“Như vậy sao.” Thấy cảnh sắc phía trên đỉnh tháp, Nhậm Dật Phi ngẩn người ở đó, nửa ngày cũng không nói nên lời.
Trên đỉnh quỷ tháp là tầng tầng lớp lớp dây leo mà hắn đã từng gặp qua, trên tầng tầng lớp lớp dây leo này lại là mây trôi bồng bềnh, che khuất toàn bộ tầm nhìn.
Nhậm Dật Phi đi xuyên qua đám dây leo bảo vệ chằng chịt, rất nhanh đã đến hoa viên được chúng bảo vệ bên trong.
Đây là một hoa viên hình tròn, bốn phía đều có nhánh cây sừng hươu giống như nhị hoa, những đóa hoa bích sắc bay lượn trên không trung chính là phấn hoa. Mà loại dịch nhầy phát sáng tượng trưng cho con cháu đông đàn của đấng nam nhi ở đằng kia thật ra mới là nhụy hoa.
Tầng thứ hai đã tìm được rồi. Nói như vậy, thứ bị mây mù che đậy ở bên trên đó chắc hẳn là… Đình Vân Các.
Nhậm Dật Phi bị một biển hoa đèn vây quanh, dường như không nhìn thấy điểm cuối, mùi hương gay ngọt nồng đượm đến nỗi không khí cũng muốn bốc cháy theo. Nếu không phải lúc trước hắn đã ăn giải dược, chỉ sợ bây giờ Nhậm Dật Phi sẽ phải tiếp tục lâm vào ảo giác.
“Cây này cũng lớn thật đấy, nhưng ngươi đến đây làm gì?” Khổng tước ngồi trên một cành dây leo, ngẩng đầu, “Phía trên tầng mây kia là cái gì?”
Lúc bấy giờ hoàng hôn đã lụi tàn, cuối chân trời chỉ còn lại lưu ảnh của mặt trời trên những đường mây cam vàng, toàn bộ không trung bị nhuộm thành một màu xanh xám, chỉ ngoại trừ hoa viên nơi bọn họ dừng chân.
Giương mắt nhìn lên đều là hoa nhỏ lập lòe phát sáng bay tới bay lui, hai đại yêu không khác nào đứng giữa dải ngân hà lộng lẫy.
Nhậm Dật Phi lấy một vò rượu mạnh ra ném cho đại yêu khổng tước, sau đó hắn lấy tiếp một vò ra cho mình: “Đốt đám dây leo này cháy khô không?”
“Ta còn tự hỏi sao rượu lại bị mất trộm, hóa ra là ngươi lấy?” Đại yêu vỗ bình rượu một cái, “Ngươi đã biết Thanh Hồng hạ dược trong rượu từ lâu rồi?”
Nhậm Dật Phi không đáp lời đối phương, hắn cầm rượu ngon tưới xuống hoa viên, cũng tưới lên trên đống dây leo chằng chịt.
Năm sáu mươi vò rượu mạnh đều là lương thực đã được chưng cất trăm năm, nồng độ cồn đã đạt đến năm sáu mươi. Hai người tưới hết toàn bộ khắp mọi ngóc ngách, mùi rượu nồng nặc bốc hơi, huân cho thế giới trước mặt say đến xiêu xiêu vẹo vẹo.
Thể chất Nhậm Dật Phi vốn không kháng rượu. Hắn ngửi trong chốc lát, gương mặt liền choáng váng, bốc ra hai luồng mây ngũ sắc.
“Hạc Quân đại danh đỉnh đỉnh vậy mà ngay cả chút rượu này cũng không ngửi nổi?” Đại yêu khổng tước không nhịn được quay sang cười nhạo y.
Nhậm Dật Phi liếc nhìn đối phương một cái, vẫn lãnh đạm như cũ, chỉ là trên mặt hiện lên một tầng ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt mang theo hơi nước.
