhậm Dật Phi cười xán lạn, “Anh nói ai chết, tôi chết? Chết thì thế nào? Chết thì đáng lo lắm sao? Cùng lắm thì từ Hoang Vu Chi Giác sang đây ăn máng khác, tổn thất không quá lớn. Chỉ có anh…”
“Tôi thì thế nào?”
Nhậm Dật Phi tươi cười càng thêm chói mắt: “Nếu tôi là anh, chắc chắn tôi sẽ không lựa chọn giữ tôi ở lại làm gì, đối lập giữa chúng ta quá mức tàn nhẫn. Lúc trong tay không có kim cương thật, đá Moissanite nhân tạo cũng có thể tạm dùng. Nhưng một khi đã tìm được kim cương, ai còn muốn giữ một viên đá Moissanite nhân tạo?”
Lời này vừa kích thích vừa tàn khốc, Niên Thiên Hỉ nghĩ đến một hồi phân tranh cao thấp giữa bọn họ, hắn thẹn quá thành giận, theo bản năng vươn tay nhào tới muốn bóp cổ Nhậm Dật Phi.
Hai chân Nhậm Dật Phi bị xiềng xích trói buộc, tay hắn cũng không cử động vì chờ đợi Niên Thiên Hỉ động thủ.
Đáng tiếc, Niên Thiên Hỉ mới duỗi tay thì đã bị sức mạnh thần bí nào đó đột nhiên ngăn cản.
Ý thức được sức mạnh này xuất phát từ đâu, sắc mặt Niên Thiên Hỉ lập tức trắng bệch. Hắn nhớ tới kim cương và đá Moissanite nhân tạo gì đó mà Nhậm Dật Phi vừa nói.
“Mình sẽ phải bị vứt bỏ?” Niên Thiên Hỉ không khỏi đau lòng. Lúc hắn ở Hoang Vu Chi Giác, đám người hâm mộ mồm năm miệng người của Niên Thiên Hỉ cũng dễ dàng nhảy qua khen ngợi Nhậm Dật Phi.
Thậm chí mấy người chơi cấp cao đều bắt đầu thêm Thỏ Đen vào danh sách đối tượng hợp tác hàng đầu.
“Ông chủ, ngài đừng bị cậu ta lừa gạt, cậu ta vốn không…”
“Suỵt.”
Niên Thiên Hỉ giật mình.
“Người chơi mới tới, cậu muốn ta xưng hô thế nào?” Một thanh âm đặc biệt chợt vang lên, không biết nó ở đâu, dường như là đến từ bốn phương tám hướng.
Bản thể của trò chơi nhỏ xuất hiện, đám NPC lúc nãy còn bận cợt nhả liền đứng thẳng người.
“Giống với Hoang Vu Chi Giác, gọi tôi Thỏ Đen đi.” Thoạt nhìn Nhậm Dật Phi rất thoải mái, cảm giác giây kế tiếp hắn sẽ đi ăn máng khác ngay.
Đương nhiên trò chơi nhỏ cũng nghĩ vậy, nó nói thẳng: “Chào mừng cậu gia nhập, Thỏ…”
Lời còn chưa kịp nói xong, Nhậm Dật Phi bỗng nâng tay: “Đợi đã, tôi vẫn chưa quyết định có muốn gia nhập hay không. Đương nhiên tôi biết không gia nhập sẽ chết. Có điều, chết hay không chết cũng như nhau, tôi không mang chấp niệm gì đặc biệt, vậy nên dùng cái chết uy hiếp tôi là chuyện vô nghĩa.”
Niên Thiên Hỉ đứng bên cạnh cười lạnh: Thế mà cậu ta dám từ chối một cái vô hạn lưu? Tìm đường chết…
“Cậu muốn gì?” Sau một hồi cân nhắc, trò chơi nhỏ cảm thấy Nhậm Dật Phi rất có giá trị nên hơi xuống nước nhượng bộ hắn.
Mấy chữ tìm đường chết kẹt lại trong cổ họng Niên Thiên Hỉ, đám NPC xung quanh đều sợ ngây người. Bọn họ đã bao giờ thấy trò chơi nhỏ dễ nói chuyện như thế? Bọn họ đã bao giờ có gan cò kè mặc cả với trò chơi nhỏ như thế?
