“Vào trong ngồi chút không?” Nhân viên cơm hộp lại nhiệt tình mời thêm lần nữa.
“Vậy thì phiền anh quá.”
Nhậm Dật Phi ngẩng đầu, từng động tác nhỏ và biểu tình trên mặt đều đang nhập vai nghiêm túc.
Lúc vừa nghe đối phương mời mình vào chơi, gương mặt hắn thoáng sáng lên vui vẻ tựa ảo giác vụt qua, thật giống như lần đầu tiên mấy đứa con nít được bạn mời sang nhà chơi vậy.
Có điều ngay sau đó hắn lại nhớ đến hồi ức gì không vui. Nhậm Dật Phi lộ ra vẻ lúng túng băn khoăn, tay chân hắn luống cuống, nụ cười cũng trở nên gượng gạo.
Chưa đầy một giây, Nhậm Dật Phi đã dựng lên một màn quá khứ đau lòng khiến người ta xót thương, cho nên lý do từ chối lời mời của hắn cũng trở nên hợp tình hợp lý.
Màn kịch nhỏ của tôi thế nào? Tôi diễn vậy ổn không? Nhậm Dật Phi nhìn về phía nhân viên cơm hộp, hắn phát ra tín hiệu khiêu chiến.
Tiểu Trịnh vẫn luôn khống chế bản thân để không quá kích động. Bây giờ là ban ngày, lại còn là cuối tuần, đám người chơi kia đều đang đi tới đi lui trong chung cư tìm kiếm manh mối.
Mà buổi sáng vốn là thời gian của người chơi, trừ khi “quỷ” bị chỉ tên và xác nhận sai lầm, nếu không thì anh ta không thể xuống tay với người chơi được.
Nếu bây giờ động thủ với NPC Tống Bác Chi thì mặc cho trò chơi có thất bại và dừng lại cũng không sao cả, trường hợp tệ nhất là bị người chơi phát hiện, chỉ ra và xác nhận thành công sau đó bị bắt khiêu chiến.
Tiểu Trịnh cũng biết trong tay đám người chơi có rất nhiều đạo cụ kỳ quái không rõ nên một khi khiêu chiến thất bại thì sẽ trở thành con rối của bọn họ.
“Cậu vào đi, không phải chúng ta là bạn bè sao?” Tiểu Trịnh dẫn dắt hắn từng bước, “Giữa bạn bè với nhau không cần phải tỏ ra xa lạ như vậy.”
Đến đây đi nào bạn dê nhỏ đáng yêu, chỉ cần bước vào đây thôi, cửa đóng lại… Sau đó có gì xảy ra đều là chuyện riêng của anh ta. Tiểu Trịnh đồng ý ở lại thế giới trò chơi quái dị này chỉ để thực hiện được nguyện vọng sau cuối —— Đó là hoàn thành tác phẩm cuối cùng của đời mình.
Như con thiêu thân lao vào ngọn lửa hung tàn, cho dù có bị quy tắc trừng trị vì thương tổn NPC thì anh ta cũng cam tâm tình nguyện.
“Bạn, bạn bè?” Bất thình lình bị hai chữ “bạn bè” làm cho giật mình, Nhậm Dật Phi ngượng ngùng cọ cọ ngón tay rồi cầm một góc áo lau đi khuôn mặt vốn chẳng có chút bụi nào, “Chuyện đó, tôi tên là Tống Bác Chi.”
Đối phương nghiêm túc đáp lời khiến cho Tiểu Trịnh có chút nghẹn lại, anh ta không nói gì mà nhẹ nhàng vươn tay cầm lấy tay Tống Bác Chi, được một lúc lại buông ra.
Thật mềm mại, đây là bàn tay của con người, những ngón tay thon dài mảnh khảnh khép lại giống như một lời mời gọi vô hình.
Trong nháy mắt, Tiểu Trịnh hơi ngẩn ngơ. Lần cuối cùng anh ta được tiếp xúc gần gũi với cơ thể con người như thế này là khi nào? Tiểu Trịnh không nhớ rõ, cho nên mới không nhịn được mà cảm thấy hoảng hốt.
“Trước giờ toàn gọi anh là Tiểu Trịnh, không biết anh tên gì?” Nhậm Dật Phi cười hỏi.
Tên gì nhỉ? Thời gian đã trôi đi rất lâu, Tiểu Trịnh suy nghĩ một chút, sau đó mới nhớ ra… À, anh ta tên là…”Trịnh Huy.”
“Trịnh Huy.”
Nhậm Dật Phi cười xán lạn.
Đúng là một cái tên hay, chỉ tiếc đã bị cuộc đời vấy bẩn mất rồi.
Nếu như bây giờ Nhậm Dật Phi chỉ ra và xác nhận “quỷ”, mười lăm phút sau hắn sẽ qua cửa, màn chơi cũng sẽ kết thúc tại đây.
Nhưng đối phương thì vẫn tiếp tục ở lại phó bản này cùng những người chơi tiếp theo so mưu đấu trí. Anh ta sẽ không cảm thấy áy náy, cũng sẽ không khổ sở.
Dựa vào đâu?
Vậy những cô gái trẻ kia phải tính thế nào đây?
Và cả Tống Bác Chi không hiểu sao lại bị biến thái theo dõi, hằng đêm đều chìm trong sợ hãi bất an, không ngừng suy nghĩ đến việc chuyển đi nơi khác phải làm thế nào đây?
“Để hôm khác vậy, tôi có mua cơm hộp nhưng vẫn chưa kịp ăn, nếu để lâu sẽ nguội mất.” Nhậm Dật Phi lắc đầu, đôi mắt cong cong như chú nai con, “Anh không bị bệnh là tốt rồi. Tạm biệt nhé.”
Nói rồi hắn vẫy tay với đối phương, không ngờ lại va phải cổ tay của Tiểu Trịnh nên sửng sốt một chút rồi đỏ mặt lên lúng túng: “Thật xin lỗi, khụ khụ, tôi đi đây.”
“Dù sao bây giờ cũng không có việc gì làm.” Tiểu Trịnh nhanh chân quay trở về phòng, dường như lại mang theo thứ gì đó, “Hay là tôi qua chỗ cậu ngồi chơi chút nha?”
Biểu tình trên mặt Nhậm Dật Phi hơi mất tự nhiên, nhưng hắn vẫn đáp một tiếng: “Cũng được.”
Nhậm Dật Phi xoay người chạm vào trên vách tường, sau khi xác nhận vị trí của mình xong thì chậm rãi đi về phòng.
Bởi vì đã quá quen thuộc, hắn cũng không cần sự trợ giúp của ai mà chỉ đi theo tính toán chính xác trong đầu mình. Trong chốc lát, Nhậm Dật Phi vươn tay sờ qua bên này, đúng là then cửa của phòng hắn.
“Trong nhà hơi bừa bộn, mời vào.” Hắn mở cửa rồi đi vào trước, sau đó chờ vị khách bên ngoài tiến vào.
Tiểu Trịnh vẫn luôn nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi, khóe mắt tràn ngập tham lam và chiếm hữu, còn có kích động vì sắp hoàn thành được tác phẩm cuối cùng.
Anh ta bước vào phòng. Gian phòng này Tiểu Trịnh đã quen đi vào vô số lần, nhìn ngắm vô số lần, nhưng đây lại là lần đầu tiên được đi vào quang minh chính đại như vậy.
Cánh cửa nhỏ mở ra như đang dang rộng vòng tay ôm ấp Tiểu Trịnh, đồ vật bốn phía đều bị người nọ nhìn đến không sót thứ gì.
Từ hộp cơm ở trên bàn trà đến giường đệm chỉnh tề ở gian trong, mỗi một nơi đều mang theo cái tên của chủ nhân nó.
Cơn gió lướt qua bên ngoài thổi vào một trận, nó mang theo xúc cảm lạnh lẽo buốt giá điển hình của mùa thu. Tiểu Trịnh mở to mắt, hô hấp cũng dần trở nên dồn dập.
Nơi này là địa bàn của dê con, khắp mọi ngóc ngách đều là hơi thở của hắn, loại khí chất vừa ôn hòa dịu dàng như nước vừa vô hại không có chút phản kháng ác ý, đúng là không còn nơi nào có thể lập đàn hiến tế thích hợp hơn gian phòng này.
Cánh cửa sau lưng cạch một tiếng đóng lại, sau đó vang lên thanh âm va chạm của kim loại và gỗ.
Thanh âm đó có hơi ngột ngạt khiến cho gió thổi mây bay, bèo dạt thuyền trôi, vạn vật đang chuyển động tại thế giới này dường như biến mất. Tiểu Trịnh nghe rõ được tiếng hít thở vững vàng ở sau lưng, người nọ đang tiến đến gần mình.
Ngay lúc anh ta muốn bày ra biểu tình của loài sói hung ác quay lại và nói với dê con rằng thế giới này đối xử với hắn đáng sợ như thế nào, đột nhiên Tiểu Trịnh bị người đánh mạnh vào sau gáy, thế giới trước mắt anh ta xoay vòng, gian phòng cũng tối sầm đi.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Tiểu Trịnh cũng tỉnh lại, anh ta lập tức cảm thấy không đúng.
Bây giờ Tiểu Trịnh đang ngồi trên một cái ghế, xung quanh bị một sợi dây thừng mỏng trói chặt, trong miệng là một miếng vải chặn lại và kéo căng, chỉ có thể dùng mũi hít thở.
Tiểu Trịnh muốn nhúc nhích nhưng không được, không hiểu sao cơ thể cũng trở nên yếu ớt, nếu không bị dây trói thì có lẽ anh ta đã ngã xuống dưới đất rồi.
Đây là…
“Tỉnh rồi?” Người ngồi trên sô pha hơi nghiêng tai, cũng không quay đầu lại.
“Xin lỗi, có phải tôi trói chặt quá không? Đây là lần đầu tiên tôi trói người nên không được tốt lắm. Nhưng mà không sao, sau này sẽ ổn thôi. Ừm, vài lần là quen.”
Vẫn là thanh niên mù mà Tiểu Trịnh quen biết, đôi mắt của hắn không có tiêu cự, hành động cử chỉ đều không giống người bình thường. Gương mặt hắn ôn hòa dịu dàng, lời nói ra cũng là xin lỗi thật lòng, trong đó còn mang theo chút ngượng ngùng xấu hổ, giống như người nọ vốn lễ độ như vậy.
Tiểu Trịnh đột nhiên có cảm giác hít thở khó khăn. Cậu ta giãy giụa kịch liệt song ghế nhựa lại không chút xê dịch.
Nhậm Dật Phi bình tĩnh ăn cơm trưa.
Cơm hôm nay có phần khô khan nhỉ? Hắn đứng lên rót một ly nước ấm, sau đó sờ sờ sô pha ngồi xuống.
“Hửm? Sao anh không nói gì? Có phải là giận tôi không?” Nhậm Dật Phi hướng về bên này, hắn chợt “mất trí nhớ”, không nhớ đến chuyện bản thân đã bịt miệng người ta lại.
Biểu tình lo lắng quen thuộc, thanh âm ôn nhu cũng quen thuộc như thế… Nhưng lại có chỗ nào đó quỷ dị không nói nên lời.
“Đừng tức giận mà, không phải anh thích tôi sao? Tôi cảm nhận được, cảm nhận được tầm mắt của anh…”
Nhậm Dật Phi bình tĩnh vuốt ve chén trà, giọng nói mang theo hưng phấn thích thú: “Từ ngày rạng cho đến đêm khuya, mỗi lúc anh xuất hiện bên cạnh, tôi đều rất vui vẻ.”
“Không biết anh “nhìn thấy” tôi lúc nào? Lúc giao cơm hộp ư? Anh muốn biết tôi “nhìn thấy” anh lúc nào không?”
Nhậm Dật Phi chậm rãi quay mặt đối diện với đối phương, rõ ràng trong mắt hắn không có tiêu cự nhưng lúc này đây lại như có tia sáng ánh lên: “Bởi vì tôi… phát hiện bí mật của anh rồi.”
Trái tim Tiểu Trịnh muốn ngừng đập ngay lập tức.
“Anh biết không, bọn họ nói là đôi mắt mấy cô gái trẻ bị sát hại gần đây rất giống tôi. Đôi mắt của các cô ấy đều bị móc ra, cuối cùng thay thế bằng mắt giả.” Nhậm Dật Phi vừa nói vừa vươn tay chạm nhẹ vào đôi mắt mình, sau đó hắn thấp giọng cười khẽ một tiếng.
“Tiểu Trịnh.” Nhậm Dật Phi chợt gọi tên đối phương, mà người kia đã đổ mồ hôi lạnh đầy mặt, “Mỗi tối đều đi khắp mọi con hẻm giao cơm, đúng là thuận tiện lắm đúng không? Ai sẽ đề phòng một nhân viên giao cơm chứ?”
“Anh đang luyện tập làm sao để đổi mắt giả tốt nhất cho tôi hả?”
“Đúng là làm người ta vui vẻ chết được…”
Tiểu Trịnh hô hấp dồn dập, sắc mặt dần tái xanh. Anh ta nhìn biểu tình ôn nhu dịu dàng trước sau như một của Nhậm Dật Phi, trong lòng có một loại cảm giác bản thân đang ở trong cơn ác mộng hoang đường.
“Lúc này mà đến phòng của anh thì chắc sẽ tìm được nhiều thứ thú vị lắm nhỉ?” Nhậm Dật Phi càng nói càng vui vẻ, nhưng giây sau hắn liền thay đổi vẻ mặt, “Không được, tôi không để anh bị người khác phát hiện đâu, như vậy không vui chút nào.”
“Tôi cảm nhận được tình cảm của anh mà. Chỉ tiếc rằng, cho dù tình cảm thuở đầu của con người ta có cuồng nhiệt thế nào thì theo năm tháng cũng sẽ dần trở nên phai nhạt. Bèo nước gặp nhau, trên đời
làm gì có tiệc vui không tàn?”
Nhậm Dật Phi cắn đầu ngón tay, hắn trầm giọng lẩm bẩm một mình như kẻ điên: “Làm sao đây? Làm sao bây giờ?”
“Làm sao để giữ lại nó bây giờ?”
Đột nhiên Nhậm Dật Phi ngẩng đầu lên: “Nếu như anh thật sự thích tôi, vậy thì anh có chết cũng vui lòng đúng không?”
“Anh muốn chết như thế nào? Dùng dao nhỏ sẽ có máu, không lau sạch được đâu. Vậy siết chết thì sao? Tôi nghe nói nếu chết vì ngạt thở thì sẽ không khống chế được chính mình, thậm chí còn sảng khoái nữa đó. Không, không được, sao có thể dùng cách thức dơ bẩn như vậy để làm nhục tình cảm đơn thuần xinh đẹp của anh đây?”
“Tiểu Trịnh, anh hiểu ý tôi chứ?”
Không biết từ đâu, Nhậm Dật Phi rút ra một ống tiêm chứa đầy chất lỏng không biết tên, hắn bật cười khúc khích: “À nhỉ, hay là dùng thuốc độc đi, như vậy mới có thể giữ lại tư thế như bình thường…”
“Đây là thứ mà tôi tìm được trên người anh đó, chắc là loại anh hay dùng với các cô gái kia nhỉ? Anh đem nó đến đây làm lễ vật nên cũng biết hiệu quả của nó rất tốt đúng không? Tôi biết anh chắc chắn thích nó mà.” Nhậm Dật Phi càng nghĩ càng cảm thấy cách này là tốt nhất, bởi vì sung sướng kích động nên gương mặt cũng trở nên phiếm hồng.
Tiểu Trịnh ngơ ngác hồi lâu, đầu óc có chút mơ hồ không rõ, thậm chí còn rất đau.
Anh ta không thể chấp nhận được chuyện dê con, người vốn là tác phẩm hoàn mỹ nhất mình đã lựa chọn vậy mà! Vậy mà!
Thật giống như đóa hồng trắng kiều diễm xinh đẹp nhất lòng mình rơi vào vũng máu tanh hôi của loài muỗi dại, vẻ đẹp trắng trong thuần khiết ấy vô tình bị thứ dơ bẩn này nhuộm thành màu đỏ đen hỗn tạp.
Đôi mắt Tiểu Trịnh đỏ đến mức tơ máu trong mắt đều muốn nổ tung.
Anh ta không thể chấp nhận được chuyện này!
“A?” Nhậm Dật Phi ngừng nói chuyện. Hắn nghiêng tai lắng nghe, ngón tay trỏ đặt ở trên môi làm động tác im lặng, “Suỵt.”
Cái gì vậy?
Qua vài giây, Tiểu Trịnh mới nghe được chút âm thanh. Đó là tiếng bước chân dồn dập bên ngoài hành lang, người nọ rất vội vàng, dường như đang sốt ruột chuyện gì.
Tiếng bước chân từ xa đi đến, cuối cùng dừng lại ở trước cửa.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, Tiểu Trịnh nhìn về phía cửa.
Chưa bao giờ anh ta lại hy vọng chính mình bị phát hiện như thế.
Cầu xin ai đó mau mau lay tỉnh anh ta khỏi giấc mộng hoang đường này đi!
“Rầm rầm rầm.” Cửa vang lên ba tiếng.
Nhậm Dật Phi khẽ cười. Hắn buông đôi đũa trong tay rồi đứng lên.
“Anh đoán xem người nọ đến tìm ai?” Nhậm Dật Phi há miệng, cố tình phát âm từng chữ không tiếng động một cách chậm rãi, ý cười mang theo ẩn ý.
Tiểu Trịnh nhìn hắn đi qua bên kia sờ sờ then cửa rồi kéo ra.
Nhậm Dật Phi cẩn thận ló đầu, có chút nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi ngài tìm ai ạ?”
Salman nhanh nhẹn né tránh khung tranh từ bên cạnh ập đến.
Tiếng xé gió vụt qua bên tai, hắn vươn chân đá người kia té nhào ra đất. Có điều không đợi đối phương hoàn hồn, Salman âm trầm lao đến như tia chớp, một tay hắn bắt lấy cổ áo người nọ còn một tay cầm lấy khung tranh chụp mạnh xuống đỉnh đầu thanh niên.
Người chơi ngồi xổm lập tức kinh sợ biến sắc, gã giãy giụa điên cuồng, tay chân quơ loạn để lại trên tay Salman mấy vết cào nông nhưng đã quá muộn. Khung tranh như bàn tay ma quỷ của người khổng lồ ập xuống, là núi nặng biển sâu không thể chống đỡ, trong chớp mắt nửa người thanh niên ngồi xổm đã tiến vào trong tranh, trở thành thế giới giả lập.
Salman lùi về sau một bước, hắn lạnh lùng nhìn khung tranh lồng kính đang cắn nuốt đối phương. Salman có biết thứ đạo cụ này, nếu xui xẻo dính vào thì không có cách nào thoát thân, trừ khi chém bỏ bộ phận thân thể bị nó hút vào.
Thanh niên ngồi xổm đã chết.
Đúng là đạo cụ này tốt thật, nhưng cũng phải xem người sử dụng nó là ai.
Thiên Hồng thật sự phái một nhân vật vô danh tiểu tốt như thế vào đối phó với kẻ đứng trên trăm người của bảng xếp hạng Quần Tinh? Không biết định làm nhục ai.
Nhưng Salman cũng rất tán thưởng Thiên Hồng. Chủ lực giết hắn là một tên sát thủ, đây là quân cờ quan trọng không thể thiếu. Một người sử dụng đạo cụ phía xa, thêm một kẻ ở gần giấu giếm đạo cụ sau lưng. Có lẽ Thiên Hồng nghĩ rằng hai tay đối phó cùng lúc không hiệu quả mấy nên cũng hạ thấp yêu cầu với gã người chơi mới này.
Khung ảnh lồng kính như lốc xoáy khổng lồ cuốn hết tất cả, cho dù người nọ giãy giụa đến đâu, toàn bộ cơ thể gã đều bị nó hút vào.
Khung ảnh ngã lên tường, trong trang giấy vẽ là một người không có mặt. Bây giờ nó thật giống một bức tranh, không, nó thật sự đã trở thành một bức tranh chân chính, vì thứ này là đạo cụ sử dụng một lần.
Đóng cửa, khóa lại. Salman đi nhanh về hướng phòng của nhân viên cơm hộp.
Phòng của cậu ta không có ai, cửa sổ đóng chặt, rèm cửa cũng được buông xuống. Salman vốn định lấy chùm chìa khóa dự phòng ra nhưng suy nghĩ một lúc rồi lại cất vào trong túi.
Salman liếc nhìn qua khe hở giữa hai tấm rèm, hắn thoáng trông thấy trên cửa sổ có một ly giấy nhỏ, bên trong đó là một nắm hạt thủy tinh tròn. Hắn vẫn còn nhớ rõ, ngày đầu tiên Salman đến đã trông thấy thanh niên mù trượt chân ngã xuống cầu thang vì giẫm phải mấy hạt châu này.
“Quỷ” ở ngay đó?
“Quỷ” bình tĩnh trơ mắt nhìn thanh niên mù lăn xuống chỉ vì muốn xác nhận xem cậu ta có phải là người chơi hay không ư?
Salman mơ hồ cảm thấy quái dị nhưng không biết là quái dị ở đâu.
Mỗi một chi tiết của ngày hôm đó đều được phóng to lên trong đầu hắn, từ lúc thanh niên không cẩn thận ngã xuống cho đến khi mấy viên thủy tinh biến mất, Salman đều cẩn thận nhớ lại.
Cũng không có gì khác thường.
Nhân viên giao cơm không ở đây, cũng không biết người nọ đã đi đâu rồi… Salman chợt nghĩ đến thanh niên mù. Hắn vội xoay người đi về phía gian phòng của Tống Bác Chi, cửa sổ phòng cậu ta đều đóng chặt, bên trong không có chút thanh âm nào.
Salman đập cửa ba tiếng.
Mấy giây sau cửa mở, thanh niên nọ cẩn thận ló đầu ra, có chút rụt rè mở miệng: “Xin hỏi ngài tìm ai ạ?”
Salman vốn không thích tiếp xúc với những người yếu mềm nhút nhát như thỏ con này, nhưng không hiểu sao lúc nhìn thấy đối phương, hắn lại thở phào nhẹ nhõm một hơi: Cậu ta không sao hết.
Biết người nọ vẫn ổn, hắn chỉnh lại cổ áo mình một chút rồi điều chỉnh hô hấp, sau đó dùng loại ngữ khí ngại ngùng của hàng xóm mới đến không lâu hỏi thăm: “Cậu có nhìn thấy nhân viên giao cơm ở phòng bên kia không?”
“Tiểu Trịnh hả? Tôi không thấy.” Nhậm Dật Phi nghe thấy thanh âm quen thuộc thì cũng thở phào một hơi, hắn cười cười với Salman, “Hình như anh ấy không có ở nhà.”
Cửa cũng không mở ra hoàn toàn, Salman đứng ở góc cửa nên chỉ có thể nhìn thấy một phần sô pha, kệ sách và một góc giường đệm, trên bàn trà còn có một hộp cơm ăn dở với cốc nước tỏa ra hơi ấm.
Đang ăn cơm à?
“Vậy không làm phiền cậu nữa.”
“Ừm, tạm biệt anh.”
Sau khi Salman rời đi, Nhậm Dật Phi nhẹ nhàng đóng cửa lại, cũng đóng đi lối nhỏ duy nhất thông ra thế giới bên ngoài. Lúc cài then cửa gỗ, trên tay hắn vẫn đang cầm một ống tiêm.
Hắn chuyển hướng đến một góc chết không thể nhìn thấy rồi bước từng bước chậm rãi về bên này.
Thanh niên thanh tú ngồi trên ghế đang thất thần, cả người là mồ hôi nhễ nhại. Anh ta không còn giãy giụa phản kháng nữa, trong mắt cũng mất đi ánh sáng, giống như ý nghĩa tồn tại duy nhất của cuộc đời mình đã tan thành tro bụi rồi vậy.
Nhậm Dật Phi “nhìn” người trong góc, nụ cười của hắn xán lạn tựa viên thuốc trị thương, thanh âm cũng ôn hòa dịu dàng như mưa phùn lập xuân: “Người làm phiền kia đã đi mất rồi, bây giờ là thời gian riêng của hai ta đó. Anh có vui không? Thích muốn chết đúng không?”
Dường như đối phương phải dùng hết sức lực mới có thể giữ cho mình chút quật cường mà “hung hăng” quay mặt sang chỗ khác.
Anh ta thật sự chết rồi, tâm tàn tro lạnh, không còn thứ gì nữa.