Khổng tước ngoảnh đầu né tránh, hắn vung tay chém ra một chuỗi ngọn lửa. Ngọn lửa cam hồng rơi xuống đóa hoa đèn lập tức bốc cháy, “hưu” một tiếng lan tràn khắp nơi, có chút mồi lửa chạm phải rượu mạnh phía dưới đang hốc hơi.
Hai người cách xa hoa viên một chút, cùng lúc đó nhìn thấy đám dây leo lúc nhúc lay động, kéo theo vô vàn cánh hoa đèn run rẩy, càng có nhiều Đăng Tâm Liên bay ra.
Cũng không biết là vì lửa đốt hay vì cái gì, không khí xung quanh hai người chậm rãi vặn vẹo. Mây mù tiêu tán, một loại quang ảnh khác dần dần chất chồng vào cảnh sắc phía trước. Mây mù bên trên đã hoàn hoàn tan đi, lộ ra bộ dáng chân thật trước mặt bọn họ.
“Này…” Đại yêu khổng tước há to miệng, hắn không khống chế được biểu tình kinh ngạc của chính mình.
Tất thảy mọi thứ đều quá mức khoa trương, sau khi hoa viên bị thiêu cháy, cảnh sắc bốn phía tựa một trang giấy trắng bị người đốt đi, phía sau nó hiện ra một hình ảnh mà bọn họ cực kỳ quen thuộc.
Thậm chí vừa mới không lâu trước đó, hai người còn từ nơi đó đến đây.
Cành cây cao lớn không khác gì cánh tay vươn dài nâng lên một thành trì nho nhỏ. Bên trong đình đài lầu các không có người đi lại, chỉ có đám tiểu yêu nằm đầy trên đất ở một nơi xa xa.
Mà hành lang bốn phía nối liền đình viện đã hiện ra nguyên hình, đó là từng nhánh dây leo thô to trùng điệp, đám côn trùng xuyên qua dây leo bay tới bay lui.
Là Đình Vân Các.
Bên trên đỉnh quỷ tháp, vậy mà chính là Đình Vân Các.
“Đáng sợ.” Đại yêu khổng tước mở miệng sau một lúc lâu mất đi tiếng nói, “Toàn bộ Đình Vân Các là một bộ phận bản thể của Thanh Hồng, những nơi khác đều giấu trong tiểu yêu giới, chẳng trách lại không có ai phát hiện thứ gì khác thường.”
Ngọn lửa theo dây leo đốt thẳng một đường lên phía trên, kiến trúc đình đài bằng gỗ bị gió thổi qua lập tức bắt lửa, Đình Vân Các bốc cháy rất nhanh. Đám côn trùng đang bay cũng không thoát khỏi hiểm cảnh, cánh và đuôi của chúng đều bị thiêu cháy, không ngừng kêu gào trong lửa.
Dây leo bị thiêu đốt không chịu nổi trọng lượng kiến trúc bên trên, đại viện tiểu viện của Đình Vân Các lần lượt rơi từ không trung, kéo theo đuôi lửa dài ập xuống nện trên mặt đất.
Ngọn lửa lan dài theo dây leo rơi xuống. Ban đầu đám cây vẫn còn chậm chạp mấp máy giống như lão nhân tuổi già đang đi đường mà thôi, cho đến khi mấy nốt sần mặt quỷ trên thân một dây leo nổ tung, phun ra từng giọt dịch nhầy y hệt dầu thô.
Sau đó là hàng loạt thanh âm nổ lên lách tách không khác gì pháo hoa đang vang không dứt, chất lỏng bên trong nốt sần văng ra tung tóe, loại dịch nhầy của chúng còn dễ bén lửa hơn rượu, vậy nên ngọn lửa liền lan tràn sang nhiều hướng khác.
“A ——” Dây leo bị thiêu đốt phát ra tiếng thét khản đặc, cố sức giãy dụa kịch liệt, hơn nữa còn còn tỏa ra lượng lớn khói đen.
Khói đen cuồn cuộn cuốn theo mùi vị gay mũi và hương hoa ngọt ngào nồng đậm, chúng hỗn tạp với nhau tạo thành loại mùi cực kỳ khó ngửi, khiến người ta nói không nên lời.