Nhưng Nhậm Dật Phi dám thẳng thắn đưa ra yêu cầu: “Nếu muốn tôi gia nhập, dù sao cũng phải để tôi xem người tôi phục vụ là ai. Không tính con rối tay chân, tôi muốn gặp ông chủ, người cầm quyền chân chính.”
Toàn bộ NPC nhắm mắt hít hà một hơi, bọn họ cảm thấy Nhậm Dật Phi đúng là to gan lớn mật. Hắn chỉ là một người chơi không hơn không kém, vậy mà dám đưa ra yêu cầu không an phận với trò chơi nhỏ.
Song Nhậm Dật Phi có lý do riêng mình, trò chơi nhỏ kém cỏi hơn Hoang Vu Chi Giác. Hoang Vu Chi Giác đủ năng lực tự tạo một phó bản riêng biệt. Người chơi chính là vật phẩm tiêu hao thuần túy cho nó, nó có khả năng tái sinh vật phẩm tiêu hao không ngừng nghỉ.
Trong khi trò chơi nhỏ thì sao, năng lực của nó vẫn còn rất hạn chế. Đứa nhỏ này đáng thương tới mức kéo người chơi từ một cái vô hạn lưu khác vào làm NPC tay chân.
Cho nên Hoang Vu Chi Giác không hề cần người chơi mạnh, trò chơi nhỏ lại rất rất cần. Nếu NPC không đủ mạnh thì phó bản sẽ dễ bị người chơi công phá. Vì vậy nó mới khao khát có được kiểu người chơi giống như Nhậm Dật Phi, không khác nào lúc nó lựa chọn giữ cho Niên Thiên Hỉ một cái mạng quèn.
“Lá gan của cậu rất lớn.” Trò chơi nhỏ đáp, thanh âm không chút cảm xúc phập phồng.
“Không dám nhận, rao giá công khai trả tiền tại chỗ, đây là chuyện đôi bên cùng lựa chọn.” Nhậm Dật Phi bình tĩnh mở miệng, cực kỳ giống nguyên chủ thương nhân mà hắn sắm vai, “Nếu muốn giữ tôi lại thì nên cho tôi xem thành ý.”
Trò chơi nhỏ suy nghĩ một hồi, rốt cuộc mở miệng: “Ta chính là thế giới này, thế giới này chính là ta.”
Nói cách khác, thế giới vô hạn trò chơi nhỏ vốn không có thực thể, cũng không có cách tồn tại riêng biệt? Nhậm Dật Phi nhíu mi: “Thế thì phiền phức.”
Trò chơi nhỏ còn chưa kịp hiểu ý Thỏ Đen, nó liền nhìn thấy hắn lộ ra một nụ cười tà khí: “Còn tưởng thực thể của mày sẽ ra đây… Thôi, giết thời gian vậy.”
Một tiếng ầm vang bỗng từ đâu vang lên, sấm sét đánh xuống gian phòng ở màu trắng. Trên đỉnh trần nhà thiếu mất một mảng lớn tối om.
NPC vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, dưới chân bọn họ bắt đầu xuất hiện vài hố nhỏ, hơn nữa chúng đang ngày một nhiều lên, đồ vật bốn phía vô tình chạm vào liền biến
thành một màu đen ngòm.
Giống như trang giấy rực rỡ sắc màu xuất hiện vết tàn thuốc cháy sém, tàn thuốc chậm rãi lan rộng xung quanh. Nó không che giấu trang giấy, nó là đang biến mất.
Nhận ra đám hố đen cực kỳ nguy hiểm, không chỉ Niên Thiên Hỉ mà tất cả NPC đều biến sắc: “Đây là cái gì? Chuyện gì đã xảy ra?” Vì là lần đầu tiên phó bản gặp phải loại tình huống như vậy nên nhóm NPC không biết làm gì mới đúng.
“Ông chủ đâu? Vì sao ông chủ không trả lời? Phó bản gặp trục trặc sao?”
Đám NPC có ý đồ chạy trốn song không thành, bọn họ đã bị bao vây trong không gian căn phòng nhỏ.
Hố đen ngày càng lớn, đồ vật bị nó cắn nuốt cũng ngày càng nhiều. Sau vài phút, hơn phân nửa căn phòng đều đã biến thành một màu đen kịt.
Nhóm NPC điên cuồng gọi chủ nhân giúp đỡ, có điều không nghe tiếng người đáp lời. Vài người trong số đó bị hố đen đụng tới, từng bộ phận trên cơ thể lập tức biến mất không rõ tăm hơi.
