Nhậm Dật Phi “không thấy gì” vươn tay sờ loạn trong không trung, hắn không biết chuyện gì xảy ra nên lo lắng mở miệng: “Dì ơi, dì không sao chứ? Làm sao vậy?”
Dì trung niên sợ hãi bò lùi về sau, bà hoảng loạn chỉ vào thi thể hô to: “Chết rồi, chết người rồi!”
Salman ở cách vách mặc thêm áo khoác rồi ra ngoài, dưới nền nhà vang lên âm thanh lộc cộc của giày bốt thấp và giọng nam ôn hòa: “Cậu đứng yên đó, đừng nhúc nhích.”
Một người chơi đã chết, mấy người chơi khác rất nhanh đã tụ lại.
Có điều bọn họ không dám đến gần, trong mắt đều là cảnh giác và phòng bị cao độ. Đó là hậu quả xấu nhất cho việc thăm dò và hãm hại lẫn nhau của ngày hôm qua.
Dù sao trong tay những người chơi lâu năm cũng có đạo cụ mạnh mẽ trợ giúp, có thể giữ một cái mạng cho họ, còn người chơi mới chỉ vừa chơi qua hai ba lần phó bản đều khóc không thành tiếng.
9 người chơi tiến vào, bây giờ chỉ còn 6 người.
Người khác nhìn thấy Salman và người sau lưng hắn dường như là một nhóm, người chơi ông lão vẫn điềm tĩnh thong dong, phía sau có gì đó chống lưng, người chơi học sinh thì hành động đơn độc, nhân viên cơm hộp ôm người run bần bật.
Vẫn còn một người chơi chưa xuất hiện, không biết là ai.
“Láng giềng” treo một cái biển phó bản cấp thấp thế nhưng cách bố trí lại là cấp trung.
Tin tức nhắc nhở không rõ ràng, manh mối lại quá ít, mấy người chơi chưa từng chơi qua phó bản cấp trung muốn đi tìm manh mối đều như bị che mắt.
Quả thật, tin tức trong thẻ bài không chỉ hướng được thứ gì, bọn họ chỉ có thể đoán ra “quỷ” là một người trẻ tuổi cao hơn 1m7, trong sinh hoạt có tiếp xúc với đồ trang điểm, khả năng trang điểm không tệ.
“Còn thiếu một người.” Người chơi học sinh lên tiếng, “Người này hoặc là cao thủ ngụy trang, hoặc là “quỷ”.”
Cậu ta nhìn những người chơi khác, trong mắt mang theo chút lo lắng nhưng lại rất thành khẩn.
Bởi vì cậu ta phù hợp với điều kiện người trẻ tuổi cao tầm 1m7, ngoài ra còn có hai người phù hợp với điều kiện này đó là nhân viên cơm hộp và người phía sau Salman.
Tiểu Thật cảm giác được mọi người đang nghi ngờ mình nên cậu ta mới đẩy sự chú ý lên người “người thứ chín” chưa từng xuất hiện.
Thời gian đã đi được một nửa chặng đường mà bọn họ vẫn không biết thân phận của “quỷ” là ai, càng đừng nói đến thân phận nhân vật của nó.
“Chúng ta hợp tác không?” Người chơi học sinh tiếp tục nói, cậu ta nhìn về phía người chơi ông lão và Salman bằng đôi mắt mong đợi, hai người còn lại trực tiếp bị lơ đi.
Người chơi ông lão suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu.
“Cũng được.” Salman đáp.
Người chơi học sinh tự ý thức được kinh nghiệm của mình không đủ, cậu ta phải trông cậy vào đại lão cho nên tự giác xung phong nhận việc tốn sức, chẳng hạn như kiểm tra thi thể.
Trên người thi thể có rất nhiều vết bầm bím, vài chỗ đã gãy xương.
“Giống như là bị vặn gãy lúc còn sống, sau đó bị giết chết rồi trang điểm.” Cậu ta hơi rùng mình, “Sao biến thái quá vậy, có phải “quỷ” vốn là một tên biến thái không?”
