Chỉ có một mình Nhậm Dật Phi là ăn bữa cơm này vui vẻ.
Nghệ sĩ giới giải trí vừa nhìn thấy đồ ăn liền nhớ tới “bling bling”. Người không là nghệ sĩ phải dùng hết sức lực mới nhịn được cười: Thật sự không ngờ rằng, bài kiểm tra đầu tiên mà bọn họ gặp phải lại là cố nhịn cười.
Nửa tiếng dùng cơm vừa kết thúc, nhân viên phục vụ đã nhanh nhẹn bưng mâm thức ăn đi và dọn sạch mặt bàn. Âm thanh kia lại lần nữa vang lên.
“Sau bữa cơm trưa có nửa tiếng nghỉ trưa, các vị có thể về phòng mình một chuyến. Ngoại trừ đồ vật cá nhân của các vị thì ở đó còn có một lá thư. Lá thư chứa nhiệm vụ đầu tiên mà các vị cần phải hoàn thành. Xin vui lòng hoàn thành nhiệm vụ trước bữa cơm tối nay. Hy vọng các vị trăm đường suôn sẻ.”
Căn phòng 63 không nằm ở tầng sáu mà là ở tầng ba. Nhậm Dật Phi dứt khoát đi bộ lên lầu. Hắn chân dài, bước một lần hai bậc thang liền, chẳng mấy chốc đã đi tới nơi.
Đi qua dãy hành lang trải thảm màu rực rỡ, sau đó lại tìm kiếm số phòng dưới ánh đèn tường chói chang. Trong một khắc nào đó, Nhậm Dật Phi đã cho rằng chính mình đi xuyên qua tận hai mươi thế kỷ.
Phong cách hành lang này cực kỳ giống phục cổ*, hai bên còn treo các bức tranh sơn dầu chân dung.
*Phong cách retrospective (hoặc retrospection): Hồi tưởng lại quá khứ. Retrospectus trong tiếng Latin là ngược trở lại.Mặc dù sử dụng nhiều bút pháp hội họa cổ điển bao trùm cả tác phẩm, song đối tượng trong các bức tranh sơn dầu đều mặc trang phục hiện đại. Không phải tất cả bọn họ đều mặc tây trang và mang giày da. Thậm chí có hình ảnh nhân vật vô gia cư đội mũ xám xịt, ngồi ở dưới gầm cầu.
Nhậm Dật Phi nhìn từng bức một thật lâu.
“Mấy bức tranh đó sẽ không được treo ở đây vô duyên vô cớ. Nói không chừng sau này sẽ trở thành manh mối.” Nhậm Dật Phi nói với camera nho nhỏ, đồng thời đẩy mở cửa phòng.
Một gian phòng đơn không lớn, đi vào là tủ quần áo và phòng tắm, tiếp theo là phòng bếp và phòng khách nhỏ, cuối cùng là giường ngủ và tủ đầu giường.
Đồ vật bày trí đều rất hiện đại. Nếu muốn nói có thứ gì đặc biệt, có lẽ chính là phong cách trang hoàng. Bên trong sử dụng rất nhiều chi tiết liên quan đến biển cả, thậm chí còn trang trí cả bánh lái.
“Hình như đây là phong cách Địa Trung Hải.” Nhậm Dật Phi giới thiệu tình huống trong phòng với màn hình camera, sau đó đứng trước đồ trang trí bánh lái. Hắn dùng giọng nói nam trung đọc lời kịch nhảm nhí, “Thứ ta chờ phía trước là trời sao biển rộng!… Ha ha ha ha ha, nơi này nơi này, nhìn xem đi, phong cảnh ngoài cửa sổ quá tuyệt.”
Ngoài cửa sổ là một vườn hoa được cắt tỉa gọn gàng. Vượt qua đám cây tùng cây bách, phía xa xa là biển rộng bạt ngàn, phong cảnh nên thơ. Ngay cả khi người ta không tham gia hoạt động với chủ đề trinh thám thì sang nơi này ngắm biển cũng khá là thú vị.
“Phong cảnh đẹp thì đẹp thật, nhưng mà ưu tiên hàng đầu vẫn là nhiệm vụ nhé.” Nhậm Dật Phi lầm bầm lầu bầu. Hắn xoay người đi về phía giường ngủ chỉnh tề ngay ngắn. Trên tủ đầu giường có một giỏ mây nhỏ, trong giỏ đặt một chiếc điện thoại di động, một cái đồng hồ đeo tay và một lá thư. Có lẽ trong thư là đầu mối.
“606 tòa B Kim Phách, đường Mân Côi?” Nhậm Dật Phi giơ tấm thẻ bài lên cho mọi người xem, “Có lẽ là số nhà.”
Hắn xem đồng hồ, từ lúc ăn cơm xong đến giờ chỉ qua mười mấy phút.
“Nếu ban tổ chức đã thông báo nửa tiếng nghỉ trưa, vậy chắc chắn là nửa tiếng nghỉ trưa. Bây giờ đi xuống cũng không có gì làm. Nếu không nghỉ ngơi trong thời gian này thì cũng chọn tắm rửa. Tôi cảm giác trên người mình hơi có mùi mồ hôi, cho nên đi tắm nhé.”
Nhậm Dật Phi lên tiếng giải thích làm khán giả đang xem trước màn hình không khỏi kinh ngạc, bởi vì lời hắn nói hoàn toàn chính xác. Cửa chính của lâu đài đã đóng, còn chưa hết giờ nghỉ thì sẽ không mở ra. Có người vội vàng chạy xuống muốn đi, hiện tại đều đang ngồi trên sô pha phòng khách, cùng nhau chờ cổng mở.
“Kỳ lạ, sao hắn biết chúng ta định hỏi gì?”
Rõ ràng chỉ là kênh phát sóng trực tiếp một chiều mà thôi, nhưng thoạt nhìn bộ dáng Nhậm Dật Phi không khác nào bọn họ đang phát sóng trực tiếp có tương tác, thật khiến người ta thấy thoải mái.
Lúc trước đã nhắc đến, chương trình này không những kiểm tra năng lực phá án của một người mà còn kiểm tra giá trị giải trí của người đó. Giá trị giải trí được cụ thể hóa ở đây là nhiệt độ, nói khác hơn là độ chú ý toàn dân.
Cho nên, so với những tuyển thủ không biết tương tác với khán giả, đồng thời còn dễ bị thẹn thùng thì nghệ sĩ giới giải trí vẫn rất có kinh nghiệm. Bọn họ cũng nắm chút ưu thế. Đám nghệ sĩ biết cách khơi gợi hứng thú của khán giả, cũng biết bọn họ muốn nhìn xem thứ gì.
Đúng như Nhậm Dật Phi suy nghĩ, người bên ngoài chú ý hoạt động trinh thám đều theo dõi kênh nghệ sĩ nhiều nhất. Tuyển thủ có tố chất, sở hữu giá trị nhan sắc, tính chuyên nghiệp rất cao, chẳng qua… Không thú vị chút nào. Vài người nói chuyện nhạt nhẽo khiến khán giả lim dim buồn ngủ. Vài người thì hoàn toàn không thèm tương tác ai.
Khán giả biết rõ tuyển thủ ở bên kia màn hình không thể nào tương tác với mình. Nhưng dù sao đối phương cũng nên mở miệng nói chuyện, đúng không, đừng làm như bọn họ đang ngồi xem kịch câm, cái gì cũng không hiểu.
Về phần Hà Chiêu Minh, bản thân hắn vốn tự mang nhiệt độ. Đương nhiên người ghét Hà Chiêu Minh rất nhiều, song người xem kênh phát sóng trực tiếp của hắn cũng không ít.
“Tôi đang xem khi nào cậu ta sẽ bị loại.”
“Cứ cảm thấy miệng người này quá hỗn, tôi đợi xem cậu ta bị vả mặt.”
Khán giả đang xem kênh phát sóng trực tiếp tự tìm lý do biện minh. Bọn họ không muốn thừa nhận rằng mình thích thú khi xem kênh của hắn.
Những số liệu này đều được ban tổ chức thu thập, làm cơ sở điều chỉnh chương trình.
“Có muốn áp xuống một chút không? Người này hơi nằm ngoài dự đoán của chúng ta.” Từng tổ chương trình đều đang nghiên cứu bảng xếp hạng. Bảng xếp hạng do ban tổ chức thực hiện nội bộ. Bọn họ thống kê tổng hợp đủ loại yếu tố như mức độ chú ý, tính bàn luận, mức độ yêu thích của khán giả vân vân. Trong suốt quá trình đó, ban tổ chức luôn theo dõi thời gian thực và điều chỉnh tùy thời.
“Bây giờ không cần, danh tiếng cậu ta không tốt. Xem ghi chép lúc trước thì người này không có tài năng gì đặc biệt, hát nhảy cũng bình thường, tất cả đều dựa vào gương mặt. Có điều khán giả không còn thấy mới mẻ với gương mặt cậu ta, cậu ta không đi xa được đâu.”
Quan điểm của đa số mọi người về quân cờ nhỏ ngoài kế hoạch này là không cần để ý tới, chỉ là con tốt thí.”
“Này, cậu ta muốn thay đổi tạo hình hả?” Một người chỉ tay vào màn hình.
Trong phòng mỗi tuyển thủ đều có một cái tủ quần áo, bên trong treo mười bộ quần áo với kiểu dáng khác nhau, đều phù hợp kích cỡ từng tuyển thủ, được tài trợ bởi các thương hiệu thời trang. Chuyên mục tuyển thủ tự lựa chọn quần áo và phối với trang sức cũng là một điểm nhấn cho kênh phát
sóng trực tiếp.
Đã không còn cố vấn thời trang nữa, khán giả rất muốn biết gu thời trang của bọn họ thế nào.
Dường như Nhậm Dật Phi đoán được thứ khán giả muốn xem. Chẳng qua hắn không hề lựa chọn quần áo cẩn thận, cứ tiện tay cầm hai bộ rồi đi vào phòng tắm. Thể trạng của nguyên chủ khá tốt, có lẽ vì hàng năm phải luyện tập vũ đạo nên tỷ lệ cơ bắp rắn chắc hơn bản thân Nhậm Dật Phi. Người ta cơ bụng tám múi đấy, cơ bụng tám múi đấy!
Với tiền đề sở hữu điều kiện tốt, hắn càng mặc quần áo cổ điển đơn giản, đường may uyển chuyển mềm mại thì sẽ càng tôn lên giá trị nhan sắc.
“Ầm!” Màn hình camera bị bỏ lại ngoài cửa, khán giả chỉ có thể lắng nghe tiếng xả nước bên trong.
Bởi vì ngoại hình Hà Chiêu Minh thật sự quá bổ mắt, cho nên dù chỉ là tiếng xả nước mà thôi, kênh phát sóng của hắn vẫn có một đám người vây xem.
“Tôi mới thấy cậu ta lấy ra áo sơ mi cổ tim. Đợi chụp màn hình nhé, tôi sẽ ném tấm hình gớm chết này vào mặt đám hâm mộ não tàn.”
“Tôi chỉ muốn xem xem lúc cậu ta không đeo kính, không trang điểm thì sẽ xấu thế nào.”
Khán giả phê bình Hà Chiêu Minh vẫn ngang ngược như cũ.
Xối nước, đổ dầu gội, đổ sữa tắm, xối nước, xong chuyện. Còn chưa tới mười phút, Nhậm Dật Phi lau tóc liền mở cửa ra ngoài. Khán giả đang xem kênh phát sóng trực tiếp không khỏi kinh ngạc: Trực nam đều tắm rửa với tốc độ này hả?
Quần bò tối màu ôm lấy đôi chân dài, áo sơ mi trắng cổ tim. Người ta toàn ăn mặc thế này ngoài đường. Song không biết vì chân hắn quá dài hay vì nó quá thẳng, trông qua bộ dáng khá bắt mắt.
“Sắp đến giờ rồi.” Hắn mặc thêm áo khoác gió dài màu xanh lục quân đội, chọn giày bốt martin đen. Ống quần tối màu ở trong giày bốt cao, thoạt nhìn chân rất dài, còn rất có tinh thần.
Lúc sau hắn đeo đồng hồ lên, đó là một chiếc đồng hồ cơ, ngoại trừ chức năng xem giờ thì không còn chức năng nào đặc biệt.
Không tính đồng hồ và lá thư, thứ hữu ích còn lại là điện thoại di động.
Điện thoại này không thể lên mạng được. Nó chỉ có chức năng liên lạc với người khác, gửi nhận tin nhắn, cũng có mục tin nhắn riêng tư.
Nhóm người riêng tư kia bao gồm sở trưởng sở cảnh sát thị trấn nhỏ, chủ nhà nào đó, phòng làm việc nào đó,…
Xem từ góc độ danh bạ điện thoại, toàn bộ hải đảo này đều được bố trí thành hình thức trinh thám. Những người liên lạc đó là NPC có thể cung cấp manh mối, thậm chí bên trong còn có cả nạn nhân và hung thủ cần tìm.
“Tôi có dự cảm rằng phía trước có một vụ án đang chờ tôi xử lý.” Nhậm Dật Phi vừa xuống cầu thang vừa tương tác với màn hình camera.