“Là tử vong!” Rốt cuộc bọn họ hoảng loạn hô lên.
Trong hoàn cảnh lộn xộn rối bời, chỉ có Nhậm Dật Phi là bình tĩnh trước sau như một. Thậm chí hắn còn mang theo biểu tình thưởng thức hết thảy, trên người không dính chút hố đen.
Niên Thiên Hỉ trợn mắt: “Là cậu làm?”
Nhậm Dật Phi hơi cong môi: “Anh đoán xem?”
Mỗi cảm xúc cực đoan đều đi cùng một sức mạnh tương ứng. Sức mạnh của tham lam là huyễn diễn, sức mạnh của phàm ăn là cắn nuốt, thế sức mạnh của “kiêu ngạo” mà Nhậm Dật Phi giữ lại để sống là cái gì?
“Lĩnh vực.”
Bởi vì tự tin tuyệt đối với năng lực diễn xuất của mình nên sinh ra sức mạnh.
Trước kia Nhậm Dật Phi chưa từng dùng nó bao giờ, kể cả lúc nguy hiểm cận kề, hắn cũng chỉ giải khóa những cảm xúc cực đoan khác. Không phải Nhậm Dật Phi không muốn dùng mà là hắn vốn không thể dùng.
Điều kiện để sử dụng lĩnh vực quá hà khắc, Nhậm Dật Phi phải ở trong “phim trường”, hắn phải “đang đóng phim”.
Bởi vì đây chính là lĩnh vực diễn xuất chuyên môn, là sức mạnh duy nhất khống chế và đặt ra quy tắc đối với toàn bộ những sức mạnh còn lại, cho nên tất cả sức mạnh khác đều tự giác nhường đường.
“Còi đen” là gợi ý mà Hoang Vu Chi Giác đã nhắc nhở trước đó. NPC của trò chơi nhỏ giở đủ trò gian lận, làm sao Nhậm Dật Phi có thể không chuẩn bị thứ gì rồi tiến vào tay không?
Hắn vừa chấp nhận yêu cầu so tài, vừa kích hoạt sức mạnh lĩnh vực. Quy tắc hiện tại của Nhậm Dật Phi chính là: Công bằng.
Không nói đến những chuyện râu ria, cũng không liên quan gì tới bối cảnh, bọn họ chỉ so tài diễn xuất mà thôi. Sân khấu yêu cầu năng lực diễn xuất của một diễn viên, vấn đề khác đều không quan trọng.
Với sự kiêu ngạo của Nhậm Dật Phi mà nói, lúc diễn viên diễn xuất không được phép lén lút giở trò. Hắn muốn so tài một cách công bằng đường đường chính chính.
Đáng tiếc, Nhậm Dật Phi phải thất vọng rồi.
Nhân phẩm Niên Thiên Hỉ không xứng với kỹ thuật diễn của Nhậm Dật Phi. Đúng là đoàn phim có người lấy được vai diễn nhờ góp vốn, cũng có diễn viên tranh đoạt vai diễn của hắn vì bối cảnh. Nhưng không ai trong số bọn họ dám chạy tới trước mặt Nhậm Dật Phi rồi vỗ ngực tự xưng năng lực mình siêu phàm.
Cho dù nghệ sĩ không có đầu óc suy nghĩ đi nữa, trợ lý của hắn và người đại diện đều không tầm thường. Nhậm Dật Phi có năng lực xuất sắc, vòng quan hệ lại rộng, đắc tội hắn thì có gì tốt?
Trách Niên Thiên Hỉ tự đưa mình đến cửa.
Không phải Nhậm Dật Phi không chịu cho bọn họ cơ hội. Lúc đó hắn hỏi nhóm NPC có đồng tình kết quả này hay không, chỉ cần một người đứng ra nói “không đồng tình”, mọi chuyện sẽ không thành ra như vậy. Chẳng qua rốt cuộc bọn họ vẫn phụ lòng Nhậm Dật Phi, không một ai lên tiếng phản đối.
Bọn họ đồng tình kết quả cuối cùng chẳng khác nào đang nói, tất cả NPC nơi này đều tham gia giở trò bịp bợm.