“Vì sao “quỷ” lại trang điểm thành gương mặt đang cười?” Người chơi ông lão tự hỏi.
Nhưng cho đến khi thi thể dần biến mất, NPC cũng rời đi, đám người chơi vẫn không có manh mối gì.
Vậy nên bọn họ quyết định sắp xếp manh mối lại từ đầu đến cuối.
“Phó bản này tên là láng giềng, như vậy “quỷ” đương nhiên là một khách trọ ở đây.” Người chơi ông lão mở miệng, “Nhưng mà tôi có hỏi thăm rồi, trong ba năm này chung cư không có ai chết.”
“Mọi người đều biết thân phận thật sự của “quỷ” là người chết, thời gian tử vong của nó cũng sẽ không quá một năm. Có điều phó bản này trong vòng ba năm không có ai chết, vậy thời gian chúng ta có mặt ở đây chính là khoảng thời gian “quỷ” vẫn còn sống.”
Người chơi khác nghe vậy thì hơi sửng sốt, trong phút chốc không thể phản ứng.
Người chơi ông lão chờ đám người hoàn hồn trở lại mới nói tiếp, giọng điệu hơi đắc ý: “Thân phận của NPC và người chơi tách biệt với nhau, thân phận thật của “quỷ” không thể là NPC. Nói cách khác, thân phận nhân vật của nó vốn ở bên trong mấy người chơi chúng ta, mà thân phận thật sự cũng vậy.”
Có thể thân thể của bọn họ là thân phận thật sự của “quỷ”.
“Có khi nào là ba người đã chết không?”
“Không biết được.”
Mọi người đều trầm mặc không nói. Tuy rằng đã khoanh tròn đối tượng nhưng muốn tìm ra “quỷ” là điều không dễ.
“Nghĩ lại ba tin tức nhắc nhở thử xem, tin tức đều sẽ có liên quan đến thân phận thật sự “quỷ”. Rồng tựa núi nói về bậc cha mẹ sẵn sàng chịu tội để bảo vệ con cái mặc chúng làm đúng hay sai. Chàng hiệp khách là một tên lưu manh thời xưa. Người đàn bà lưỡi dài là người phụ nữ thích buôn dưa lê và đồn thổi chuyện nhảm nhí. Tất cả đều là những từ có nghĩa tiêu cực.”
Nói rồi, Salman nhìn một vòng mấy người chơi: “Thân phận của các người có điểm gì dễ bị người khác cười nhạo châm chọc không?”
Người chơi học sinh suy nghĩ một chút: “Thân phận này là một cậu học sinh kém, lưu ban hai lần, không có khả năng thi đậu đại học. Gia đình của cậu ta không có gì đặc biệt ngoài đặc biệt nghèo.”
Ông lão tiếp lời: “Người già, góa bụa, nhặt rác mưu sinh.”
“Cô nhi, nghèo, trên mặt có sẹo.” Nhân viên cơm hộp theo bản năng sờ lên vết sẹo xấu xí, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Nhà quê lên thành phố, nghèo túng, bần cùng.” Salman dùng giọng điệu bá đạo tổng tài lãnh đạm nói ra mấy từ.
“Tôi… Có tính vừa mới thất tình không? Còn có ngồi xổm trong nhà.” Thanh niên trẻ sau lưng Salman cười gượng một tiếng, “À à, nghèo nữa.”
Mấy người chơi hai mặt nhìn nhau, điểm nào cũng là đặc điểm bị người khác cười nhạo. Cũng đúng thôi, nếu cuộc sống của bọn họ suôn sẻ thuận lợi, bọn họ còn có thể đến nơi này với bộ dáng nghèo túng hay sao?
Salman nhìn thi thể biến mất ở bậc thang, hắn ngẩng đầu, phía trước bên phải là phòng của hắn, bên trái là phòng của thanh niên mù.
Lần thứ nhất, người phụ nữ trẻ tuổi chết ở nhà vệ sinh công cộng dưới lầu, miệng bị rạch nát.
