Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Thâm Lam


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đám NPC vừa khóc lóc vừa gọi báo cảnh sát, có lẽ chỉ có nhóm người chơi là vẫn còn giữ được vẻ bình tĩnh.

Mặc dù người chết cũng là người chơi.

Bọn họ đã chuẩn bị tâm lý từ trước đó, con người sắp phải đối mặt với thế lực vô hình, kẻ địch là một sự tồn tại mà sức mạnh thế tục vốn không thể chống cự.

Chỉ có nhóm NPC là không biết tính chất sự việc rất nghiêm trọng, bọn họ còn đặt hy vọng vào lực lượng cảnh sát chính phủ.

Quả thật, phía chính phủ có thể làm đám người chơi gia tăng tốc độ phá giải cốt truyện, nhưng mà chính phủ cũng không thể cứu họ khỏi nguy cơ tử vong.

“Cậu ta chết như thế nào?”

Vấn đề này giống như một câu đố, tuy thi thể ở ngay trước mặt bọn họ, đám người có thể chỉ tay năm ngón và tùy ý đánh giá đối phương nhưng lại không thể nhìn ra bên ngoài thi thể có gì không ổn, hoàn toàn không có dấu hiệu trúng độc.

“Dù thế lực thần bí có can thiệp đi nữa, một người muốn tử vong thì cũng phải có nguyên nhân gây nên, chẳng hạn như bệnh tật, trúng độc, thậm chí là trân châu rơi vào khí quản nên bị sặc các loại. Có điều cậu ta không giống tử vong vì không thể hít thở, càng không giống biểu hiện trúng độc. Máu trong yết hầu và trên ống hút không nhiều, thoạt nhìn giống biểu bì nứt vỡ khiến máu trào ra. Chẳng lẽ cậu ta có bệnh?”

“A, theo tôi nhớ không lầm… Cậu ấy mắc bệnh tim. Bệnh tình cụ thể thế nào thì tôi không nhớ, chẳng qua trước đó tôi từng nghe cậu ấy nói, cậu ấy không thể chịu đựng kích thích quá độ.” Một NPC nhớ tới chuyện này.

Lời đối phương xem như đang giải thích nguyên nhân người chơi nọ đột nhiên tử vong im hơi lặng tiếng. Đương nhiên cậu ta đã “nhìn thấy”, hoặc cảm nhận được thứ gì khiến trái tim mình bỗng dưng ngừng đập.

Tưởng tượng như thế, người không mắc bệnh tim có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi… Mới là chuyện lạ.

Sự tồn tại ngoài kia có khả năng làm bọn họ mắc bệnh tim bất cứ khi nào, cũng có khả năng làm đám người phản ứng chậm chạp những lúc ngã cầu thang, hoặc đối mặt với nguy hiểm nào khác. Về cơ bản, mọi người cùng là tế phẩm như nhau, ai cũng đừng mong sẽ may mắn tránh thoát.

Tất cả bọn họ đều cảm nhận được trọng lượng bốn chữ “đến bước đường cùng”. Hiện tại nhóm sinh viên không khác nào quỷ xui xẻo bị hổ dồn ép tới vách núi. Bọn họ chỉ có thể đối mặt với hổ, hoặc là chọn bờ vực.

“Kế hoạch bây giờ là phải tìm ra nghi lễ hiến tế chân chính.” Một người chơi mở miệng.

Hắn đang nói cho NPC nghe, các người chơi xung quanh đều hiểu được ẩn ý đối phương. Đó là tìm ra “quỷ”, khiến quỷ tư tế biết mình bắt đầu thế nào, vậy thì liền kết thúc thế ấy. 

Có lẽ đám người chơi đã hình dung ra được chấp niệm của quỷ. Nếu là một người tìm cách hiến tế người khác cho được, còn tự hiến tế cả bản thân mình, như thế người nọ chính là một tín đồ cực đoan. Chấp niệm của một tín đồ cực đoan còn cần phải đoán sao?

“Nó” muốn nhìn thấy thiên thần và Thánh A-La của nó. Nói cách khác là “quỷ” muốn chết, muốn trở về cái chết thần bí.

“Nó” dùng cách tổ chức nghi lễ hiến tế để tạo ra một con đường kết nối hai chiều không gian.

Tạo ra con đường xong, đáng lẽ gặp gỡ “thế lực thần bí” phải là chuyện cực kỳ đơn giản với “nó”, song cuối cùng “nó” lại không thực hiện.