Nhậm Dật Phi tránh ra phía xa rồi dùng một tấm khăn tay ẩm ướt che lại mũi miệng, đôi mắt quan sát Đình Vân Các khói đen mịt mù.
“Ong ong ong”, “tê tê”, đủ loại thanh âm phát ra từ trong làn khói dày đặc.
Bên trong khói đen đột nhiên bay ra rất nhiều ruồi bọ khổng lồ, chúng cũng bay giống như côn trùng đang bay ở dưới thân tháp, đúng là loài quái vật đội lớp da của thị nữ, bên cạnh đó còn có mấy thứ dài ngoằn ngoèo mười mấy mét không khác gì con rết vội bò theo ra ngoài.
Nhưng mà như vậy thì không sao, không nghĩ đến lát sau Nhậm Dật Phi còn nhìn thấy một loạt gián xếp chồng lên nhau trào ra, chúng rậm rạp một mảng rất lớn giống hệt đại dương đen kịt, trên người bóng loáng như sóng gợn mặt biển.
Đám sâu bọ ở trong khói đen quằn quại quay cuồng, chúng ngửi được mùi hương mê huyễn bên trong không trung, một đám mất đi ý thức lọt vào đống lửa cháy sáng, bị thiêu thành mùi khét.
Từng mảnh từng mảnh thi thể của trùng tử rơi xuống phía dưới, tiểu yêu giới đều bị mưa sâu và tro đen bao phủ ngập trời.
Mấy đại yêu còn ở bên dưới bị làm cho giật mình ghê tởm, vội vàng chạy ra xa xa né tránh, chỉ vào hai người đang xem náo nhiệt ở trên trời mắng to: “Bộ các ngươi không biết báo trước một tiếng cho người ta hả?”
Nhưng mà hai người Nhậm Dật Phi nhìn xuống mặt đất chỉ thấy đám đại yêu bọn họ nhỏ bằng con kiến nhảy tới nhảy lui không ngừng, hoàn toàn không nghe được cái gì.
Hoa viên bị thiêu cháy, mê dược bên trong Đăng Tâm Liên càng phát huy công dụng. Sóng người bị huân cho mất đi ý thức là đủ loại trùng tử ruồi bọ, sóng người bị hại tiếp theo là nhóm người chơi cho rằng mình sắp chạm đến thành công.
Người chơi nào đó biến mình thành sương đen xuyên qua lỗ thủng thân tháp chào tổ quốc đầu tiên. Hắn vất vả lắm mới có thể tránh được sâu bọ bay giữa không trung, không nghĩ đến chính mình vừa ngửa mặt đã nghênh đón một đám khói đen ập tới.
Giây tiếp theo, kỹ năng của hắn mất hiệu lực rơi xuống, theo dây leo cháy thẳng một đường, cuối cùng “ba” một tiếng ngã ào trước mặt nhóm đại yêu.
“Đây là cái thứ gì nữa?” Đại yêu trên mặt đất cau mày nhìn người chơi bị quăng thành một đống cặn bã, “Rốt cuộc bên trên có gì vậy?”
Từ góc độ của bọn họ nhìn lên thì chỉ thấy một tầng ảo giác vỡ tan, khói đen che trời lấp đất, cả thế giới đều trở nên đen kịt, vậy nên bọn họ không biết phía trên đỉnh tháp là Đình Vân Các.
Đại yêu này lại ngẩng đầu nhìn cái gì như ngọn lửa đang thiêu đốt dây leo quỷ tháp, “Sao lúc nãy ta lại không nghĩ đến việc dùng lửa thiêu dây leo quỷ nhỉ?”
Dùng hiệu quả lắm em.
“Ta cũng không nghĩ đến.” Nhóm đại yêu hai mặt mình nhau, nói chung có thể bởi vì bản năng của dã thú nên phần lớn yêu ma đều không thích lửa, cho nên bọn họ tự động làm lơ phương pháp tối ưu là phóng hỏa thiêu cây.