“Nó yêu cầu tôi đưa ra một đáp án trước bữa tối hôm nay. Khách sạn có một thực đơn phục vụ, bên trên viết thời gian phục vụ bữa tối từ 5 giờ rưỡi đến 6 giờ rưỡi, vì vậy thời gian của tôi là nhiều nhất 5 tiếng.”
“Một vụ án có thể giải quyết trong 5 tiếng, cũng không biết sẽ là tình huống gì.”
Hắn nhanh chóng di chuyển xuống tầng trệt. Không sớm không muộn, cửa chính lại lần nữa mở ra. Nhóm tuyển thủ bị chặn ở ngay cửa lập tức chạy tán loạn như chim nhỏ sổ lồng.
“Làm sao đến nơi này?” Nhậm Dật Phi chỉ vào địa điểm trên tấm thẻ bài hỏi nhân viên ở cửa, thậm chí còn hỏi, “Khách sạn có cung cấp dịch vụ đưa đón không?”
Hắn chỉ thuận miệng hỏi vì không ngại da mặt dày. Ai ngờ biểu tình nhân viên nọ liền trở nên khó coi: “Ngài muốn đến nơi này?”
Nhậm Dật Phi định thần lại, hắn không vội rời đi: “Có vấn đề gì sao?”
“Gần đây tiểu khu này thường xảy ra rất nhiều vụ cướp bóc, thậm chí còn có cả cưỡng hiếp, tính chất vụ việc vô cùng ác liệt, song không tìm thấy hung thủ. Mọi người cũng không dám đi về phía bên đó, đặc biệt là các cô gái trẻ tuổi.”
“Không sao, tôi đến đây vì chuyện đó mà. Thật không dám giấu giếm, anh có thể xem tôi như một thám… Trợ lý thám tử.”
Nhậm Dật Phi hít một hơi thật sâu: “Lần này đi qua chủ yếu để thu thập tin tức. Tôi phải phá giải vụ án này nhanh chút, còn trả lại công lý cho những người bị hại.”
Nhậm Dật Phi nói chuyện y như thật, nhân viên gác cửa gật gù tin ngay. Đối phương kích động nhìn hắn: “Thật vậy ư?”
“Ừ.” Nhậm Dật Phi gật gật đầu.
Rốt cuộc hắn cũng có cơ hội đi nhờ xe khách sạn. Bởi vì khách sạn vừa lúc muốn mua sắm vài thứ ở gần đó, cho nên tiện đường cho Nhậm Dật Phi đi cùng.
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo. Nơi đó hơi xa, ngài đi một mình phải mất hơn một tiếng. Chúng tôi đưa ngài một đoạn đường vậy.”
“Chúng tôi cũng hy vọng ngài tìm được hung thủ càng sớm càng tốt. Ngày nào gã vẫn chưa sa lưới, mọi người vẫn sẽ không dám đặt chân sang. Công việc làm ăn của khách sạn cũng bị ảnh hưởng.” Nhân viên gác cửa vừa dứt lời, xe tải giao hàng liền xuất hiện.
Nhìn Nhậm Dật Phi ngồi vào một chiếc xe vận tải nhỏ, ồ ồ hai tiếng rồi chạy đi, mấy người khác chuẩn bị di chuyển bằng đôi chân khỏe mạnh không khỏi đỏ mắt: “Vì sao hắn được đi xe chứ?”
“Ngài ấy là trợ lý thám tử, tới đây giúp phá án, thời gian quý giá.” Nhân viên gác cửa thản nhiên đáp lời.
Tự xưng trợ lý thám tử rồi còn đi ké xe?! Đây có xem như điều kiện kích hoạt bị che giấu không hả?
“Nhưng mà tôi cũng là trợ lý thám tử.”
“Tôi nữa, tôi cũng là trợ lý thám tử.”
Vì được đi nhờ xe, các tuyển thủ đều không tiếc bất kỳ cái giá nào. Thời tiết nóng vậy, địa điểm mục đích còn xa đến thế, chờ bọn họ tới nơi thì hoa kim châm* cũng phải héo tàn hết.
Nhân viên gác cửa đánh giá nhóm tuyển thủ một lát, cuối cùng lắc đầu: “Các ngài không được.”
“Vì sao chứ?”
“Chỉ có một chiếc xe kia thôi.”
*Hoa kim châm (Hemerocallis lilioasphodelus): Thường nở vào giờ chiều và héo tàn trước 11 giờ tối.