Trước khi “nó” hiến tế chính mình cho thế lực ngoài kia, chắc chắn nơi này đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm “nó” chết đi vì bị nguyền rủa, rốt cuộc chấp niệm không thành sự thật.

Loại chuyện đó có thể do yếu tố từ bên ngoài tác động, chẳng hạn như quỷ không cẩn thận gặp tai nạn giao thông.

Có điều vẫn còn khả năng do nguyên nhân từ bên trong dẫn tới, chẳng hạn, quỷ vốn không có tư cách nhìn thấy được thế lực thần bí —— Giống như lời Văn Lý ban nãy, thiên phú nghệ thuật của đối phương không đủ.

Nếu nguyên nhân là vế sau thì không thể không nói, đây đúng là một sự mỉa mai.

Thật ra nếu suy luận theo góc độ này, bây giờ “quỷ” rất có khả năng đang lẩn mình trong nhóm sinh viên thứ nhất, những người cảm nhận được sức mạnh thần bí. Đó là ba người mà Kha Bắc nhắc tới lúc đầu: Trương Chính Nguyên, Triệu Nhị và Trần Duệ.

Hiện tại Trần Duệ đã chết, Trương Chính Nguyên không có biểu hiện gì dị thường, Triệu Nhị cũng giống vậy. Hơn nữa Triệu Nhị còn có một ưu thế là bạn thân thiếu nữ cực kỳ hiểu rõ cô. Nếu “quỷ” ngụy trang thành Triệu Nhị, một giây sau sẽ bị Ngọc Diễn nhìn thấu ngay tức khắc, trừ khi “quỷ” có năng lực diễn xuất thần thánh, che mắt được mọi người.

Không quan trọng xét theo góc độ nào vì quả thật, quỷ là một tín đồ cuồng nhiệt không thể nghi ngờ. Thế nên nhất định nhân vật mà “nó” lựa chọn cũng phải là người có tư cách tiếp cận thần linh.

Có lẽ, quỷ đang là một trong số những NPC câu lạc bộ cảm nhận được dị thường.

Nguyên nhân bọn họ loại trừ khả năng “quỷ” giả dạng người chơi vì đây chính là phó bản phúc lợi, cũng là màn chơi đầu tiên mà “quỷ” ra sân. Đương nhiên “nó” hoàn toàn không hiểu biết về quần thể người chơi.

“Không bằng cho bọn họ trổ tài nghệ thuật của mình đi, người nào không có tế bào nghệ thuật trong khi năng lực nghệ thuật của nguyên chủ rất tốt thì chính là người đó.” Một người chơi lầm bầm lầu bầu.

Nhậm Dật Phi:… Có lý.

Mặc dù là phương pháp loại trừ ngu ngốc nhưng nó hữu ích thật. Đáng tiếc có thể đám NPC sẽ không chịu phối hợp, hơn nữa thứ này không có tiêu chuẩn kiểm tra giống như công thức toán lý hóa, rất khó để đánh giá một người có tế bào nghệ thuật ở trong người hay không.

Không lâu sau, cảnh sát liền đến trường. Bọn họ còn tới sớm hơn đám sinh viên tưởng tượng, mang theo một chiếc xe để vận chuyển thi thể.

Sau khi nhìn xe chở thi thể chạy đi khuất bóng, mọi người ở đây phải chờ cảnh sát để đăng ký lấy lời khai từng người.

Cái chết của người chơi nọ không có gì bàn cãi, đám sinh viên đều tận mắt trông thấy cậu ta ngã xuống. Từ lúc đối phương nói chuyện sôi nổi cho tới khi chết không nhắm mắt cũng chỉ mười mấy hai mươi phút trôi qua, trong lúc đó cũng không có hiện tượng nào dị thường.

Nguyên nhân cảnh sát lấy lời khai, chủ yếu vì bọn họ khó hiểu đám sinh viên tụ tập đông người để làm gì.

Nhóm NPC vốn bị dọa vỡ hết tim phổi, đương nhiên lúc này cảnh sát hỏi tới thì có gì khai nấy, còn hận không thể xin chú cảnh sát đi theo mình bảo vệ.

Mặc dù các người chơi không vui vẻ lắm nhưng bọn họ cũng không tỏ thái độ rõ ràng, tất cả bọn họ đều bắt chước lý do đến đây từ mấy NPC. Trần Thâm cũng giữ lời như những gì mình nói, cô thuật lại một phần thông tin cho phía cảnh sát.

“Sao cái gì đám con nít các cô các cậu cũng dám nghịch hết vậy?” Nữ cảnh sát nghe xong toàn bộ quá trình thì thở dài một hơi. Cô hơi lớn tuổi, song nhìn nữ cảnh sát mặc đồng phục vẫn toát ra khí chất mạnh mẽ oai phong.