Lần thứ hai, thanh niên áo sơ mi bông chết trước cửa thanh niên mù, “quỷ” còn vẽ một đóa hoa hồng.
Lần thứ ba, người phụ nữ trung niên chết ở ngay cầu thang, tử trạng khủng bố, tứ chi vặn vẹo, cuộn thành hình tròn, giống như là… lăn thành như vậy.
Salman nhớ đến lúc hắn ngăn lại hai đứa nhóc kia, hắn có hỏi bọn chúng vì sao lại bắt nạt thanh niên mù, chúng nó lại đáp như điều hiển nhiên: “Vì anh ta mù, ai làm anh ta thành người mù?”
Có phải vì chúng nó noi gương theo cha mẹ chúng hay không?
Nếu là vì gia đình ảnh hưởng làm tính cách của chúng lệch lạc, vậy thì bậc làm cha làm mẹ bọn họ là người không phân biệt được phải trái đúng sai, còn rất có thể là người vô đạo đức ra mặt.
Salman mơ hồ đoán được cái gì nhưng hắn không nói ra.
Lúc này Nhậm Dật Phi vẫn còn đang ngồi ở tiệm bánh bao ăn sáng, hắn quay mặt sang hắt xì một cái.
Ai chửi thầm hắn à?
Đột nhiên dựng hết tóc gáy lên.
Hôm nay không có tin tức gì đặc biệt, chị Đỗ chỉ kể vài chuyện vụn vặt. Chắc là cô sẽ biết đến người kia? Người nửa đêm lẻn vào phòng hắn, thân phận nhân vật của gã ấy?
Bây giờ Nhậm Dật Phi đã biết thân phận nhân vật của “quỷ”. Hắn tính toán một chút, còn nhiều nhất mười sáu mười bảy tiếng để tìm ra thân phận thật sự của Boss, uầy…
“Chị ơi, chung cư của chúng ta có bao nhiêu người nhỉ, em định hỏi chị ít chuyện.”
Mỗi người trong chung cư đều từng bị hàng xóm láng giềng gièm pha, nói xấu và cô lập.
Sao lại như vậy? Thế mà còn dám vỗ ngực tự xưng láng giềng hòa thuận không khắc khẩu cãi vã? Không biết xấu hổ hay sao? Da mặt cũng đủ dày đấy.
Dưới tình huống biện pháp loại trừ của hắn thất bại, tìm không thấy thân phận thật sự của Boss, vậy thì trực tiếp đối mặt giết Boss có qua màn được không nhỉ?
Nhậm Dật Phi mãi suy nghĩ chuyện này cho đến khi về lại chung cư. Cầu thang chung cư sạch sẽ không chút vết tích.
“Tống tiên sinh.” Trên cửa cầu thang bỗng xuất hiện một người.
Nhậm Dật Phi cười rộ lên: “Lâm tiên sinh ạ? Hôm nay anh không đi làm sao?”
“Hôm nay là cuối tuần.”
Salman đứng ở đó, hắn đang đợi thanh niên mù này.
“Tôi vừa mới đến đây, còn nhiều thứ chưa rõ, mà bên này cũng không có người quen nào cho nên mới mặt dày qua đây hỏi thăm cậu một chút.”
Salman xách theo một túi trái cây, quả thật là bộ dáng muốn hỏi
thăm.
“Gọi tôi là Bác Chi đi.” Nhậm Dật Phi ngượng ngùng nhìn về phía thanh âm đối phương, hắn sờ soạng ổ khóa một hồi rồi khẽ gật đầu, “Mời vào.”
Cửa mở.
Tuy là căn phòng của một người mù nhưng mọi thứ bên trong đều được sắp xếp trật tự ngăn nắp.
Nhậm Dật Phi vừa vào liền treo gậy dò đường lên móc bên cửa, vẻ mặt cũng thoải mái thả lỏng hơn lúc trước: “Mời ngồi, anh muốn ăn táo không?” Hắn vừa nói vừa cầm ly nước trên bàn rửa sạch, sau đó đổ một ly nước ấm đặt lên bàn trà.
“Không cần đâu, cảm ơn cậu.” Salman cũng đặt túi trái cây lên bàn, cầm ly nước ngồi xuống sô pha.
“Đây là?” Nhậm Dật Phi nghe thấy tiếng động của bao nilon.
Salman bẻ một quả chuối đặt vào trong tay hắn: “Chút trái cây thôi.”
“Anh khách sáo nữa rồi.”
Hai người bọn họ tôi tôi anh anh một lúc, cuối cùng cũng chuyển từ mối quan hệ hàng xóm từng gặp đến hàng xóm thân tình có thể nói chuyện tán gẫu.
Mọi chuyện tiến triển thuận lợi, Salman hài lòng cười vui vẻ.
Nơi này rất giống với Tống Bác Chi, khắp nơi đều mang hơi thở sinh hoạt của chủ nhân. Đồ vật mà cậu ta yêu thích cũng không ít, chúng được đặt ngay ngắn hợp lí, nhìn qua có thể thấy không có dấu vết của người thứ hai. Thói quen sinh hoạt trước sau như một, không có gì thay đổi, cậu ta thật sự là NPC.
Salman hơi thất vọng, hắn cũng không biết vì sao mình lại cảm thấy như vậy.
Gian bên trong phòng là giường ngủ, bên cạnh có một phòng thu âm lồng kính tự chế, có lẽ có liên quan đến công việc của gia chủ. Phía bên ngoài là một kệ sách lớn, trên đó là tầng tầng tập sách dày dành cho người mù, có nhiều chữ nổi ở mặt ngoài.
Salman còn nhìn thấy một túi báo.
Quái lạ, người mù cũng muốn đọc báo?
“Tống… Bác Chi, cậu ở đây lâu rồi hả?” Salman cầm ly nước hỏi.
“Ừm, cũng được một thời gian, sao vậy?” Nhậm Dật Phi khó hiểu hỏi lại.
Salman vẫn đang bận quan sát gian nhà ở của đối phương, ngoài miệng cười cười: “Không có, tại tôi thấy cậu không hay ra ngoài nên còn nghĩ rằng cậu không thích ra ngoài, cũng không biết nhiều hàng xóm nữa.”
Nhậm Dật Phi che mặt cười ngượng ngùng: “Anh nói giống hệt chị tôi, cũng không phải là tôi không thích ra cửa đâu, hơn nữa tôi biết nhiều người lắm đó.”
“Có thể giới thiệu cho tôi chút được không? Mới đến vài ngày, tôi còn chưa biết được mấy người.” Salman uống một ngụm nước, đôi mắt lại luôn nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi, tựa như muốn nghiên cứu thứ gì.
Nhậm Dật Phi không phát hiện có gì không ổn nên vẫn nhiệt tình tiếp đãi hàng xóm.
Hắn lấy ra đồ ăn vặt từ trong ngăn kéo, đặt từng món lên bàn rồi cười đáp: “Anh ở đây một thời gian là sẽ quen với mọi người thôi. Không giống tôi, Tiểu Trịnh giao cơm cho tôi rất nhiều lần, bây giờ tôi mới biết anh ấy là hàng xóm đó. Mà anh ăn đồ ăn vặt không?”
Tiểu Trịnh? Nhân viên cơm hộp? Salman có chút đăm chiêu.
“Cảm ơn cậu, tôi uống nước được rồi. À mà trên kia là báo chí đúng không?”
“Báo? Trên kệ sách hả?” Nhậm Dật Phi cũng không quay đầu lại mà vươn tay ra sau cầm lấy túi báo chí, “Chị tôi mang đến cho tôi đó, thỉnh thoảng chị sẽ đọc tin tức cho tôi nghe.”
Salman nhìn xấp báo, tờ báo gần đây nhất nằm ở ngoài cùng, hắn thoáng nhìn thấy mấy chữ “giết người hàng loạt” thì không khỏi nheo mắt lại.