Đại yêu trên dưới đã ăn giải dược thì đứng xem náo nhiệt, người chơi không có giải dược thì một đám thay phiên nhau rơi xuống đất bằng đủ loại tư thế.
“Trong không khí có độc…” Thanh Lân đã đến chỗ cao, hắn mềm mại dựa vào một bên khinh khí cầu che lại mũi miệng, nhưng mà vẫn không có tác dụng gì, hương khí nồng đậm vô hình theo không khí bay đến ngày càng mãnh liệt.
Ngay cả Salman là người cực kỳ lý trí và tỉnh táo cũng phải hốt hoảng trong nháy mắt, trước mặt hắn xuất hiện vô vàn bóng chồng, hắn cũng nhớ lại rất nhiều chuyện trước đó.
Salman bấm móng tay rách lòng bàn tay, cầm lấy đạo cụ của mình. Hắn nhìn thấy đám sâu bọ bốn phía cũng mất đi ý thức mà rơi xuống như mưa.
Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Trong khói đen có mê dược giống như loài hoa kia? Là đại yêu bạch y làm sao?
Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu hắn, Salman còn nhớ đến hành động quạt đèn hoa bay vào trong này của y.
Vì sao y phải làm như vậy?
Hành động này có ý nghĩa gì? Đại yêu bạch y làm vậy vì mục đích
gì?
Tấn công bọn họ?
Không đúng, người nọ không phải là người như vậy. Nghĩ đến cách đối nhân xử thế của đại yêu bạch y, một chút ý niệm có phần không thể tin được xuất hiện trong đầu Salman. Hắn lấy đóa hoa bích sắc từ trong ống tay áo ra, sau đó ngẩng đầu nhìn về một đám người chơi sắp không chống đỡ được nổi.
Trước mặt lại mơ hồ lóe lên bóng chồng, Salman biết thời gian không còn nhiều lắm. Hắn không thử, chắc chắn sẽ thất bại trăm phần trăm. Nếu hắn thử, ít ra Salman còn có một đường sinh cơ.
Salman không chút do dự nhét một cánh hoa vào trong miệng cắn xuống.
Ngay giây phút cánh hoa chạm phải đầu lưỡi, ảo giác trong đầu hắn đột nhiên bị một loại sức mạnh vô hình đẩy lùi hơn phân nửa.
Khóe miệng hắn cong cong, cất đi nửa cánh hoa còn lại vào trong ống tay áo.
Người chơi không chịu được ảo giác nghiêng ngả rơi xuống, rốt cuộc bây giờ Salman mới bắt đầu lên tháp. Hắn ném ra một đạo cụ, nó lập tức biến thành một đoạn dây thừng bay lên, phần đầu giống hệt loài rắn bò một đường thẳng tắp, mỗi giây nâng lên thêm một mét.
Thanh Lân ở giữa không trung nhìn thấy động tác của hắn: “Đăng thiên thằng.”
Đây là một đạo cụ cao cấp, chỉ cần vứt xuống mặt đất là một phần đầu của nó sẽ tự động bay lên cho đến khi gặp được chướng ngại vật thì thôi. Nhìn qua giống như một sợi dây thừng bình thường, thật ra đạo cụ này đao chém không đứt, lửa đốt không cháy, ở trong trò chơi cực kỳ hữu dụng.
Nhưng mà điều khiến Thanh Lân kinh ngạc không phải là vì đạo cụ cao cấp của đối phương mà là một chuyện khác: “Vì sao ngươi không bị gì hết?”
Giữa đám người chơi đảo điên nghiêng ngả, Salman lại bình an vô sự không chút ảnh hưởng thật sự quá mức chói mắt.
Thanh âm hắn không cao nhưng vẫn đủ để hấp dẫn sự chú ý của một đám người chơi.
Người chơi hồ yêu cách Salman gần nhất, dường như đã nhìn thấy mọi chuyện. Cậu ta bất động thanh sắc cầm lên một đóa bích sắc tả tơi rơi ở trên đất, tách ra làm hai.
Hồ yêu nhét một nửa đóa hoa phủ đầy bụi đất vào miệng còn một nửa thì nhét vào miệng đồng bạn của mình.
Người chơi báo yêu ăn một nửa đóa hoa còn lại, mở to đôi mắt: “Ngươi vừa mới?”
“Suỵt…” Người chơi hồ yêu kéo hắn, “Chúng ta đi thôi.”
Sau bốn năm giây trầm mặc, đám người chơi khác đều nháo nhào lên, đôi mắt cũng đỏ theo: “Là loại hoa phát sáng đó!”
Một đám hoa bị giẫm tơi tả dưới đất bị người chen lấn cướp đoạt, ngay cả người chơi đang ở trên không trung cũng không thể không vội vàng mà trở lại tham gia vào nhóm người.
Chỉ có Salman một tay bám dây thừng đi lên, tay kia cầm chắc thanh kiếm, con ngươi lãnh đạm thản nhiên nhìn bọn họ xô đẩy nhau trên đất không khác nào chó hoang đấu đá giành xương.
“Cho ta… Cho ta…” Ngay khi Salman chuẩn bị đi qua Thanh Lân, Thanh Lân mừng rỡ như điên hướng về phía hắn vươn tay.
Nhưng mà Salman chỉ nhìn bàn tay dường như có thể chạm đến chỗ hắn của người nọ rồi dùng một loại biểu tình lễ độ ôn hòa, tỏ vẻ chính mình cũng rất lấy làm tiếc: “Đáng tiếc ta chỉ có một đóa hoa đó mà thôi.”
Thanh Lân hơi mở to đôi mắt, thậm chí có chút không thể tin tưởng. Bọn họ đi thăm dò phó bản cùng nhau vẫn tính là hòa thuận, mặc dù nói quan hệ lợi ích song phương nhưng đôi khi sẽ không thể không quan tâm đồng bạn.
Ngay cả Salman cũng đã chiếu cố hắn một đường.
Vậy mà giờ phút này, Thanh Lân dường như chưa từng quen biết Salman.
“Xin yên tâm, ta sẽ kết thúc tất cả nhanh thôi.” Salman chậm rãi lên cao, cho đến khi khinh khí cầu của đối phương đã tụt xuống dưới chân, trên mặt hắn vẫn là nụ cười dịu dàng văn nhã, “Đến lúc đó ngươi sẽ có thể trở về thuận lợi. Đương nhiên là, cũng phải bảo trọng chính mình cho tốt.”
Thanh Lân trơ mắt nhìn người nọ ngày càng lên cao, chính hắn cũng dần dần vô lực lâm vào giấc ngủ. Giây trước khi tiến vào bóng đêm, Thanh Lân đột nhiên nhớ đến lời lão sư vẫn luôn dặn dò mình: Đừng bao giờ tìm bạn ở trong phó bản.
Hoa viên phát sáng phía trên quỷ tháp đã bị thiêu rụi hoàn toàn, trở thành một khoảng không tro bụi trống trải, mà bên trong tầng tầng tro bụi tàn lưu là một gian phòng bằng đá màu xám trắng.
Gian phòng hình nón, hệt như phần đỉnh của thạch tháp hình chóp, bên ngoài là hoa văn bích họa mỹ lệ: Một con hạc sải cánh bay về phía mặt trời đỏ, chỉ là bây giờ đã lem luốc bụi mù.
Nhậm Dật Phi lập tức đi qua. Hắn quạt nhẹ một cái, tro bụi màu đen bị gió thổi tung, lộ ra bộ dáng nguyên bản của kiến trúc trước mặt.
Đúng là một cái đỉnh tháp, còn có một cánh cửa.
Mặc cho xung quanh bị thiêu đốt không khác gì địa ngục trần gian, đỉnh tháp xám trắng này lại vô cùng sạch sẽ mát lạnh, không hề bị ảnh hưởng một chút nào.
Nhậm Dật Phi trực tiếp đẩy cửa tiến vào, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người.
“Ta biết ngay người quậy ra động tĩnh lớn như vậy nhất định chỉ có thể là sư huynh.” Người đang đưa lưng về phía bọn họ xoay lại, đúng là sư đệ Thanh Hồng.
Tính toán chút thời gian, người nọ hẳn là vẫn còn ngủ, nhưng lúc này đã đứng ở đây.
“Xem ra thuốc gây mê của sư rối gỗ có hạn chế.” Nhậm Dật Phi nghĩ thầm.
“Thì ra ngươi ở chỗ này.” Đại yêu khổng tước bước ra từ sau lưng Nhậm Dật Phi.
Thanh Hồng liếc mắt đến hắn liền cười lạnh rồi lại nhìn Hạc Quân đã hóa thành yêu hình, cười một tiếng: “Ta chỉ không ở cùng huynh một lúc mà bên người huynh đã xuất hiện một tên đại yêu khiến người ta chán ghét.”
Bên trong thạch tháp có ánh sáng lưu chuyển, không biết Thanh Hồng khởi động cơ quan gì, khổng tước bên này còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị đẩy ra ngoài, đại môn “bang” một tiếng đóng lại, cách ly thanh âm ngoại giới.
“Sư huynh, bây giờ huynh đến ngăn cản ta?”
Thanh Hồng nhìn về phía đối phương: “Huynh có thể cho ta thêm một ngày nữa không, chỉ cần thời gian một ngày nữa thôi, từ nay về sau huynh muốn giết muốn phạt ta đều chấp nhận.”
Nhậm Dật Phi lắc đầu: “Ta cho ngươi thời gian một ngày, vậy thì ai sẽ cho bọn họ thời gian? Làm sai chính là làm sai.”
Nhìn tấm họa bằng tơ lụa mà Hoa Li đưa cho hắn là biết, yến hội vốn là âm mưu đã tính toán từ trước, tất cả vật sống đều là tế phẩm.
Thanh Hồng không chỉ là sư đệ của Hạc Quân mà còn là một ma đầu nghiệp chướng nặng nề.
“Sau chuyện này ta sẽ cho bọn họ một cái công đạo, mặc cho bọn họ muốn gì đi nữa.”
Thanh Hồng bước sang bên cạnh một bước, lộ ra đồ vật phía sau: “Con của chúng ta có thể sinh ra rồi. Huynh xem, nó sẽ nói chuyện với ta, cũng sẽ tìm huynh chơi đùa. Sư huynh, huynh thật sự nhẫn tâm giết nó sao?”
Nhậm Dật Phi nhìn thứ trước mặt, thân thể trong chớp mắt cứng đờ, ngơ ngẩn không đáp lời.
Trên nền đất của thạch tháp là rất nhiều ống dẫn nhỏ bằng sợi tóc, chúng hợp thành một chỗ bò lên chỗ cao, nâng lấy một quả trứng ngọc thạch lớn bằng quả bóng bầu dục.
Thạch trứng có màu bạch ngọc tinh tế, bên ngoài sáng bóng nhẵn nhụi, giống như dương chi ngọc thượng hạng. Vỏ trứng bán trong suốt, Nhậm Dật Phi có thể nhìn thấy một anh hài đã thành hình.
Anh hài nhắm mắt ngủ say, một bàn tay co thành nắm đấm nhỏ đặt ở trên ngực, một tay khác đặt ở bên miệng, mút ngón tay cái trong vô thức. Bàn chân nhỏ xíu của nó giẫm nhẹ lên vách trứng, hình dáng bé nhỏ lộ ra màu phấn hồng của sữa dâu.
Nơi vị trí trái tim của anh hài chợt lóe lên tia sáng hồng sắc, sau đó lại tiếp tục lóe lên, dường như lúc chớp tắt có thể nhìn thấy mạch máu rõ ràng.
Đó chính là hài tử mà bọn họ giấu đi.
Anh hài sắp sinh ra, một hài tử đang sống sờ sờ.