Nhóm thành viên câu lạc bộ hai mặt nhìn nhau: “Lúc ấy cũng không biết vì sao, chắc tụi em bị quỷ mê hoặc.”

Còn có thể là vì cái gì? Thanh niên trẻ tuổi tìm kiếm cảm giác kích thích? Hơn nữa thú thật mà nói, ban đầu đám sinh viên cũng không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển như vậy. Nếu bọn họ mà biết thì có cho 100 lá gan, bọn họ cũng không dám nghịch.

Hai cảnh sát phải mất một tiếng để ghi lại tất cả lời khai, cuối cùng
cho nhóm sinh viên trở về ký túc xá, còn nhắc bọn họ phải ở yên trong phòng, đừng ra ngoài lang thang vô mục đích.

Cho dù đã là sinh viên trưởng thành thì trong mắt các vị cảnh sát, nhóm sinh viên vẫn là đám trẻ con non nớt ngây thơ. Thế nên cảnh sát hoàn toàn không tin được đám nhóc con sẽ tham gia loại chuyện mang tính chất nghiêm trọng đến vậy.

Nhậm Dật Phi cũng biết nghe lời, hắn trở về phòng ngủ. Không ngoài ý muốn chút nào, bạn cùng phòng đang ở trong phòng, đối phương ngồi trên ghế đọc sách. Nhậm Dật Phi và cậu ta chào hỏi nhau một tiếng, sau đó hắn ngồi vào bàn học.

Sau khi sắp xếp cặp sách gọn gàng xong, Nhậm Dật Phi bò lên giường rồi lấy ra tai nghe và điện thoại di động. Trong điện thoại có hai nhóm mới tạo, một cái là nhóm lớn do các người chơi âm thầm quản lý, một cái là nhóm nhỏ gồm hắn, Triệu Nhị, Ngọc Diễn và ba Ngọc Diễn.

Do con gái đứng ra lên tiếng, quả nhiên ba Ngọc Diễn cố gắng hết sức để giúp đỡ bọn họ, qua mấy tiếng liền gửi rất nhiều tư liệu mà bọn họ muốn tìm.

“Đây là cái gì?” Nhậm Dật Phi giật mình nhìn ảnh chụp, trên ảnh chụp là một đàn tế dưới nước, thoạt nhìn hình dạng khá giống kim tự tháp, chẳng qua bên trên là mặt phẳng, dựng mấy cây cột đá. Những thứ còn lại đều đã bị ăn mòn, chỉ có thể nhìn thấy dấu vết loang lổ.

“Là đàn tế dưới hồ Phủ Tiên. Tất cả tư liệu đều là hình ảnh quay chụp được trong một lần xuống hồ khảo sát. Ngoại trừ cái này thì vẫn còn vài đàn tế khác.”

“Ngay từ đầu, mọi người đều cho rằng đây là di tích người Điền cổ để lại. Có điều theo những cuộc khảo sát thực tế của chúng tôi, chúng tôi phát hiện những đàn tế đó thuộc về nhiều thời kỳ bất đồng. Mà đàn tế tôi gửi có hướng cột đá và niên đại tồn tại khá phù hợp với yêu cầu các cậu.”

Ba Ngọc Diễn gửi tin nhắn thoại, giọng của ông là giọng địa phương Vân Nam.

“Về chủ nhân của đài đá này, trước mắt thì trong lịch sử vẫn chưa thể kết luận, chỉ có thể xác định đàn tế hình kim tự tháp xuất hiện trước giai đoạn vương quốc Điền cổ. Ban đầu trên đài đá vốn khắc ký hiệu, nhưng vì quanh năm suốt tháng bị nước hồ và vi sinh vật ăn mòn, hiện tại đã không nhìn ra hình thù.”

“Nhưng mà, tôi nghe các cậu nói trông thấy hình quái vật điêu khắc, lập tức nghĩ ngay tới cái này. Các cậu nhìn hình ảnh trên cột đá, bên trên đều có các loại hình chạm khắc bất quy tắc… Uây, đợi chút, tôi gửi một video.”

Ba Ngọc Diễn nói được hai câu, dường như ông cảm thấy nói lời không thôi thì không thoải mái lắm, thế là không lâu sau ông gửi qua một đoạn video. Trong video ông cũng nói, có điều vì là một giáo sư quen dùng bút chỉ vào hình ảnh trên máy tính giảng giải nên lần này ba Ngọc Diễn nói tỉ mỉ hơn nhiều.