Đám người NPC chỉ đang làm chuyện dư thừa mà thôi. Nếu ngay từ đầu bọn họ muốn tiến hành một trận thi đấu vô nghĩa thì không bằng trực tiếp tới đây bắt hắn. Bây giờ phải trả giá bằng mạng sống chính mình, tất cả đều do gậy ông đập lưng ông.
“Tôi rất lấy làm tiếc.” Nhậm Dật Phi nhìn đám người gặp cảnh bất hạnh, hắn không khỏi rơi nước mắt cá sấu.
Thật ra Nhậm Dật Phi có chút tiếc nuối vì không thể tiện tay kéo luôn thực thể của trò chơi nhỏ vào, gom lưới xử lý luôn một đám.
Quy tắc của lĩnh vực là mạnh mẽ nhất, một khi đã tiến vào nơi này thì sẽ bị quy tắc khống chế. Năm đó Nhậm Dật Phi giấu giếm năng lực lĩnh vực, sau đó lừa gạt hệ thống đại ác nhân tiến vào cắn nuốt, rốt cuộc hắn mới có được mấy năm tự do.
Đáng ra Nhậm Dật Phi định dùng chiêu cũ để lừa giết trò chơi nhỏ vô hạn, ai ngờ nó lại không có thực thể. Đương nhiên có lẽ là vì nó quá mức gian trá, hơn nữa nghi ngờ hắn nên mới nói dối rằng mình không có thực thể.
Có điều chuyện không thể làm cũng đã trở thành sự thật, Nhậm Dật Phi đành từ bỏ ý đồ lừa giết trò chơi, tiếp tục tìm cách qua màn.
Không có ba (trò chơi nhỏ) thì tạm xử lý con trai (quản lý trò chơi) cũng được. Trước mắt cứ lấy quỷ bài, chuyện khác… Để trò chơi nhỏ và Hoang Vu Chi Giác làm chó cắn chó đi.
“Tuy Hoang Vu Chi Giác rất khốn nạn nhưng nó tốt hơn cái vô hạn lưu thất đức này nhiều. Tôi suy nghĩ rồi, không đi ăn máng khác đâu.” Nhậm Dật Phi nhìn sang Niên Thiên Hỉ.
Đối phương đã bị hố đen cắn nuốt hơn phân nửa cơ thể. Niên Thiên Hỉ muốn kéo Nhậm Dật Phi theo, chẳng qua đôi chân hắn đã biến mất không thấy, chỉ có hai tay là điên cuồng quơ loạn giữa không trung.
“Nhậm Dật Phi, cậu biết Salman cũng vào trò chơi nhỏ đúng không?” Ngay cả khi cần cổ Niên Thiên Hỉ đang dần bị hố đen cắn nuốt, hắn vẫn không cam lòng gào lên. Chẳng sợ Niên Thiên Hỉ không thương tổn tới Nhậm Dật Phi được, hắn cũng muốn nhìn thấy biểu tình khổ sở trên gương mặt lãnh đạm đáng ghét của người nọ.
“Biết, tôi còn biết hiện tại anh ta đã qua cửa. Cho nên? Anh có di ngôn gì muốn nhờ tôi chuyển cho anh ta à?”
Lời nói của Nhậm Dật Phi liền làm Niên Thiên Hỉ nghẹn họng, hắn đen mặt: “Cậu biết cậu ta tới, vậy có biết cậu ta sắp chết không?”
Nhậm Dật Phi căng chặt ngón tay, trên mặt lại làm bộ thong dong bình tĩnh: “Cách phó bản mà anh cũng biết anh ta sắp chết? Lợi hại thật.”
“Nói khích tôi cũng vô ích. Đúng là hiện tại tôi không biết cậu ta như thế nào, song tôi biết chắc chắn trò chơi nhỏ không bỏ qua cho Salman. Người chơi sống được đến hiện tại không ít, đa số đều chỉ muốn qua màn yên bình. Nhưng một kẻ là cậu, một kẻ là Salman, tiến vào một phó bản liền hủy diệt một phó bản, thậm chí uy hiếp sự tồn tại của trò chơi nhỏ. Cậu nghĩ nó sẽ để các cậu rời đi dễ dàng chắc?”
Niên Thiên Hỉ sắp bị cắn nuốt hoàn toàn bật cười ha ha: “Các cậu là người yêu đúng không? Thật đáng tiếc, cậu và Salman, hôm nay phải chết một người.”
___