Người đi đầu là một nam tử mặc trung y vàng nghệ, ngoại bào xanh lục, trên búi tóc có một cây trâm ngọc, bên eo còn có một cây sáo, bộ dáng hào hoa phong nhã.
Phía sau hắn là hai nữ nhân mỹ lệ, người bên trái đoan trang dịu dàng, người bên phải xinh xắn nhu mì, diện mạo hai người có vài phần tương tự nhau. Mà nữ nhân phía bên phải kia đang vuốt ve bụng nhỏ nhô lên của mình, nhìn qua cũng khoảng tám chín tháng.
Nhậm Dật Phi: …Diễm phúc không ít ha sư đệ.
Hắn một bên cảm thán, một bên quan sát bọn họ, chỉ thấy nữ nhân dịu dàng phía bên trái đang nhìn hắn oán trách, trong mắt nàng chứa ẩn tình gì đó, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Nhậm Dật Phi ngẩn người, hắn còn chưa kịp hiểu đây là chuyện gì thì nam tử phía trước đã bỏ lại hai mỹ nhân của mình rồi bước nhanh về phía này: “Vì sao tóc của sư huynh lại xõa xuống như vậy?”
Nói rồi, người nọ quỳ một gối dưới đất, ngón tay tự nhiên luồn vào mấy sợi tóc rơi trên đầu vai Nhậm Dật Phi, động tác cẩn thận nhẹ nhàng, khóe miệng cong cong, nhìn qua ôn hòa nhã nhặn nhưng lại thân mật không nói nên lời.
Hả?
Đây là lần đầu tiên Nhậm Dật Phi gặp được chuyện kỳ lạ như vậy, hắn còn đang bận kinh ngạc nên chưa kịp phản ứng lại.
Vài nét bút ít ỏi trong sơ yếu lý lịch có viết về sư đệ của Hạc Quân. Người nọ là một nam nhân ôn nhu dịu dàng, ít nhất lúc hắn nhìn Nhậm Dật Phi, đôi mắt vừa thâm tình vừa chuyên chú, tựa như tình cảm giữa bọn họ vẫn còn là một đôi huynh đệ như trước vậy.
Có điều càng muốn hơn cả tình huynh đệ.
Nhậm Dật Phi cảm nhận được tầm mắt của nữ nhân bên trái nhìn về phía hắn càng thêm ai oán buồn bã.
Vấn đề đến rồi đây, rốt cuộc là ai đội mũ xanh* cho ai?
*cắm sừngNhậm Dật Phi nghiêng người né tránh. Hắn dùng quạt ngăn lại bàn tay của chủ nhân yến hội, biểu tình lãnh đạm xa cách, hận không thể viết to mấy chữ “đừng chạm vào ta” lên mặt.
Sư đệ của hắn cũng chính là Thanh Hồng. Thanh Hồng vẫn mỉm cười nhìn Nhậm Dật Phi, cũng không buông tay.
Nhậm Dật Phi thuận người thay đổi tư thế, từ ngồi quỳ sang ngồi bệt ra đất.
Một chân hắn cong lên thành hình cung, cả người nghiêng về một bên. Nếu là cổ nhân sẽ cảm thấy dáng ngồi của hắn kiêu ngạo vô lễ, không coi ai ra gì, nhưng có mái tóc đen dài bung xõa lại khiến cho người khác cảm thấy Hạc Quân rất tiêu sái.
Nhậm Dật Phi muốn thay đổi tư thế để thoát khỏi cảm giác áp bức của Thanh Hồng, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn làm thị đồng vấn tóc cho ta?”
“Chỉ cần sư huynh thích, làm thị đồng có gì không thể?” Sư đệ Thanh Hồng thấp giọng nói, đôi mắt nhìn hắn chăm chú, ngón tay nhẹ nhàng chải từ trên xuống dưới, vuốt đến đuôi tóc.
Tóc của Hạc Quân ôn thuận vô cùng, xúc cảm như tơ, chúng trượt qua kẽ tay người nọ dễ dàng, một đường đi xuống không có bất kỳ lực cản gì.
Phó bản trao thân phận nhân vật cho người chơi, nhưng cảm giác chân thật là chính người chơi trải qua. Nhậm Dật Phi cảm nhận được chút tê dại truyền đến từ mái tóc, đôi mắt nhìn thẳng đối phương, muốn thăm dò chút manh mối từ biểu tình của hắn.
Cùng lắm hành động của người nọ được xem là quấy rối, có điều nó không khiến Nhậm Dật Phi phải lúng túng là bao. Lúc hắn còn là diễn viên, Nhậm Dật Phi không bao giờ cảm thấy thẹn thùng vì mấy hành động này, dù sao cũng đâu phải là hắn chưa từng đóng qua mấy cảnh kích tình này kia.
Thế nhưng chuyện khiến hắn phiền não chính là “làm sao để xác định mối quan hệ giữa sư huynh đệ” của hai người, chuyện này có khả năng ảnh hưởng rất nhiều đến cách điều chỉnh hướng đi sắp tới của Nhậm Dật Phi.
Trên đường đến đây, Nhậm Dật Phi vẫn còn nghĩ chuyện của Hạc Quân chỉ đơn giản là “sư huynh đệ tương tàn” mà thôi, càng không đoán được tình huống này lại xảy ra.
Sơ yếu lý lịch quả thật rất “đơn giản”, nó không nhắc đến vấn đề quan trọng nửa chữ, cho dù là vài dòng về tình cảm cụ thể của nguyên chủ đi chăng nữa.
Ở đây có không ít yêu ma, mà người có khả năng xuất hiện tuyến tình cảm với Hạc Quân chỉ có hai người. Một người là chủ nhân yến hội, sư đệ Thanh Hồng, người còn lại là phu nhân yến hội, thê tử của sư đệ.
Bởi vì tả vi tôn, cho nên mỹ nhân phía bên trái hẳn là chính thất của sư đệ nhỉ?
Chủ nhân yến hội là sư đệ Hạc Quân, hắn cũng là một đại yêu có quyền có thế, nếu không làm sao mời được nhiều yêu ma cường đại như vậy? Có câu nói rất đúng, nếu muốn biết trình độ của cậu tới đâu, chỉ cần xem trình độ của bạn bè cậu là được.
Cho nên chủ nhân của yến hội là đại yêu cường đại không thể nghi ngờ.
Trong khi đó, thê tử của Thanh Hồng đang dùng — một loại ánh mắt không chút che giấu ái mộ với Hạc Quân, Thanh Hồng thì lại có hành động tựa như ve vãn tán tỉnh sư huynh mình?
Đừng nói rằng vén tóc người khác không phải tán tỉnh, nếu như đây không phải tán tỉnh thì chắc chắn cũng được xem là hành động trêu ghẹo.
Sư đệ trêu ghẹo sư huynh? Thê tử sư đệ còn ái mộ sư huynh? Hai vợ chồng vì một người mà đội nón xanh cho nhau?
Chẳng lẽ hắn cầm nhầm kịch bản vạn nhân mê?
Nhậm Dật Phi chợt nghĩ đến chuyện nguyên chủ mất đi ba giọt tâm đầu huyết trăm năm nước.
À, việc này cũng không đơn giản.
Nhậm Dật Phi đè cổ tay đối phương lại: “Nói như vậy không sợ người chê cười sao?”
“Sư huynh không cười, không ai dám cười.” Chủ nhân yến hội ngẩng đầu, nhìn qua những đại yêu đang xem náo nhiệt.
Vốn dĩ chúng yêu đang lén lút nhìn chằm chằm nơi này, bọn họ còn khó hiểu vì sao tình cảm sư huynh đệ kia không giống trong lời đồn chút nào vậy — Rốt cuộc thấy Thanh Hồng quay đầu, bọn họ làm như không có việc gì mà tiếp tục vui đùa ầm ĩ.
Người nào cũng đều không thể trêu vào, tan cuộc tan cuộc đi nhậu thôi.
Nhậm Dật Phi nắm cổ tay đối phương xoay qua một hướng rồi hất ra ngoài, trên mặt không giận không vui, bình tĩnh đáp lời: “Nhưng đừng làm chậm trễ việc chiêu đãi khách nhân.”
Thanh Hồng bị y vứt sang một bên cũng không giận, hắn vẫn chăm chú nhìn Hạc Quân không chớp mắt: “Ta đều nghe theo sư huynh… Lúc sau lại cùng huynh nói tiếp.”
Nói rồi hắn đứng lên đi về phía đài.
Từ đầu đến cuối, hai nữ nhân theo sau Thanh Hồng vẫn luôn nhìn chằm chằm bọn họ.
Một người biểu tình phức tạp muốn nói lại thôi, một người vuốt bụng mỉm cười không rõ ý tứ.
Sư đệ Thanh Hồng đi lên phía trên, thanh âm ồn ào náo nhiệt trong yến hội cũng từ từ ngừng lại.
“Các vị có thể đến dự yến tiệc làm ta rất vui mừng. Yến hội lần này là để mời các vị ngắm hoa. Mọi người đều biết Đình Vân Các của ta có rất nhiều mộc tinh quái, thời tiết mùa xuân đúng là dịp để ong bướm đua nhau thụ phấn cho hoa.”
Hắn tạm dừng một chút, đám đại yêu phía dưới lộ ra vẻ mặt chúng ta hiểu rõ mà không nói.
Phần lớn yêu ma hoa mộc thành tinh đều là mỹ nhân, có nam có nữ, lại còn vô cùng hoa lệ xinh đẹp, mùa xuân xuyên hoa thụ phấn hả… Ha ha ha.
“Hơn nữa,” Thanh Hồng cố ý liếc mắt qua Hạc Quân, “Mấy ngày sau con ta sẽ hạ sinh, sau khi nó được sinh ra, đương nhiên nơi này còn có yến hội long trọng gấp bội.”
Người chơi giả danh đại yêu uống rượu nói chuyện, mà những người chơi khác không có tư cách dự tiệc đều đang nơm nớp lo sợ thăm dò phó bản.
Đám người chơi leo lên được cấp trung không có mấy người là tìm nơi ẩn nấp chờ qua bảy ngày. Bọn họ hoặc là sử dụng đạo cụ phòng thân, hoặc là tự mình ra cửa thăm dò, ngoài ra còn có nhiều nước cờ khác, tóm tại sẽ không ở yên trong phòng ngủ.
Mỗi người chơi ra ngoài đều mang theo đồng bạn, nếu không có đồng bạn thì cũng tự chuẩn bị một mình mạo hiểm.
Các vị người chơi bát tiên quá hải*, bọn họ đều tranh nhau thể hiện bản lĩnh, đình viện cực kỳ náo nhiệt.
*Điển tích về tám vị tiên ở núi Bồng Lai, mỗi người một bảo vật và pháp khí vượt biển Đông Hải.Đều là người chơi lâu năm, bọn họ ra ngoài một lúc lập tức cảm giác được bên ngoài có chút bất thường.
Không có người đi lại chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn hết là phương hướng có vấn đề. Con đường mà bọn họ đi qua hoàn toàn khác với con đường mà bọn họ thăm dò lúc sáng, ngay cả khi đi được một lúc, khi quay lại đã không thấy đường về.
Hai người chơi bị nhốt ở nơi kỳ quái, bọn họ còn cảm nhận được thứ gì đang nhìn trộm mình như bóng với hình.
“Chúng ta đã đi qua nơi này rồi.” Người chơi hồ yêu chỉ vào vết xước trên tường, “Ngươi xem, đây là kí hiệu mà chúng ta đã đánh dấu.”
Đây là tổ đội hai người chơi cùng kết bạn tiến vào, cực kỳ ăn ý và tín nhiệm lẫn nhau. Bọn
họ dựa lưng vào đối phương, một người bước tới, một người lùi lại, tùy thời mà thay đổi vị trí, lúc nào cũng cảnh giác với những tấn công bất ngờ.
Đồng bạn của hồ yêu là báo yêu, lúc hắn di chuyển đuôi báo cũng chuyển động theo, một tay cẩn thận dò tường mà đi, cảm nhận được vách tường lạnh lẽo: “Hành lang này hơi kỳ lạ, ngươi nghe…”
Người chơi hồ yêu dán lỗ tai lên vách tường, hắn nghe được một âm thanh cổ quái rất nhỏ, cứ mỗi giây lại vang lên một lần, rất có quy luật.
Ừng ực, ừng ực.
“Đây là tiếng gì?” Hắn hỏi đồng bạn mình.
Người chơi báo yêu vừa định mở miệng, đột nhiên sàn nhà dưới lòng bàn chân chuyển động lên. Không hiểu sao nó lại trở nên mềm mại, vừa lay động vừa co giật không ngừng, ngay cả vách tường bai bên cũng chuyển động, hiện ra từng đợt sóng nhấp nhô lên xuống.
“Đây là thứ gì?!” Người chơi hồ yêu giật mình ném đi đồ vật nhão dính nào đó trên tay. Hắn hơi nghiêng người, vì không đứng vững được nên đỡ vách tường, không ngờ trên tay lại tiếp tục dính nhớp.
Bọn họ để ý đến trên tường và sàn nhà đều có chất lỏng dính nhớp rãi rác, nếu vô tình chạm vào thì một lát sau sẽ cảm thấy đau đớn tê dại, nơi bị chạm cũng bắt đầu ngâm nước thối rữa.
Hai người quay sang nhìn nhau, lập tức chùi chất lỏng trên tay lên y phục.
“Đi mau, nơi này không thích hợp.” Bọn họ nhanh chóng quyết định chạy như điên về phía trước.
Hành lang càng thêm run rẩy, dịch nhầy nhớp nháp tiết ra càng nhiều, người chơi vừa mới lấy lại cân bằng đã không khống chế được té nhào ra đất.
Bởi vì làn sóng chuyển động xung quanh càng lúc càng trở nên kịch liệt, mặt đất mềm mại vặn vẹo và dịch nhầy ướt át, hai người chạy được hai bước đã ngã. Bọn họ còn chưa kịp đi được 10 mét, toàn bộ không gian trên dưới đột nhiên quay cuồng điên đảo.
Hai người bị trượt về phía sau.
Hành lang giống như là vật sống, chúng mấp máy liên tục, bốn phía đổ ra dịch nhầy, dịch nhầy đã tràn đầy mặt đất, ngang với mặt giày người chơi.
Bọn họ như côn trùng nhỏ xui xẻo rơi vào miệng cây nắp ấm, cho dù có giãy giụa thế nào thì vẫn không thể khống chế bị hút về phía sau.
“Chủy thủ! Mau!”
Vách tường mà mặt đất chậm rãi tan thành bức họa, hoa văn dưới sàn nhà đều biến mất, đèn dầu cũng biến mất, toàn bộ hành lang lộ ra bộ dáng chân thật của nó.
Đây là — một ống dẫn màu da hình tròn, phía trên là rất nhiều lông mịn và mạch máu, còn có vòi ống nhỏ phân bố xung quanh tiết ra dịch nhầy có mùi ngọt, giống như là dịch tiêu hóa.
Hai người dùng đạo cụ đâm vào vách tường, cuối cùng biến sắc dừng lại một chút: “Hay là chúng ta… Đang ở trong thực quản của yêu quái? A ——”
Chỉ trong mấy giây, dịch nhầy dính nhớp bên ngoài y phục và trên da thịt bắt đầu hòa tan, không khác gì bùn đất đang tan nhanh trong nước, người chơi cũng cảm giác được bỏng rát đau đớn.
“Làm sao bây giờ?”
“Để ta thử xem.” Một tay người chơi hồ yêu dùng thủy chủ chống đỡ cơ thể còn một tay vươn tới, lòng bàn tay hắn hóa ra một quả cầu lửa.
Ngọn lửa màu hạnh có nhiệt độ vượt qua ngàn độ, vừa chạm đến vách tường liền cháy đen ống tròn màu da.
Vách tường thực quản vốn đã chịu thương tổn, bây giờ càng thêm run rẩy.
“A!”
Đột nhiên phía sau bóng tối vươn ra một cái xúc tu thô to chụp lấy người chơi báo yêu vẫn chưa kịp phản ứng rồi hung hăng kéo xuống.
Người chơi hồ yêu muốn duỗi tay bắt lấy đồng bạn nhưng đã muộn.
“Cứu ta!” Đối phương hoảng sợ kêu lên một tiếng — thân thể biến mất trong bóng đêm.
Người chơi hồ yêu không có thời gian thương tâm, giờ phút này hắn là ốc còn không mang nổi hình ốc, dịch nhầy bên tường thực quản bị hắn đốt cho lay động kịch liệt, càng nhiều vòi ống thò ra quấn lấy tay chân và thân thể hắn.
Sức lực của vòi ống rất lớn, người chơi hồ yêu liều mạng giãy giụa nhưng vẫn bị kéo đi xuống.
“Không! Không ——”
Lại thêm một thân ảnh trượt xuống, ngọn lửa nơi cổ tay người nọ vẫn còn đang bốc cháy, chiếu rõ đôi mắt mang theo tuyệt vọng và khó tin.
Ống dẫn run lên, giống như vừa mới nuốt thứ gì xuống.
Ba bốn giây sau, ống dẫn khôi phục bộ dáng hành lang dài hun hút, đèn dầu hai bên vẫn còn lập lòe tỏa sáng như cũ, chỉ có người chơi là biến mất không thấy đâu.
Người chơi phía bên này gặp phải kết cục bi thảm, các người chơi trong yến hội cũng không biết, bọn họ còn bận tiêu hóa những gì chủ nhân yến hội vừa mới nói.
Từ ngữ then chốt của phó bản là manh mối quan trọng nhất, mà phó bản này lại tên Xuân Nhật Yến, chứng tỏ mục đích của yến hội là manh mối quan trọng.
Thời gian cũng vừa đến lúc, trắc phu nhân vuốt bụng gọi tiểu lão đầu đến phân phó gì đó. Trong chốc lát, đám thị nữ nối đuôi nhau tiến vào, tay trái các nàng nâng lên một mâm vuông, tay phải đỡ lấy mâm, trên đó là đủ loại món ăn.
Đây là thời gian ăn uống của yến hội.
Vốn tưởng phong cách ăn uống nơi yến tiệc của yêu quái là mấy khối thịt đầm đìa máu, trong bát là não sống vân vân, có điều không ngờ thức ăn lại được chuẩn bị rất công phu.
Bên trái mâm vuông là những khối thịt có xương được xắt thái gọn gàng, thịt không xương thì đặt ở bên phải, chính giữa là bốn năm dạng nước chấm, nước dùng canh thịt cũng được đặt phía bên phải. Ngoài ra còn có hoa quả được tẩy rửa sạch sẽ, bình rượu và chén rượu bạc cạnh bên.
Nhìn chung cũng khá phong phú.
Song nguyên liệu nấu ăn mới là thứ khiến cho đám người chơi xanh mặt.
Bọn họ miễn cưỡng ăn trái cây, hoặc là ăn thịt khác, nếu không bị bắt buộc động đến thì sẽ tận lực để không động đến.
Đây đều là thịt người, thậm chí có cả bàn tay bị cắt gọn gàng không khác gì cánh gà nữa.
Tiểu lão đầu cười nói nguyên liệu nấu ăn hôm nay rất mới mẻ, hy vọng các khách nhân sẽ thích.
Chứ không mới thì còn sao nữa? Chẳng phải mới giây trước người chơi còn sống sờ sờ hay sao?
Nếu bọn họ không phải người chơi lâu năm thân kinh bách chiến từng lăn lộn chui ra từ trong đám người chết, chỉ sợ lúc nhìn thấy mấy thứ này đã nôn hết ra ngoài, lập tức bại lộ trước mặt đám NPC, sau đó cũng trở thành nguyên liệu nấu ăn.
Mâm thức ăn vuông tương tự chúng yêu được đặt trước mặt Nhậm Dật Phi, hắn lập tức cau mày.
Hạc Quân không ăn thịt, chắc chắn sư đệ y không thể không biết chuyện này, vậy nên đây là muốn cố tình kích thích y sao?
“Vì sao Hạc Quân không ăn?” Trắc phu nhân yến hội dẫn đầu gây khó dễ, nàng vừa vuốt bụng vừa nhìn Nhậm Dật Phi, trên mặt vẫn là nụ cười không rõ ý tứ, “Chẳng lẽ ngài chê ta chiêu đãi không chu toàn?”