À ơi, đúng là tràn ngập tình thương của người ba.

“Cảm ơn ba.” Ngọc Diễn nghiêm túc đáp.

“Ha ha, thật ra ba cũng tò mò thông tin mà con gửi qua lắm, đặc biệt là loại chữ tượng hình này.” Ba Ngọc Diễn gửi tin nhắn thoại, “Loại chữ tượng hình này cực kỳ gần giống với chữ viết trên một vài mảnh sứ mà chúng ta tìm được ở Vân Nam. Nhưng mảnh sứ đó không phải di vật của người Điền cổ ở Vân Nam mà là đồ vật được sản xuất từ thời đại trước đó, cũng từng tìm thấy ở Việt Nam rồi.”

Nói lời thì không rõ, ba Ngọc Diễn lại gửi tiếp một đoạn video, trong video là một tấm bản đồ.

“Vào thời cổ đại, thật ra có một đường thủy thông nhau từ Vân Nam đến Việt Nam. Từ nơi này, đến Nguyên Giang, sau đó dọc theo sông Hồng là có thể đi đến khu vực biên giới của Việt Nam, khu vực ven biển.” Bàn tay trong video cầm bút đỏ phác họa, vẽ ra một đường thủy mà bây giờ đã không còn tàu thuyền hoạt động.

“Hiện tại rất khó xác định bộ tộc ở Việt Nam đi dọc theo sông Hồng đến Vân Nam hay bộ tộc ở Vân Nam đi dọc theo đường thủy xuống Việt Nam. Nhưng mà có thể khẳng định, bộ tộc nhỏ này có tập tục thờ cúng sông nước.”

Ba Ngọc Diễn không ngại thể hiện trình độ chuyên môn, phân tích thông tin rõ ràng từ mảnh sứ vỡ vẫn còn sót lại thông qua video. Hoa văn gợn sóng, hoa văn lưới đánh cá, hoa văn loài cá, hoa văn thuyền bè, vỏ sò… Đều là bằng chứng.

Thậm chí rất nhiều chữ tượng hình có liên quan đến nước và biển, chúng nó không giống chữ viết tượng hình của người Trung Nguyên, chỉ hơi có điểm chung mà thôi.

Ngoại trừ thích viết chữ lên trên đồ gốm sứ, bộ tộc bọn họ còn thích để lại chữ viết lên các công cụ bằng ngọc hoặc bằng xương. Gần hồ Phủ Tiên vẫn còn cụm mồ mả của bộ tộc nhỏ.

Bởi vì ba Ngọc Diễn là chuyên gia nghiên cứu vương quốc Điền cổ, đương nhiên ông có chút hiểu biết về chữ tượng hình của bộ tộc này.

“Cái này.” Đột nhiên Nhậm Dật Phi nhìn thấy hình vẽ trên một vật đồ gốm ba chân sơn đỏ. Nội dung hình vẽ là núi non cao lớn giống như quái vật, núi cao có đôi mắt quan sát, dưới chân là con người không khác nào loài kiến, chúng vừa khiêu vũ vừa gõ trống giống như đang chúc mừng, lại giống như hiến tế.

Hắn lập tức chụp màn hình lại, sau đó khoanh tròn lên hình rồi gửi ba Ngọc Diễn: “Thầy ơi, chữ viết trên đồ gốm này có nghĩa là gì ạ? Bọn họ đang hiến tế sao?”    

“Nhìn từ bức ảnh, đây là một phần nghi lễ hiến tế của bộ tộc nguyên thủy. Thứ khá thú vị chính là, đường cong từ trên núi xuống dưới dạng hoa văn xoắn ốc.”

“Đường vòng cung phía trên có nghĩa là “trời”, phía dưới bằng phẳng có nghĩa là “đất”, mà hoa văn xoắn ốc đại diện cho mặt trời dưới “đất” có nghĩa là “trời tối, giấc ngủ”.”

Cây bút trong video chỉ vào hàng chữ tượng hình chính giữa ngọn núi hình quái vật: “Trời, đất, chủ nhân, mạnh mẽ, giấc ngủ.”

“Kết hợp với chữ tượng hình bên trên, hình vẽ này có ý nghĩa là: Chúa tể duy nhất của đất trời, vị vua của vạn vật, nơi ngài ngủ say.”

____

Tàn tích thành phố cổ nghìn năm dưới đáy hồ Phủ Tiên, nó có mối liên hệ nào đó với vương quốc Điền cổ và sự mất tích bí ẩn của vương quốc Điền cổ:










trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện