Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Thâm Lam


trước sau

“Có phải chấp niệm của tôi khiến anh xuất hiện ở đây không?” Nhậm Dật Phi lẩm bẩm tự nói với máy tính.

Gương mặt hắn tái nhợt, trên cổ cũng toát mồ hôi mỏng, tay chân lạnh lẽo cứng đờ, cả người không thể nào nhúc nhích.

Ngón tay lạnh băng của bạn cùng phòng rút khỏi bờ vai Nhậm Dật Phi, tiếng hít thở và tiếng quần áo cọ xát cũng biến mất không thấy. Người nọ không trả lời vấn đề hắn hỏi, chỉ nói một câu: “Cậu đừng sợ tôi, tôi sẽ không làm tổn thương cậu.”

Nếu lúc này có những người khác trong phòng, đối phương sẽ nhìn thấy Nhậm Dật Phi đang tự lẩm bẩm một mình với máy tính. Sau lưng hắn là chiếc giường trống rỗng cùng bộ bàn ghế bám một tầng tro bụi, không có máy tính, cũng không có lều trại bạt nào.

Phòng ngủ chỉ có một mình Nhậm Dật Phi mà thôi.

Nhậm Dật Phi không quay đầu lại, hắn chỉ nhìn màn hình máy tính đã tối sầm xuống, màn hình đen nhánh phản chiếu gương mặt hắn. Gương mặt Nhậm Dật Phi không chút biểu cảm, đôi mắt lộ ra vẻ chết lặng vì bị cuộc sống này giày vò.

Hắn biết bạn cùng phòng là thứ gì.

Lúc Nhậm Dật Phi còn nhỏ, hắn từng bị chẩn đoán mắc “chứng hoang tưởng” rồi tiến vào trường học đặc biệt.

Mặc dù Nhậm Dật Phi không hề mắc chứng hoang tưởng nhưng ở đó, hắn tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân bị rối loạn tâm thần. Trong số họ có không ít người tâm thần phân liệt, sinh ra chứng hoang tưởng vì mất đi người thân quan trọng. Đối tượng mà các bệnh nhân ảo tưởng ra chính là người thân đã mất đi đó, thậm chí bọn họ đều sẽ quên đi ký ức “mình đã mất người này.”

Chứng hoang tưởng được chia thành nhiều loại, rất nhiều thứ mà người bệnh ảo tưởng đều là tưởng tượng vô căn cứ. Có điều riêng người bị tâm thần phân liệt dẫn tới ảo tưởng, đa số đều có nguyên mẫu từ trong hiện thực.

Hai đoạn ghi hình của nguyên chủ lúc trước có thể chứng minh, trong hiện thực nguyên chủ có một người như vậy, đối phương rất quan trọng với cậu ta. Kết quả nguyên chủ mất đi người nọ, khả năng cao đối phương đã chết, vì vậy nguyên chủ cảm thấy bi thương, có xu hướng sinh ra uất ức trong lòng.

Bởi vì một cơ hội tình cờ mà nguyên chủ tham gia nghi lễ hiến tế, hơn nữa do linh hồn nhạy cảm nên “tiếp xúc” với sinh mệnh thần bí, thậm chí còn bị từ trường xung quanh “nó” ảnh hưởng, cuối cùng kích phát càng nhiều bi thương lẫn thống khổ tuyệt vọng.

Chẳng qua, linh hồn con người luôn luôn có cơ chế tự bảo vệ mình. Khi nguyên chủ mang nỗi đau nặng nề quá mức, thế giới tinh thần của cậu ta lập tức sụp đổ, sau đó tự mình sắp xếp phù hợp lại. Nguyên chủ quên mất chuyện quá khứ, rốt cuộc thế giới cậu ta xuất hiện một người “bạn cùng phòng”.

“Bạn cùng phòng” không hề tồn tại, người nọ hình thành do nguyên chủ ảo tưởng.

“Bạn cùng phòng” vốn là nhân vật bảo vệ nguyên chủ trong thế giới nguyên bản của cậu ta, đối phương xuất hiện vì bảo vệ nguyên chủ, cho nên sẽ thường xuyên nhắc nhở nguyên chủ dừng lại khi cậu ta mơ hồ sắp giẫm phải khoảng không của cầu thang, nói cậu ta nhớ đi vào phòng kẻo bò lên ban công trúng gió.

Ngay cả thời khắc Nhậm Dật Phi rơi vào thế giới đáy biển hỗn loạn, bạn cùng phòng cũng sẽ đứng ra nhắc nhở hắn một câu.

Thứ Nhậm Dật Phi chiếm giữ của nguyên chủ là phần lớn tinh thần thể, nhưng vì một bộ phận nhỏ trong tinh thần thể Trương Chính Nguyên đã phân liệt ra nên sẽ không bị hắn khống chế, đúng là “bạn cùng phòng”.

“Bạn cùng phòng” tồn tại vì bảo vệ nguyên chủ, nếu đối phương biết nguyên chủ đã bị người thay thế, cậu ta sẽ phản ứng như thế nào đây?

Nhậm Dật Phi lạnh hết sống lưng, hóa ra Hoang Vu Chi Giác chưa bao giờ quên ý đồ nhắm vào hắn. Chỉ cần kỹ thuật diễn xuất của Nhậm Dật Phi kém đi một chút, lộ ra nhiều sơ hở, nhất định “bạn cùng phòng” sẽ ra tay thay trời hành đạo.

Hắn chậm rãi quay sang, giờ phút này “bạn cùng phòng” đã ngồi về lại vị trí ban đầu. Lúc Nhậm Dật Phi nhìn người nọ, hắn chỉ thấy một bóng dáng nam sinh chưa bao giờ thay đổi, giống như những gì vừa xảy ra lúc trước đều là do Nhậm Dật Phi hoang tưởng.

À, hoang tưởng, cũng không vấn đề.

Đáng lẽ hắn nên nghĩ đến sớm hơn, nếu bạn cùng phòng của nguyên chủ là thật, đương nhiên tiếng trò chơi cũng thật, thì lầu trên lầu dưới và phòng bên trái bên phải đã đi qua nhắc nhở.

Bạn cùng phòng do nguyên chủ ảo tưởng mà ra, là sự tồn tại không thể nào giết chết. Trừ khi nguyên chủ trở về, phối hợp uống thuốc và trị liệu tâm lý, may ra mới có thể khống chế bệnh tình, thậm chí có cơ hội chữa khỏi.

Có điều Nhậm Dật Phi cũng không lo lắng quá nhiều, tinh thần phân liệt chỉ nhắc nhở lúc nguyên chủ gặp nguy, hơn nữa có vẻ đối phương chỉ có thể xuất hiện trong phạm vi ký túc xá.

Cho đến hiện tại, Nhậm Dật Phi chỉ bị tấn công vào lúc hắn vừa vào ký túc xá, sau đó kích hoạt cơ chế bảo vệ của bạn cùng phòng.

Hôm nay đi vào con đường màu xám là do Nhậm Dật Phi cố ý, trong lòng cũng không sợ hãi, vì vậy mới không kích hoạt cơ chế “bạn cùng phòng” bảo vệ.

Mà lúc này đây người nọ tự mình lộ diện, chỉ đơn giản là vì Nhậm Dật Phi nghi ngờ cậu ta trước, thậm chí bắt đầu bài xích đối phương.

Đột nhiên biết được nhận thức mình sai lầm, thế giới vốn không như bản thân hắn nhìn thấy. Dưới tình huống này, Nhậm Dật Phi sẽ phản ứng ra sao?

Hắn bỗng đứng bật dậy rồi vươn tay quơ vội chìa khóa, đồ đạc linh tinh trên bàn vào cặp, sau đó nắm lấy cặp xách xông thẳng ra ngoài.

Vào khoảnh khắc cửa phòng sắp đóng, dường như Nhậm Dật Phi trông thấy bạn cùng phòng từ từ nhìn qua, người nọ chỉ mang biểu tình trầm mặc.

Hắn chạy thẳng một mạch đến tòa thư viện, cuối cùng ngồi xuống một chỗ nghỉ chân bằng đá dưới lầu.

Nhiệt độ bên ngoài rất cao, trong khi cánh tay Nhậm Dật Phi còn đang nổi da gà, cảm giác ớn lạnh trỗi dậy liên tục. Con người vốn không thể chống cự cảm giác sợ hãi kỳ lạ với thứ mình không biết, đặc biệt thứ mình không biết còn không phải con người. 

Từ chỗ này nhìn qua, hắn và bạn cùng phòng cách nhau một khu dạy học.

“Bạn cùng phòng” không thể rời khỏi ký túc xá. Có lẽ vì bọn họ không học cùng chuyên ngành nên trong nhận thức nguyên chủ, mỗi lần cậu ta nhìn thấy đối phương thì người nọ chỉ ở ký túc xá, cho nên phạm vi “bạn cùng phòng” xuất hiện cũng bị giới hạn.

Nhậm Dật Phi lấy điện thoại di động từ trong túi ra, hắn tìm kiếm trong phần ảnh chụp, danh bạ… Tìm những thứ được giữ lại liên quan thời gian nửa năm trước.

Không lâu lắm, Nhậm Dật Phi đã tìm ra “bạn cùng phòng”. Đó là một nam sinh đang ôm bóng rổ, trên mặt nở nụ cười xán lạn.

“Bạn cùng phòng” trong ảnh và trong thông tin liên lạc rất khác so với “bạn cùng phòng” hiện tại, có thể chỉ là mượn xác mà thôi, bản chất bên trong là “bạn cùng phòng” do nguyên chủ ảo tưởng.

Ban đầu Nhậm Dật Phi nghĩ rằng nguyên chủ thích người nọ, chẳng qua do hắn suy nghĩ không trong sáng. Từ nội dung thông tin, bạn cùng phòng trong suy nghĩ nguyên chủ hẳn là một người anh có thể bảo vệ cậu ta, cũng có thể đảm bảo cảm giác an toàn.

Có lẽ trong hiện thực, đối phương đã từng bảo vệ nguyên chủ, cho nên cậu ta mới sinh ra ảo tưởng kéo dài.

Nhậm Dật Phi lau mặt để bản thân tỉnh táo đôi chút, sau đó hắn mở lại điện thoại di động, xem video mà Ngọc Diễn gửi sang. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, lúc trước hắn lại đang lo lắng nghi ngờ bạn cùng phòng, cho nên vẫn chưa xem video nghi lễ hiến tế của câu lạc bộ.

Ngọc Diễn gửi qua mấy video hiện trường, vài video ngắn trong số đó là khung cảnh chuẩn bị cho nghi lễ hiến tế. Lúc này thành viên câu lạc bộ đều rất bình thường, bọn họ nói nói cười cười, kéo xem vải dệt hoa lệ trên người, tay gõ trống đồng không biết mượn được từ đâu.

Ở video chuẩn bị thứ hai, Nhậm Dật Phi nhìn thấy nguyên chủ. Cậu ta ngồi một góc, người bị cột dây thừng, cầm đạo cụ trong tay —— Nhân vật Trương Chính Nguyên sắm vai là một tù nhân, tế phẩm.

Không khí sầu thương ảm đạm bủa vây xung quanh nguyên chủ, cách cậu ta không xa là
nhóm tế phẩm khác, còn có cả tư tế.

Nguyên chủ của Salman vốn sắm vai tư tế, anh ta đội tóc dài xõa xuống ngang lưng, ngồi trên một kiệu nhỏ. Thật ra mái tóc kia cũng không phải tóc giả, người khác có thể cảm nhận cảm giác mềm mại chân thật thông qua video ghi hình.

Vẻ mặt tư tế này u ám tối tăm, đôi mắt như kền kền bay lượn chờ con mồi mình chết. Đột nhiên đối phương chuyển mắt, nhìn thẳng vào máy quay.

Nhậm Dật Phi cầm điện thoại không khỏi hắt xì một cái, cái nhìn đó thật sự quá lạnh lẽo.

Nhưng mà đám sinh viên trong video lại không hề có cảm giác gì, bọn họ vẫn còn vui vẻ phấn chấn nói chuyện bắt chước nghi thức như cũ, hơn nữa tiến hành lần tập luyện cuối cùng.

Nhóm sinh viên tập luyện không hề đều nhau, người đứng đông người đứng tây, động tác cũng mỗi người mỗi kiểu, chẳng qua vì diễn cho vui nên không có quy tắc gì gò bó.

Ngoại trừ các thành viên câu lạc bộ đang chuẩn bị nghi lễ, Nhậm Dật Phi còn nhìn thấy một giảng viên đeo kính đứng cạnh bên, người nọ đang chỉ huy sinh viên vận chuyển đạo cụ. Đạo cụ là cột đá bằng giấy, dường như trong cột còn lắp đèn.

Một chiếc xe ô tô đậu cách giảng viên này không xa.

Nhậm Dật Phi cảm thấy nó quen mắt nên suy nghĩ cẩn thận, ồ, đây là giảng viên cố vấn của câu lạc bộ, cũng là người hôm nay xảy ra tai nạn xe.

Màn ảnh tiếp tục chuyển động, hắn bắt gặp rất nhiều sinh viên khác đến đây vây xem. Bọn họ đều đứng ở bên ngoài, hiện tại đang duỗi cổ nhìn qua.

Bởi vì hoạt động của câu lạc bộ không phải là “hoạt động được nhà trường cho phép”, cho nên bọn họ không thể dùng phòng học và phòng quay, rốt cuộc quyết định an bài ở một khoảng sân ngoài trời, sinh viên đi ngang tò mò vây xem không ít.

Đoạn video thứ hai kết thúc trong ánh nắng hoàng hôn.

Nhậm Dật Phi mở video thứ ba, cũng chính là video biểu diễn chính thức, bữa ăn chính đến rồi.

Lúc video vừa phát, hắn không khỏi giật mình kinh ngạc.

Video thứ hai vốn kết thúc trong ánh nắng chiều đầy trời, có điều vừa vào video chính thức, bầu trời lại hoàn toàn tối đen. Có người ở hiện trường nhỏ giọng bàn luận: “Sao trời lại tối sầm vậy? Sắp mưa hả ta?”

Vì sợ trời mưa nên vài người rời đi, bọn họ về ký túc xá lấy quần vào phòng. Nhưng càng có nhiều người quyết định ở lại, bọn họ đứng quanh kín mít, kiễng chân lên xem hiện trường nghi lễ.

Ở nơi sân, tư tế tóc dài ngồi trên kiệu nhỏ gật đầu, tiếng kèn vang dội kéo dài lập tức vang lên.

Một thanh niên tay trần, bộ dáng cao lớn cường tráng đang cầm một cái kèn cong cong rất giống sừng trâu, thanh âm ô ô truyền khắp khu vực nhỏ bé.

Tư tế tóc dài ngâm ngôn ngữ gì đó rất khó hiểu, bốn phía liền an tĩnh vì tiếng ngâm thần bí, cổ xưa từ đối phương.

Mà “các diễn viên” trong sân vốn đang cười đùa không quá phối hợp bỗng dưng đứng thẳng người, biểu tình ai nấy đều nghiêm túc.

Nhậm Dật Phi cũng không biết phải hình dung sự thay đổi không khí trong nháy mắt đó thế nào, giống như tiết tự học buổi tối không có giám thị, chủ nhiệm lớp uy nghiêm bỗng cầm theo một xấp bài thi đi vào trong lớp. 

Không những bọn họ có thái độ đoan trang chỉnh tề mà thân thể còn đứng nghiêm theo phản xạ tự nhiên.

Lúc sau, lửa trại chính giữa được người đốt cháy, bốn người nâng cỗ kiệu tư tế, tư tế bắt đầu quay quanh lửa trại và ngâm xướng trong miệng, mọi người tham gia nghi lễ thì bắt đầu khiêu vũ, sáu mặt trống đồng đồng thời bị gõ vang.

Từng độ cong và động tác khiêu vũ của đám người đồng đều theo nhịp trống, hoàn toàn khác xa so với lúc bọn họ tập luyện. Thậm chí biểu tình từng người cũng rất trang nghiêm, khiến người xem không nhịn được mà nghiêm túc theo họ.

Nhậm Dật Phi không nhìn ra cái gì từ nhóm người đang khiêu vũ bên trong, cùng lắm là cảm nhận được các thành viên câu lạc bộ đột nhiên nghiêm túc, hành động như những người có trình độ chuyên nghiệp.

Nhưng đến khi nhìn sang tử tù đang quỳ rạp trên đất, hắn mới cảm nhận được không khí quỷ dị.

Hiện trường có năm người sắm vai tế phẩm, bao gồm phụ nữ, đàn ông, người già và trẻ nhỏ. 

Tất cả bọn họ đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ sợ hãi và thống khổ chân thật, giống như đây không phải một hoạt động biểu diễn bình thường, mà là nghi lễ hiến tế chân chính có thể quyết định chuyện sống chết đám người. 

Trong hình ảnh người Điền cổ hiến tế, tế phẩm bị hiến tế là người đàn ông trung niên tóc dài, hẳn là tù binh. Song trong nghi lễ hiến tế của câu lạc bộ, tế phẩm bao gồm lẫn nam nữ già trẻ.

Dưới tình huống nào thì mới có thể thực hiện một nghi lễ hiến tế vô lựa chọn?

“Giả sử hai bộ tộc giao chiến thì có khả năng sẽ xuất hiện loại tình huống này: Hiến tế diệt tộc. Với trường hợp hai bộ tộc giao chiến, không phải bọn họ muốn năm sau được mùa hay tăng thêm dân số tộc người như hiến tế thông thường. Bọn họ hiến tế một bộ tộc thua trận để trả lễ thần linh, vì bọn họ giành được thắng lợi.”

Nhậm Dật Phi nhắn tin hỏi ba Ngọc Diễn chưa được bao lâu, đối phương trả lời một khả năng lựa chọn cho hắn.

Khi đoàn người trong video khiêu vũ tới lúc không khí bùng cháy nhất, tư tế tóc dài chợt ném roi vào người một tế phẩm, người đàn ông bên cạnh tế phẩm giơ tay chém xuống. Đạo cụ thanh đao chém vào người tế phẩm, tế phẩm gục cổ, sau đó ngã nằm xuống đất. Đèn đỏ trong cột đá lập tức sáng lên, không khác nào vừa bị máu tưới qua.

Lúc sau tư tế tiếp tục ngâm xướng, mọi người tiếp tục gõ trống khiêu vũ. Sau một vòng tròn, tế phẩm thứ hai bị chém chết. Cứ như vậy lặp lại từng vòng, bọn họ giết xong tất cả tế phẩm, sáu cột đá đã đỏ hết năm cột, bây giờ ca múa với chịu ngưng.

Nhậm Dật Phi cho rằng nghi lễ tới đây kết thúc, nhưng mà không phải.

Chỉ thấy tư tế tóc dài đi về phía lửa trại, anh ta quỳ xuống đất, đôi tay giơ lên cao, không biết trong miệng đọc mãi cái gì.

Tư tế vừa dứt lời, đối phương bỗng rút ra đạo cụ dao găm, hung hăng chém ngang cổ mình, để lại một vệt đỏ rất sâu.

Cột đá thứ sáu đỏ lên trong nháy mắt, tất cả cột đá đều phát ra ánh sáng đỏ tươi.

Hiện trường vốn đang yên lặng lại lần nữa vang lên tiếng trống dồn dập, người khiêu vũ tiếp tục dậm chân vỗ tay, giống như đang chúc mừng nghi lễ hoàn thành viên mãn.

Giây kế tiếp, ngọn lửa trại chợt bùng cháy cao hơn một mét, toàn bộ thành viên biểu diễn đều quỳ rạp xuống đất, cảnh tượng rung động lẫn quỷ dị vô cùng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện