Mặt trời lặn ở hướng Tây, chỉ còn một tia sáng vàng kim lưu lại cuối chân trời.
Sau khi hoàng hôn dần buông, thế giới lại chìm vào tĩnh lặng, cho dù cẩn thận nhìn xuống phía dưới cũng không tìm thấy gì nữa.
“Đa tạ Hạc Quân.” Salman chân thành nói lời cảm ơn y, nếu không có Hạc Quân đưa hắn đi một chuyến ngao du trên mây thì không biết mất bao lâu nữa Salman mới có thể phát hiện bí mật của hoàng hôn và sự tồn tại thần bí của tòa tháp cao kia.
Salman chưa bao giờ ngần ngại bày tỏ lòng tốt và thái độ thân thiết với những người mang lại lợi ích cho mình.
Nhậm Dật Phi gật đầu, biểu tình bình tĩnh giống như đã biết từ trước, lần này hắn đưa người nọ đi là để trả ơn và nhắc nhở đối phương.
Thật sự là Nhậm Dật Phi chỉ đến trả ơn mà thôi, ban đầu hắn muốn cho người nọ quan sát mọi thứ từ trên cao để hiểu rõ thêm về bố cục kiến trúc của Đình Vân Các, có điều không ngờ rằng lúc chạng vạng lại có thay đổi bất ngờ.
Có thể coi như đây là thu hoạch ngoài ý muốn, đúng là ở hiền gặp lành, làm việc tốt sẽ có hồi báo mà.
Lần trước người chơi này đã nhắc nhở tin tức cho Nhậm Dật Phi thông qua tờ báo tuần, bây giờ lại thêm duyên cớ thế nào, trời xui đất khiến để Nhậm Dật Phi phát hiện bí mật lúc hoàng hôn, người chơi bánh ngọt quả thật là một tướng quân may mắn.
Nếu đối phương có thể nhất cổ tác chí* làm bí mật của Thanh Hồng xuất hiện thì Nhậm Dật Phi còn có thể cân nhắc tìm quỷ bài đưa cho người nọ luôn.
*Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, ví von việc nhân lúc đang hăng hái thì làm một mạch cho xong việc.Bạch tuyết mã dang rộng đôi cánh, tia nắng vàng kim của buổi chiều tà phủ lên người nó và cổ xe mây, ngay cả mái tóc của hai người đang ngồi phía trên cũng được điểm tô ánh sáng kim sắc lấp lánh. Bọn họ mãi đuổi theo hoàng hôn nơi chân trời, cho đến khi màn đêm buông xuống.
Cỗ xe vụt qua dải ngân hà, mặt trăng và vô vàn vì sao chạy theo chân bọn họ. Nếu không phải bởi vì còn có việc thì nhất định hai người vẫn muốn ngồi thêm một lát.
Xe ngựa hạ cánh vững vàng xuống đất, trời đã tối đen, trên đỉnh viện Đình Vân Các đã sớm lên đèn, đó là mấy ngọn đèn dầu treo như cái nĩa trên tán cây hôm qua.
Salman và Nhậm Dật Phi xuống xe, hai người đi dọc theo cầu thang về phía lối ra.
Lối ra trước mặt là một dãy hành lang dài, sàn nhà được lau chùi sáng bóng đến nỗi có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu dưới chân. Thị nữ nhìn thấy bọn họ liền cúi đầu lui sang hai bên.
Thật ra trên hành lang đã thay đổi một đám thị nữ khác, các nàng trang điểm giống nhau, độ cong khóe môi cũng giống nhau như đúc, đi đường không phát ra một chút tiếng động.
Nhậm Dật Phi và Salman liếc nhìn nhau: Các nàng cũng là loài sinh vật của hôm qua sao?
“Đại nhân, chủ nhân mời ngài đến thưởng hoa.” Một nữ quản sự lớn tuổi đi tới, cúi người hành lễ.
Hai người chuẩn bị đi cùng nhau, nữ quản sự lại lên tiếng: “Chủ nhân mời Hạc Quân đại nhân đến.” Ngụ ý rằng chỉ mời một mình Nhậm Dật Phi đi, còn Salman không thuộc phạm vi người được mời.
Này, Nhậm Dật Phi cầm chuôi quạt: Thanh Hồng lại muốn làm gì nữa?
Salman cũng nhìn về phía Nhậm Dật Phi: “Hạc Quân… Có muốn ta đi cùng không?”
Vì y liều mạng một lần cũng đáng, coi như là lời cảm tạ của Salman vì đã cho hắn một manh mối quan trọng. Bởi vì trong hiện thực rất hiếm khi có trường hợp như vậy xảy ra, suy cho cùng có là đồng bạn đi nữa thì cũng có thể trở mặt thành thù bất cứ lúc nào, nói tuyệt tình tàn khốc cũng không sai.
Nhậm Dật Phi lại một lần nữa xác định tính cách của người chơi bánh ngọt quả thật rất tốt, cho dù đối phương có là NPC thì lúc nguy cấp cũng sẽ lựa chọn hỗ trợ. Có điều, loại chuyện này đúng là hắn không cần người nọ giúp đỡ.
Vậy nên Nhậm Dật Phi lắc đầu, từ chối ý tốt của hắn: “Ta đi trước, gặp lại ngươi sau.”
Từ góc độ của Salman, hắn nhìn thấy đại yêu bạch y nhét thứ gì đó vào trong ống tay áo, trong lòng cũng đoán được đối phương đã có chuẩn bị, hắn đáp lời: “Vậy buổi tối gặp.”
Đám thị nữ theo sau đại yêu rời đi, hành lang dài trở nên u ám trống trải. Salman hít sâu một hơi, đi về phía bên kia: Đã đến lúc làm nhiệm vụ của người chơi rồi.
Người chơi Thanh Lân đã đợi Salman rất lâu, thấy đối phương đi đến liền tỏ ra không vui: “Ngươi đến muộn.”
Thanh Lân vừa nói xong lại thấy cả người hắn ướt sũng nên không khỏi thắc mắc: “Ngươi vừa rơi xuống nước à?”
Salman chỉ cười không đáp, đúng là hắn đi lên từ trong nước nhưng không phải là rơi vào mà là hắn tự mình nhảy xuống.
Lúc trước ở trên mây, Salman nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của tòa tháp nên hắn lập tức đi đến hồ hoa sen kiểm chứng một phen, nhưng mà dưới đáy ao chẳng có gì cả. Hắn suy đoán muốn vào được tòa tháp ở dưới thì cần phải kích hoạt một điều kiện nào đó.
Có điều thời gian không chờ đợi ai, Salman đành phải đến đây trước.
Thân phận nguyên chủ của Thanh Lân là một thủ vệ, đương nhiên ban ngày không được rời đi, nếu rời đi sẽ bị chỉ định không làm tròn chức trách, ngay giây sau lập tức biến thành nguyên liệu nấu ăn. Vậy nên bọn họ mới quyết định thời gian gặp mặt là vào buổi tối, sau đó cùng nhau thăm dò hành lang.
“Chỉ có ngươi?” Salman nhìn thấy ở đây có mỗi mình hắn, hoàn toàn không thấy những người chơi khác.
Hoàn cảnh mật thất ở dưới lòng đất khá nguy hiểm nhưng chỉ có hai người thì quá mạo hiểm. Hai người thương lượng một phen, sau đó đi tìm những vài người chơi còn lại. Không phải người chơi càng đông thì càng mạnh, ít nhất người chơi càng đông… Thì càng có nhiều cơ hội làm phép thử.
Dù sao quan trọng là lúc lão hổ đến, phải xem ai chạy trốn nhanh hơn.
Nhưng mà lúc này Salman nhìn thấy chỉ có mỗi Thanh Lân, hắn nghi ngờ có vấn đề gì đó xảy ra.
Thanh Lân hừ một tiếng: “Sau khi trời tối không lâu thì mấy thị nữ kia đi tới, nói rằng chủ nhân mời bọn họ đến thưởng hoa. Nửa đêm lấy đâu ra hoa mà ngắm, chẳng lẽ đi ngắm hoa quỳnh? Tóm lại là bọn họ nghĩ trên mặt đất có nhiều manh mối hơn, mật thất dưới lòng đất vẫn quá nguy hiểm. Ngươi nghĩ sao?”
“Chẳng qua bản năng của con người là sợ bóng tối, mà đi xuống lòng đất cũng không khác mấy.” Salman lắc đầu, “Ta đã chuẩn bị tốt.”
Thanh Lân cuối cùng cũng phấn chấn trở lại. Vì chuyện này mà hắn đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, đương nhiên không muốn phải bỏ dở giữa chừng.
“Đi thôi.”
Không lâu sau, hành lang vào ban đêm lộ ra nguyên hình hung ác dữ tợn, hai người Salman gặp được hành lang mà bọn họ muốn, biến nó thành một trận đi săn.
Hành lang trước mặt không giống với hành lang đêm trước mà Thanh Lân nhìn thấy qua đạo cụ, dường như đêm nay nó đã được nâng cấp thêm một bậc.
Nó biến thành thành ruột co thắt, vách tường hai bên tiết ra dịch tiêu hóa, thứ này nhớp nháp sền sệt như dầu diesel, mặt trên cực kỳ trơn trượt. Nhưng mà có vậy thì thôi, đêm nay trên hành lang đột nhiên xuất hiện thêm một sinh vật mọc đầy chân dài giống như con rết bò ra từ bốn phía.
Con rết dài bò rất nhanh, lông tơ dưới chân trườn trên lớp dịch nhầy nhanh nhẹn, không hề để lại chút tiếng động hay dấu vết nào.
Loại sâu cổ quái trước mặt không tính quá lớn nhưng trên đầu lại có hai răng nhọn như đao chém, cực kỳ sắc bén, Salman vừa chém đứt một con thì lại bị ba con tiếp tục bao quanh.
Bọn họ dẫm lên một khúc gỗ được mài nhọn đâm vào trong vách tường, có điều bây giờ nó đã bị dịch tiêu hóa ăn mòn hơn phân nửa, xem ra không chống đỡ được bao lâu.
“Xem ra bất luận thế nào thì chúng ta cũng phải đi vào mật thất bên dưới một chuyến.” Salman vừa nói vừa ném ra một cái ván trượt đơn giản được làm từ ván giường trong phòng, có thể tạm thời ngăn cản dịch nhầy tiêu hóa ăn mòn.
Thanh Lân chỉ chậm một cái chớp mắt, lập tức theo chất nhầy trơn trượt tuột xuống phía dưới.
Ở phía bên kia, Nhậm Dật Phi đang bị mấy túi da chưa hóa thành bản thể của cự ruồi vây quanh, vẫn luôn đi vào đình viện nào đó.
Đây không phải con đường ban ngày mà hắn đã đi qua mà là tuyến đường duy nhất chỉ xuất hiện khi màn đêm buông xuống.
Quan sát kỹ hơn, phong cách đình viện không hề rộng rãi thông thoáng như ban ngày mà ngược lại, lối đi trước mặt cực kỳ nhỏ hẹp chật chội. Mặt khác, dường như nơi này không phải là Thiên Tuế Điện hay nơi xử lý chính sự mà giống như một đình viện nhỏ bí mật của người nào đó hơn.
Trong viện có rất nhiều thị nữ âm trầm dõi theo, biểu tình trên mặt ai nấy đều giống nhau như đúc.
Trong lòng Nhậm Dật Phi lập tức căng thẳng, chẳng lẽ Thanh Hồng nhìn thấy hắn cùng người chơi bánh ngọt du ngoạn nên tức giận không muốn hư tình giả ý nữa mà trực tiếp bày tỏ tình cảm à?
Bốn phía đều có thị nữ, Nhậm Dật Phi muốn trốn cũng trốn không thoát, hắn chậm rãi hít thở rồi từng bước đi về nơi có ánh sáng.
Có điều còn chưa bước vào, một mùi hương ngọt ngào từ bên trong cánh cửa lập tức ập vào mặt Nhậm Dật Phi.
Lúc này hắn đang đứng trên hành lang, gió từ xung quanh thổi
đến lạnh lẽo. Căn phòng vốn không có ánh nắng ấm áp của mặt trời càng trở nên tối tăm ẩm ướt, khiến cho Nhậm Dật Phi có cảm giác thứ đang đợi mình là sào huyệt của loài rắn độc âm lãnh.
Hương ngọt bắt đầu phảng phất trong không khí, hắn nhớ tới mùi hương nồng đượm của những đóa hoa bích sắc trôi trên không trung làm đầu óc người ta hỗn loạn choáng váng. Nhậm Dật Phi có chút nhức đầu, trong lòng như ngấm phải rượu mạnh, rượu mạnh bốc hơi biến thành mây tía trôi nổi, mỹ nam mỹ nữ từ đâu hiện ra, nối nhau đi qua cảnh sắc trong mơ. Bọn họ đều có đôi môi đỏ mọng, gót chân đỏ, mị nhãn mê ly.
Phía trước chợt xuất hiện một người giống Nhậm Dật Phi đến sáu, bảy phần đang đứng trên sân nhảy. Đối phương liếc nhìn hắn qua đám đông, biểu tình chán ghét: “Sao cậu lại đến đây?”
Nhậm Dật Phi lập tức cắn đầu lưỡi, vị máu rỉ sét tràn ra.
“Không hổ danh Hạc Quân, thật sự rất nhạy bén.”
Lúc Nhậm Dật Phi chống lại ảo giác trước mặt, thanh âm của một nữ nhân đột nhiên vang lên bên tai.
Hắn ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy ánh đèn dầu buông xuống, hành lang phía trước, tiểu viện, đình đài lầu các đều biến mất trong mây khói mênh mông. Trong màn sương mù, đám ruồi bọ đêm qua bay ra từ bốn phương tám hướng, châm dài lao nhanh về phía Nhậm Dật Phi.
“Hoa Li?” Khi hắn định thần lại, đám ruồi bọ đầu xanh khổng lồ xung quanh đã bay sang giết hại lẫn nhau. Quạt nhỏ mặc cốt quạt nhẹ một cái, châm dài trên miệng bọn chúng lập tức đâm thẳng vào sọ não của con đối diện.
Ảo giác sương mù dần dần tan biến, Nhậm Dật Phi “nhìn thấy” Hoa Li đang đứng cách hắn chưa đầy hai thước, bụng phẳng lì.
Nhậm Dật Phi liếc nhìn bụng nàng một cái rồi trực tiếp bước tới, Hoa Li lắp bắp kinh hãi, hét lên: “Khởi trận! Khởi trận!”
Theo tiếng hô của nàng, nơi hắn đang đứng đột nhiên lay động không ngừng, mặt đất phía dưới trở nên mềm mại đàn hồi, cuối cùng biến thành một màu xanh lục. Nhậm Dật Phi còn nhìn thấy xung quanh có rất nhiều dây leo dài chằng chịt bò ra, mỗi cây đều rất thô to tráng kiện.
Dưới chân hắn vẫn là tầng tầng lớp lớp dây leo, xuyên qua khe hở có thể mơ hồ nhìn thấy mặt đất phía xa.
Hương ngọt ngày càng nồng đượm, mặc dù Nhậm Dật Phi đã dùng tay áo che lại miệng mũi nhưng vẫn vô dụng, đầu óc hắn không khỏi choáng váng một trận.
Nhậm Dật Phi tiếp tục cắn đầu lưỡi, máu tươi rỉ sắt tràn đầy khoang miệng. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, vừa nhìn thấy, Nhậm Dật Phi lập tức cả kinh, trái tim đang đập cũng chậm lại hai giây.
Chỉ biết phía trên là từng lớp dây leo mọc đan xen lộn xộn, mà phía trên đám dây leo lộn xộn này lại là từng tòa kiến trúc, từng dãy gạch ngói.
Những thứ đó trông rất quen thuộc… Vì trên đỉnh đầu hắn rõ ràng là Đình Vân Các.
Chúng yêu đi lại trên dây leo nhưng lại không cảm thấy có gì bất thường, vẫn còn ca vũ mua vui.
Nhậm Dật Phi đang muốn nhìn kỹ thì mùi hương xung quanh lại càng nồng hơn, hắn nghe thấy tiếng cười kiêu ngạo của Hoa Li: “Ta biết ngươi rất cường đại, nhưng trận pháp này được bố trí vì ngươi. Vậy nên cho dù ngươi có cường đại đến đâu thì cũng đừng mơ có thể thoát ra ngoài. ”
Nhậm Dật Phi đỡ trán, gian nan chống lại men say. Trong chớp mắt, trước mặt hắn xuất hiện một dãy hành lang bằng ngọc lưu ly, hai bên thắp đèn dầu, kéo theo hành lang thẳng dài không thấy điểm cuối.
Đây lại là nơi nào?
Nhậm Dật Phi chỉ sửng sốt một lát rồi nhanh chóng bình tĩnh, sau đó hắn bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một con đường thẳng tắp trải bằng lưu ly bảy màu u ám tịch mịch, cứ cách năm mét sẽ có một giá đèn dầu sừng hươu, ngọn đèn sáng ngời phản chiếu thông qua vách tường lưu ly, toàn bộ lối đi chật chội nhỏ hẹp sáng tựa ban ngày.
“Hạc Quân, ngươi đừng phí sức nữa, ta sẽ không để ngươi thoát ra phá hỏng chuyện tốt của chúng ta đâu.” Thanh âm Hoa Li từ xa truyền đến.
Nhậm Dật Phi:…
Cả ngày đi săn bắt ngỗng hoang, cuối cùng lại bị ngỗng hoang mổ cho mù mắt*, Nhậm Dật Phi khẽ thở dài: Không nghĩ kịch bản của thế giới huyền huyễn này lại sâu như vậy, thế mà còn có mấy thứ trận pháp linh tinh.
*Tục ngữ chỉ tự tin quá mức nên sơ sẩy, phạm phải sai lầm không đáng.Nhậm Dật Phi không quan tâm thái độ của Hoa Li cho lắm. Có câu nói của Khổng Tử rất hay, gọi là đạo bất đồng khó lòng hợp tác.
“Ngươi sợ ta gây bất lợi nên mới vội ra tay? Cái gọi là yến tiệc ngắm hoa, thật ra chỉ là bẫy rập, mà Đình Vân Các chính là trận pháp lớn nhất?” Nhậm Dật Phi hỏi lại, muốn xác nhận một vài tin tức.
“Ngươi biết thì sao, không biết thì đã sao? Bây giờ thân mình khó giữ, ngươi còn có thể rảnh rỗi mà quan tâm đến những chuyện này nhỉ?” Ngữ khí Hoa Li mang theo vẻ đắc ý, thậm chí nàng còn cười rộ lên.
Trong đầu Nhậm Dật Phi hiện lên hình ảnh Hoa Li và Thanh Hồng ở chung khi không có kẻ khác, rồi lại nghĩ đến cái bụng phẳng lì lúc nãy của nàng: “Ngươi và Thanh Hồng không có quan hệ gì, đứa trẻ cũng không phải của ngươi đúng không?”
Nụ cười của Hoa Li đột nhiên im bặt.
Nàng trầm mặc không đáp hơn mười giây.
“… Nói tóm lại, ngươi cứ ở đó hưởng thụ chiêu đãi của ta đi.” Quả nhiên Hoa Li không chịu nổi kích động từ Nhậm Dật Phi, nhưng nàng lại cực kỳ cẩn thận, không lộ ra một chút tin tức nào.
“Hoa Li?” Lúc sau hắn gọi tên nàng, nhưng không có thanh âm đáp lại.
Có lẽ người nọ đã rời đi rồi, hoặc có thể vẫn chưa, ánh mắt Nhậm Dật Phi chuyển hướng về phía con đường lưu ly thẳng tắp trước mặt.
Từng khối lưu ly hình chữ nhật dính chặt vào mặt tường. Bởi vì nó bán trong suốt nên mặt ngoài trơn nhẵn, phản xạ ánh sáng lập lòe từ giá đèn dầu sừng hươu dọc theo hai bên hành lang.
Hắn liếc mắt nhìn, nơi này như một đại đạo trải đầy đèn dầu.
Ở một nơi như thế, đương nhiên không giữ nổi đại yêu cường đại, nhưng mà… Nhậm Dật Phi nhìn xuống đôi tay của chính mình, sau khi hắn tiến vào nơi này, tiểu pháp thuật của Hạc Quân đã biến mất, thậm chí “huyền huyễn” của Nhậm Dật Phi cũng không sử dụng được.
Nếu nói trận pháp trước mặt hắn có năng lực “giam cầm ma pháp” và năng lực “trầm mặc”, vậy thì hắn có thể đoán được vì sao Hoa Li lại tự tin như vậy.
Nhậm Dật Phi không thể sử dụng tay áo càn khôn nữa nên không thể lấy đao ra, thế nên hắn liền cắn lên đầu ngón tay của mình để xem miệng vết thương hồi phục thế nào.
Thân thể yêu linh đều có năng lực hồi phục vết thương nhanh chóng. Lúc gặp phải ảo giác, Nhậm Dật Phi có cắn vào đầu lưỡi mình, qua vài giây sẽ hồi phục như cũ. Nhưng lúc này đã qua vài phút, máu từ miệng vết thương vẫn còn rỉ ra, hoàn toàn không có dấu hiệu khép lại.
Chất lỏng đỏ tươi trượt theo ngón tay mảnh khảnh trắng nõn rơi xuống, hắn đưa tay lên miệng liếm qua, máu tươi mang theo mùi vị rỉ sắt.
Cảm nhận được cảm giác ngột ngạt không thể hít thở quen thuộc vì mất đi sức lực của mình, Nhậm Dật Phi, người đã từng phong ấn chính mình chậm rãi mỉm cười.
“Ta lại trở thành phàm nhân sao?”