Nghệ thuật gia muốn làm như thế nào, Nhậm Dật Phi không biết. Hắn chỉ biết đám học sinh lại được sắp xếp phòng ngủ một lần nữa, đồng thời đợi cứu viện ngày mai.
Sau khi liên lạc với đồn cảnh sát, bọn họ quyết định sửa gấp cầu treo bằng dây cáp suốt đêm, có lẽ ngày mai mọi người sẽ có thể qua cầu.
Đương nhiên, xuất phát từ trực giác nào đó, Nhậm Dật Phi cảm thấy khả năng cao mọi chuyện sẽ không thuận lợi như bọn họ tưởng tượng.
Hai vị cảnh sát đến thôn hôm nay cũng không thể quay về, nhân viên nhà nghỉ bố trí một phòng trống cho họ. Nhậm Dật Phi nhìn thấy hai người vừa nói chuyện vừa ra hiệu với nhau, không biết họ đang nói chuyện Hàn Phỉ Phỉ, hay là chuyện Trì Ba.
Cô Vương đã kể tình huống thân phận “Hạ Xuyên” cho cảnh sát. Nhìn vẻ mặt của cảnh sát trẻ tuổi, hắn liền biết ngay cô Vương không giấu được chuyện, vì chắc chắn loại tìm tòi nghiên cứu của thanh niên không dành cho nghi phạm bình thường.
Chẳng qua dù là cảnh sát hay cô Vương, bọn họ đều không tiết lộ chuyện này cho người khác.
Nhậm Dật Phi có thể tưởng tượng ra hậu quả tương lai khi bị người biết chuyện. Bọn họ sẽ dựa vào động cơ giết người mà trực tiếp khẳng định hắn là hung thủ, không cần chứng cứ gì.
Sau đó đám người sẽ nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi bằng ánh mắt căm hận, hơn nữa còn dùng thái độ đối với một tội phạm giết người để đối xử với hắn. Giống hệt như những gì bọn họ đã từng làm đối với Hàn Phỉ Phỉ năm xưa.
Thậm chí Nhậm Dật Phi cũng mô phỏng xong vài kịch bản trong đầu, nội dung kịch bản nói về hắn, vai chính, thiếu niên bị mọi người xa lánh và ghẻ lạnh.
Nhậm Dật Phi nhìn thoáng qua cô Vương và cảnh sát.
Hai vị cảnh sát chọn giấu giếm chuyện này vì đạo đức nghề nghiệp, hắn có thể lý giải. Chỉ có cô Vương khá ích kỷ lạnh nhạt, đồng thời còn thích tự lừa mình dối người như Nhậm Dật Phi nghĩ là cũng chọn giấu giếm, Nhậm Dật Phi rất cảm thấy ngoài ý muốn.
Trước kia giấu giếm mọi chuyện vì cô cảm thấy không cần phải nói ra, chuyện đó không giúp ích gì được cho tương lai nghề giáo của người nọ. Nhưng mà hiện tại đã có người chết, cô Vương bị mọi người mắng thành đầu chó, dù biết hắn là người có động cơ gây án nhất song vẫn không tiết lộ nửa lời, nhằm dời đi cơn giận của học sinh.
Nhân tính đúng là phức tạp.
“Các cậu về phòng mình đi, đêm nay cố gắng đừng ra cửa.” Sau khi cảnh sát dặn dò xong thì rời khỏi đoàn người.
Một đám học sinh ở lại hai mặt nhìn nhau, tuy không biết nói gì nhưng vẫn tìm lời để nói: “Cậu có đói không?”
“Đói, nhưng không muốn ăn cơm.”
“Tôi cũng vậy.”
Bây giờ đã qua giờ cơm chiều, có điều mọi người đều không muốn ăn uống nên đành tùy tiện ăn một chút bánh mì lót dạ. Thậm chí vài người không có tâm trạng ăn uống gì hết, biểu tình chết lặng như cái xác không hồn.
“Tất cả đều về phòng nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta về.” Cô Vương nói, hơn nữa sắp xếp toàn bộ học sinh ở dãy phòng đảo ngược đến dãy phòng phía sau.