Nếu nói NPC là người trong sách tự chủ hành động, vậy thì những tin tức xuất hiện trong phó bản đều là bản sao kí ức hỗn loạn của “quỷ”, rất ít khi có tin tức hoàn toàn vô dụng.
Mà người chơi lâu năm rất giỏi lợi dụng những tin tức này.
“Đây là tin tức gần đây nhất à?” Salman rút ra một tập báo, tiêu đề bắt mắt là tin tức nghi phạm của liên hoàn án sa lưới.
Phía dưới là ít thông tin của người bị hại, người chết đều là những thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp mất tích lúc đêm muộn, sáng hôm sau thì thi thể xuất hiện bên cạnh bãi rác. Điểm tương đồng là bọn họ đều bị trang điểm giống như búp bê, bị hung thủ đùa bỡn tạo thành bộ dạng ma nơ canh giả người.
Có điều thứ làm Salman chú ý là tròng mắt của các nạn nhân đều không có, bên trong là một đôi mắt giả.
Salman nhướng mi.
Hắn nhìn về thanh niên đang mỉm cười trước mặt, trên người cậu ta là hơi thở nhẹ nhàng vô hại, ngũ quan thanh tú tinh xảo. Trong báo có chụp vài ảnh sinh hoạt thường ngày của các nạn nhân, các cô gái này đều có đôi mắt tương tự nhau, là mắt hạnh* hai mí.
*Mắt hạnh nhân là đôi mắt có sự đối xứng đồng đều, hài hòa với nhau, phía đuôi mắt thường có độ dài và cong cuốn hút, khóe mắt trong to tròn.Giống hệt như thanh niên trước mặt.
“Sao vậy?” Giống như cảm giác được đối phương đang nhìn mình chăm chú, Nhậm Dật Phi nghi hoặc hỏi.
“Không có gì, tôi định hỏi là cậu làm việc ở nhà hả, vì cậu không mấy ra ngoài.”
Salman vừa cúi đầu đọc báo vừa làm như quan tâm đến thanh niên mù.
Nhậm Dật Phi cũng không phát hiện, hắn nghiêm túc đáp lời: “Ừm, làm việc trên mạng.”
Bọn họ nói chuyện trong chốc lát, đến khi Salman cảm thấy mọi chuyện ổn rồi thì cười hỏi: “Có lẽ là cậu còn nhiều việc để làm phải không? Xin lỗi vì đã làm phiền lâu vậy. Sau này tôi còn có thể tìm cậu nói chuyện không?”
Nhậm Dật Phi có vẻ rất vui, hắn cười càng đẹp mắt: “Đương nhiên là được.”
“Cảm ơn cậu đã nhiệt tình nha, tôi về đây.” Salman cẩn thận ghi nhớ nội dung tờ báo rồi đặt nó vào trong túi báo ban đầu, “Không cần tiễn.”
Rất nhanh bên tai liền vang tên tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng bước chân đi xa.
Nụ cười trên mặt của Nhậm Dật Phi lập tức biến mất. Hắn hơi xoay cổ, lười biếng dựa vào sô pha rồi thổi nước ấm ở trong ly, tầm mắt dừng lại trên mặt bàn.
Bên kia là một cái túi, trong túi có một xấp báo mà tờ báo mới nhất là của chị hắn đem đến hôm đầu.
Đối phương nhìn tờ báo đó lâu như vậy, không biết là tìm ra manh mối gì rồi?
Không biết mấy người chơi đã đi đến đâu, nếu bọn họ đoán ra được “quỷ” có chút chú ý đặc biệt đến Tống Bác Chi thì manh mối trong tay sẽ không ít.
Nếu có thể thì xem xét hợp tác cũng được.
Nhậm Dật Phi uống một ngụm nước, tay kia cầm lấy tập báo đầu tiên. Hắn mở ra, tiêu đề liền ập vào trong mắt.
Đây không phải án tử hình mà chị chủ quán dưới tiệm bánh bao luôn nhắc đến hay sao?
Nhậm Dật Phi lại nhìn xuống phía dưới, biểu tình hơi thay đổi.