Nhậm Dật Phi kéo hành lý đi ra dãy phòng sau, sân bên này không lớn bằng sân trước, trong sân trồng một cái cây, góc sân còn có một cái giếng cạn đã sớm bị bỏ hoang.
Dãy phòng phía sau vốn có ba vị khách đang ở là họa sĩ tranh minh họa, thanh niên xăm trổ và nhiếp ảnh gia, lát sau thêm một số nam sinh. Vì vậy lúc này không đủ phòng để ở, phòng hai người đều gộp thành ba người.
Sau khi phân chia phòng ngủ, Nhậm Dật Phi, Salman và da ngăm ở chung một phòng.
Có vẻ Tôn Kỳ ở chung phòng Trì Ba đã bị đám học sinh xa lánh, thế nên cậu ta mới bị chia qua phòng Nhậm Dật Phi bên này. Chẳng qua Tôn Kỳ khá ngây ngô, có khả năng cậu ta vẫn chưa ý thức được tình huống mình hiện tại.
Phòng ngủ của dãy phòng phía sau không lớn bằng phòng ngủ của dãy phòng đảo ngược, hai giường ngủ ba người, ai cũng đều không muốn nằm chính giữa. Salman không nói lời nào đi qua chiếm bên trái, Tôn Kỳ đặt ba lô của mình ở bên phải, sau đó ngồi ngẩn ra.
Bởi vì tự khép mình trong góc nên Nhậm Dật Phi chậm hơn họ một bước, hắn chỉ có thể kéo hành lý đi tới lựa chọn duy nhất ở giữa giường.
Hơn nữa vị trí giữa giường còn không có ổ cắm sạc gì cả, Nhậm Dật Phi đành đi tìm ổ cắm khác trong góc rồi sạc pin dự phòng đa năng.
Vấn đề chỗ ngủ được giải quyết tạm thời, như vậy thay quần áo thì sao?
Bởi vì kế hoạch du lịch ban đầu là một ngày một đêm nên đa số mọi người chỉ mang theo một bộ quần áo, mà bộ quần áo tắm rửa hôm qua đó đang được mặc trên người bọn họ, trong túi chính là quần áo bẩn mang về, thế nên…
Nhậm Dật Phi thở dài, hắn lấy quần áo bẩn ra rồi đi vào phòng tắm ngồi giặt. Đây là quần áo mỏng mùa hè, sau khi vắt thật sạch và phơi qua đêm thì có lẽ sẽ khô.
“Tôi từng làm vỡ một lọ hoa xinh đẹp, cứ nghĩ rằng mình đã quét vào dưới ngăn tủ, không nhìn thấy sẽ chậm rãi quên mất. Chẳng qua thật ra nó vẫn luôn ở đó, thậm chí đợi lúc người khác đang lơ là, mảnh vỡ nhỏ sẽ đâm vào lòng bàn chân.” – Người làm giáo dục.
Một tay Nhậm Dật Phi cầm quần áo chà xát, một tay cầm điện thoại di động.
“Có lẽ cô nên nói với người khác, nơi này đã từng có một chiếc bình hoa bị vỡ.” Hối lỗi có thành ý, bắt đầu công khai sự thật đi.
Nhậm Dật Phi giặt quần áo trong phòng tắm, Tôn Kỳ thì đang ngồi gọi điện thoại ở bên ngoài.
Bởi vì điện thoại sắp hết pin nên cậu ta vừa sạc vừa nói chuyện với người nhà. Thoạt trông da ngăm cao lớn cường tráng, nhưng mà bắt một thiếu niên đối mặt với biến cố bất ngờ, đương nhiên cậu ta vẫn sẽ kinh hoàng và sợ hãi như cũ.
Đám NPC này còn sinh động hơn nhiều so với những NPC mà Nhậm Dật Phi gặp gỡ trong phó bản Cô Đảo, thật sự đều tràn trề sức sống. Bọn họ có bạn bè, có người nhà, mặc dù bị hạn chế trong phạm vi phó bản nhưng lại hành động không khác nào bên ngoài có một thế giới khổng lồ chân chính.
Không biết Salman đang làm cái gì, có vẻ anh đã phát hiện ra manh mối khác. Nhậm Dật Phi nhìn thấy Salman bắt chuyện tán gẫu với nhân viên nhà nghỉ, bởi vì khoảng cách giữa hai người quá xa nên hắn không nghe bọn họ nói gì. Có điều nhìn gương mặt Salman vẫn luôn tươi cười, dường như anh đã tìm thấy tuyến cốt truyện che giấu của phó bản.
Không biết tuyến cốt truyện che giấu có liên quan gì tới bí mật ở thôn cổ hay không. Nhậm Dật Phi đã suy nghĩ đến việc…
“Hắt xì!” Đột nhiên Salman đang dựa vào gối đầu hắt hơi một cái, hắn nghi ngờ do điều hòa quá thấp.
Salman đang điều tra quá khứ thôn Ngô Đồng. Trước đây thôn này không tên thôn Ngô Đồng mà tên “thôn Phong Di”. Lịch sử thôn cổ quả thật đến hơn mấy trăm năm như bọn họ giải thích, sớm nhất có lẽ ngược dòng lịch sử về cuối triều Minh, đầu triều Thanh.
Đúng vậy, bọn họ chính là hậu nhân của triều Minh chạy vào núi ở ẩn. Bởi vì tổ tiên không chịu làm quan cho triều Thanh nên đã mang người nhà vào núi sống ẩn dật.
Và rõ ràng đó là thế hệ đầu tiên, cho đến thời hiện tại, hoàn cảnh đã hoàn toàn thay đổi. Bọn họ không giữ được bao nhiêu khí phách tổ tiên mình, song cặn bã và rác rưởi thì lại có không ít.
Dường như Salman có thể xác định, nhiếp ảnh gia thoạt nhìn thô tục kia tới thôn một chuyến vì chuyện này. Anh ta rất cố gắng ngụy trang bản thân thành một “nghệ thuật gia” lang thang không thích gò bó, nhưng mà vài thói quen nhỏ của một cảnh sát nhân dân từng được đào tạo vẫn hay xuất hiện, nếu cẩn thận quan sát hoặc quen thuộc với cảnh sát nhân dân, đối phương rất dễ nhận ra ngay.
Hôm nay cảnh sát ngụy trang nghệ thuật gia này cầm máy ảnh đi dạo, nhìn như chụp ảnh nhưng thật ra là đang kiểm tra.
Vì sao Salman lại biết rõ như thế? Tất nhiên là vì hắn đã đi theo nhiếp ảnh gia một đường, mãi cho đến lúc đoàn người tập hợp.
Lúc sau, Salman không rõ nhiếp ảnh gia gặp phải Hà Hương Tuyết bị lạc như thế nào cho lắm. Có lẽ khi anh ta điều tra bí mật của thôn thì gặp bọn họ.
Hắn có chút tiếc nuối vì đêm nay không thể ra ngoài điều tra. Là
một thành viên trong tập thể, nếu Salman tự tiện rời đi thì có khả năng sẽ nhận được khen thưởng chữ vàng, cuối cùng trở thành đối tượng bị phó bản nhắm tới.
Sau khi giặt sạch quần áo, Nhậm Dật Phi treo quần áo lên giá móc đồ. Xong xuôi hắn đi tắm rồi thay áo ngủ.
Trên giá vẫn còn hai phần ba chỗ trống để người khác giặt quần áo móc lên, có điều hình như bọn họ không định đi vào giặt.
Salman cười tủm tỉm thăm dò: “Trông cậu không chịu ảnh hưởng chút nào chưa kìa, còn có thể nghĩ đến chuyện đi giặt quần áo.”
Nhậm Dật Phi lạnh lùng liếc anh một cái: “Trông sự sung sướng tràn ra hai mắt cậu chưa kìa, bởi vì cậu ta nói xấu nữ thần của cậu chăng?”
Salman không khỏi nghẹn họng, trong lòng thầm nói Sơn Xuyên lúc niên thiếu thật “hoạt bát”.
Tôn Kỳ ngồi một bên nghe được lời này, cậu ta ngẩng đầu nhìn Giang Thiếu Ba, đôi mắt đỏ ngầu: “Mày vui lắm sao?”
Salman: …
Salman và Tôn Kỳ lập tức giao lưu “hữu nghị” một phen, Tôn Kỳ thở hồng hộc ngồi ở dưới đất, cậu ta không khỏi chảy nước mắt. Thiếu niên khóc không phải vì đánh thua Giang Thiếu Ba, mà bởi vì cậu ta đột nhiên nhớ Trì Ba.
Salman đứng bên cạnh lắc lắc cánh tay, tự nghĩ mình đen đủi. Sơn Xuyên tuổi nhỏ rất không dễ chọc, người nọ có thù tất báo.
Hắn hoàn toàn không hề hoài nghi đối phương là người chơi.
Không thể nghi ngờ, Sơn Xuyên lúc thiếu thời chính là chỗ khó chơi của phó bản, cũng là nguyên nhân cấp cao hình thành nên phó bản cấp cao. Thông thường một nhân vật như vậy, hầu như sẽ không bao giờ bị người chơi chiếm hữu.
Tưởng tượng một chút là biết, điểm khó chơi nhất của phó bản lại trở thành một tên ngu ngốc, vừa tới ngày đầu tiên liền xảy ra chuyện, sau đó những người chơi khác sẽ nằm yên làm cá mặn, đợi đến lúc phó bản kết thúc.
Sao có thể gặp chuyện tốt vậy? Hoang Vu Chi Giác cũng đâu có bị khùng.
Vậy nên Salman khẳng định “Hạ Xuyên” là NPC, hơn nữa còn là NPC then chốt. Hắn đã biết rõ những người chơi còn lại, chỉ có A Phi và quỷ là bí ẩn.
Quỷ, trước mắt có ba đối tượng tình nghi. Một là cô Vương, hai là họa sĩ tranh minh họa, ba là cảnh sát nhân dân cải trang nhiếp ảnh gia.
Về phần A Phi, có khả năng em ấy còn khó tìm hơn quỷ.
Salman thầm thở dài một hơi, hắn nhịn không được tưởng tượng giờ phút này A Phi đang nằm trên một cái giường nào đó, tình huống hiện tại bắt cả nam lẫn nữ đều ngủ chung một giường, mặc dù hắn biết chuyện không có gì nhưng trong lòng vẫn cực kỳ chua.
Salman vẫn chưa ngủ chung chăn gối với em ấy bao giờ. (Không tính sô pha)
Nhậm Dật Phi ôm chăn chọn vị trí chính giữa, Tôn Kỳ ngồi trên đất còn bận đắm chìm trong cảm giác khủng hoảng lẫn đau lòng.
Trì Ba chết trước mặt cậu ta, thiếu niên tận mắt nhìn thấy đối phương từ một người khỏe mạnh trở thành một người bệnh hấp hối, cuối cùng thật sự chết đi.
Những hình ảnh đó liên tục xoay chuyển trong đầu Tôn Kỳ. Cậu ta vừa đau khổ, vừa sợ hãi, vừa không nhịn được mà tức giận.
Tôn Kỳ muốn biết là ai đã làm ra chuyện tàn nhẫn thế kia, vì sao đối phương lại làm như vậy.
Nhậm Dật Phi nhìn cậu ta đỏ mắt, sau đó rơi lệ, thoạt nhìn rất khổ sở.
“Cho dù cậu đau khổ thì cũng không làm được chuyện gì.” Nhậm Dật Phi mở miệng.
“Mày thì biết cái gì? Tụi tao là anh em tốt ba năm!” Tôn Kỳ bị lời nói không chút tình cảm của Nhậm Dật Phi chọc giận, cậu ta lập tức đứng lên rồi lại gần chỗ hắn, thậm chí có ý định phát tiết cảm xúc lên người thiếu niên nhỏ yếu.
Salman bên kia gõ tủ đầu giường hừ lạnh một tiếng, Tôn Kỳ liền bỏ cuộc.
“Rốt cuộc là ai chứ? Là tội phạm giết người biến thái ư?” Tôn Kỳ đi tới đi lui không ngừng trong phòng, “Trì Ba tốt tính như vậy, cậu ấy rất biết quan tâm người khác, còn thường xuyên mua bữa sáng cho người khác.”
Ù uôi ạ, cách nói thú vị quá, suýt chút nữa Nhậm Dật Phi đã buột miệng bật cười.
“Mày làm vẻ mặt gì đấy?” Mặc dù Nhậm Dật Phi không cười nhưng Tôn Kỳ vẫn nhìn thấy biểu tình châm chọc trên mặt đối phương. Cậu ta không nhịn được nữa, hung hăng lao tới túm lấy quần áo Nhậm Dật Phi.
“Cảnh sát đang ở bên ngoài, cậu muốn đánh tôi sao?” Nhậm Dật Phi bình tĩnh hỏi.
Quả thật quan hệ giữa Trì Ba và Tôn Kỳ không tồi, có thể Trì Ba đối xử với Tôn Kỳ cũng rất tốt, nhưng tốt thì sao? Người bị bọn họ bắt nạt sẽ không cảm thấy vậy.
Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, Nhậm Dật Phi không tin nhóm nam sinh thật sự không biết gì về chuyện Trì Ba lén lút làm, thậm chí chính bọn họ cũng là một phần tử trong đó.
Trì Ba thì không cần phải nói, bản thân Lưu Kim Kiệt chơi chung với họ đã luôn bám theo quấy rầy Nhậm Dật Phi không tha.
Có lẽ mấy người này không cảm thấy đây là “quấy rầy”, hơn nữa nếu bọn họ sống tiếp thật tốt, một ngày nào đó bạn bè gặp lại, bọn họ còn có thể bâng quơ nói một câu “thiếu niên khinh cuồng”.
Nếu những kẻ xấu xa làm ác không bị trừng trị, khi đó sự tồn tại của trật tự xã hội sẽ trở nên vô nghĩa.
Tôn Kỳ buông tay, bộ dáng rất suy sụp, song không ai trong phòng để ý đến cậu ta.
Nhậm Dật Phi không hề chơi điện thoại, hắn nhắm mắt nằm giữa giường ngủ, trên người đắp một tấm chăn mỏng. Mỗi người bọn họ đều có một tấm chăn riêng.
Thẻ bài thân phận trong túi hơi nóng lên, tin tức đổi mới, thì ra đã là 11 giờ.
Nhậm Dật Phi nghe thấy tiếng Salman nằm xuống bên cạnh, tiếng kéo đèn, tiếng đắp chăn, cũng nghe thấy tiếng trằn trọc ô ô của Tôn Kỳ kế bên, thậm chí nghe thấy tiếng học sinh cách vách cãi nhau ầm ĩ.
Dưới áp lực tinh thần, cảm xúc mọi người đều rất dễ kích động, ấn một cái là nổ.
Nhậm Dật Phi vẫn chưa ngủ. Hắn nhắm hai mắt, thanh âm bốn phía càng thêm rõ ràng.
Tất cả âm thanh đều có thể miêu tả ra hành động mọi người trong bóng tối.
Salman đã nằm xuống giường, Nhậm Dật Phi đoán anh đang cầm thẻ đạo cụ trong tay nhằm phòng bị những người khác. Tôn Kỳ đứng lên, cậu ta ngủ không được nên lại ngồi trên ghế.
Tiếng động bên người vừa nhiều vừa ồn, không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng mưa rơi.
Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, dần dần xuất hiện tiếng sấm sét âm trầm. Giữa nhịp điệu vang dội của cơn mưa, Nhậm Dật Phi chìm vào giấc ngủ.
Hắn ngủ không sâu lắm, cứ cảm giác bên cạnh có người nhúc nhích cử động, trái tim cũng muốn đong đưa theo, không có cách nào ngủ một giấc an ổn.
“A ——” Đột nhiên tiếng nữ sinh thét lên chói tai xuyên qua vách tường, toàn bộ dãy nhà sau lập tức chấn động.
___