Những ngày tiếp theo, Nhậm Dật Phi lại đến phòng làm việc thêm hai lần nữa, chủ yếu là để phối âm. Thông qua phó bản Láng giềng, mặc dù nhân viên của Hậu Kỳ Kim Điểm đã biết trước là hắn sẽ tự mình làm nhưng khi tận mắt nhìn thấy Nhậm Dật Phi đứng trong phòng thu thật, bọn họ vẫn bị kinh ngạc không nói nên lời.
Hắn chuyên nghiệp.
Chắc chắn người nọ là phối âm viên chuyên nghiệp.
Vừa bắt đầu phối âm, biểu cảm trên mặt Nhậm Dật Phi lập tức thay đổi. Hắn hơi nghiêng đầu, biểu tình ôn nhu e thẹn, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại trong trẻo khác hẳn thường ngày, ngay cả cách nói chuyện cũng mang theo chút lo lắng bất an vì không thường xuyên tiếp xúc với người khác.
Tuy khuôn mặt hai người khác nhau, biểu tình của hắn và “Tống Bác Chi” ở trong phó bản lại giống nhau như đúc.
Ngay cả tươi cười cũng không giống Nhậm Dật Phi bình thường.
Lúc ngượng ngùng, khi tức giận, cuối cùng là thời điểm người nọ hắc hóa… Nói hắn cười lên tựa như biến thành một người khác thật sự không hề khoa trương.
Không cần xem hình ảnh, chỉ cần nghe mỗi âm thanh là đã thấy được chân dung thanh niên mù Tống Bác Chi hiện rõ trên trang giấy.
“Có thể trở thành người chơi kỳ cựu, quả nhiên đều có nhiều thứ đáng sợ cách biệt kẻ thường.” A Kim không biết mình đã hít sâu lần thứ bao nhiêu, chỉ có cảm giác cô uống gió thôi cũng đủ no.
Nếu không phải Hoang Vu Chi Giác có luật bất thành văn là không thể dò hỏi thân phận người chơi ở hiện thực thì cô đã muốn hỏi hắn một chút, liệu vị khách này có phải bậc thầy lừa đảo gọi là ảnh đế hay không.
Sau nhiều lần cắt ghép và chỉnh sửa hoàn chỉnh, bản biên tập thông quan chính thức của “Láng giềng” đã được hoàn thành. Vào một buổi chiều nọ ở Hoang Vu Chi Giác, tại một thời gian không xác định nào đó, một đoạn video lặng lẽ xuất hiện trong góc nhỏ diễn đàn.
Không người thông báo có tên tuổi, không người chuẩn bị chuyện tuyên truyền, càng không ai đề cử lấy một tiếng, sự xuất hiện của nó có sức tồn tại quá thấp, thế nên ngày đầu tiên vẫn chưa ai phát hiện ra.
Nhậm Dật Phi cũng không có tâm tư để ý đến. Trời vào thu, rất nhiều vị khách lạ ghé thăm khu vườn nhỏ nơi hắn sống. Lúc đang dọn cỏ trong vườn, Nhậm Dật Phi thường nhìn thấy một vài loài rùa đen, ếch xanh chuẩn bị tiến vào thời kỳ ngủ đông, thậm chí hắn còn đào lên được một con rắn.
Hôm nay hắn phát hiện một con ốc sên.
Sáng sớm Nhậm Dật Phi trông thấy một con ốc sên bám ở góc tường, nó đang nhoài người đến trước ngọn cỏ ăn từng chút từng chút, phía sau để lại một đường vết nhầy.
Nhậm Dật Phi cắn bánh mì nghiên cứu ốc sên trên tường thật lâu: “Đây không phải là mùa nó ngủ đông hả?”
Lời còn chưa dứt, một con chim hoàng oanh từ đâu bay tới vươn móng vuốt bắt lấy ốc sên vút cao, sau đó nó buông lỏng móng vuốt quăng nát ốc sên nhỏ trên đá rồi sà xuống, ăn uống thỏa thích.
Bánh mì trong miệng Nhậm Dật Phi suýt chút nữa rơi ra, hắn nhịn không được phì cười.
“Ừ nhỉ, chúng nó đều phải kiếm ăn.”
Sau khi ăn xong, Nhậm Dật Phi quét dọn nhà cửa một lượt rồi đem khăn trải giường nửa tháng trong phòng ra giặt sạch phơi nắng. Vì phải giặt giũ thứ này nên hắn không thể không thêm chút diện tích cho máy giặt và sân thượng phía trên để phơi đồ.
Sân nhà mở rộng hơn không ít, hắn quyết định trồng một gốc cây tùng. Nhậm Dật Phi cũng chuẩn bị một mâm quả hạch rồi cẩn thận bắt thang leo lên đọt cây, buộc cố định mâm tròn lên trên giá gỗ.
“Chim chóc vào thu đông không tìm thấy thức ăn sẽ đói chết.”
Quả nhiên mâm quả hạch của Nhậm Dật Phi hấp dẫn rất nhiều chim chóc không tìm thấy thức ăn, thậm chí còn đưa đến một chú sóc có đuôi lớn như tán ô, nhảy tới nhảy lui không ngừng trên đọt cây tùng.
Nhậm Dật Phi mua một nắm hạt thông cho nó, sau đó giữ lại cho mình một ít.
Trên bàn nhựa trắng ngoài sân chất đầy vỏ hạt thông, Nhậm Dật Phi vừa ăn vừa lột vỏ, trong miệng đều là mùi vị thơm ngọt.
“Người chơi thân mến.” Tinh linh hướng dẫn kiểm tra qua chỉ số tâm tình của ký chủ nó trước rồi mới mở miệng, cố gắng bình tĩnh nói, “Ngài, bạo* rồi.”
*Bùng phát, đột nhiên nổi tiếng.“… Hả?” Câu này không đầu không đuôi, Nhậm Dật Phi còn chưa hiểu nó muốn nói chuyện gì.
“Tôi đang nói video qua màn “Láng giềng” của ngài trên mạng ấy, bạo rồi.”
[Liệu bạn có đủ tư cách tiến vào bảng xếp hạng ngôi sao mới tìm lực hay không?]Phía sau tiêu đề giật tít đi kèm với một liên kết nhỏ, vừa nhấp vào liền hiện ra video thông quan của “Láng giềng”, người viết còn ghi chú thêm: Xem thực lực của no.157 Tiềm Tinh Bảng, thông quan đè bẹp phó bản cấp thấp “Láng giềng” đã dừng lại hai năm ba tháng!
Trông cứ thẳng niêu kiểu gì.
Video cho phép xem thử năm phút đầu tiên, hơn hai giờ sau thì thu phí một sò trắng. Bình thường các video thông quan của phó bản cấp thấp sẽ có giá thu phí bắt đầu từ 0.1 sò trắng, cho nên video của người kia đã xem như đánh phí cao.
Nhưng mà…
Cứ nghĩ đến ba chữ “đủ tư cách”, người chơi có tâm lý phản nghịch xã hội lại không nhịn được tức giận: Ông là ai mà nói người ta không đủ tư cách là không đủ tư cách? Có trời mới biết có phải hắn may mắn giẫm trúng bãi cứt chó nào hay không?
Cũng đâu phải trong số mấy cái tên trên Tiềm Tinh Bảng không có người được vận khí dọn đường!
Không phải chỉ có một sò trắng thôi sao? Cắn môi một cái cũng rơi ra được, nếu như tôi xem rồi mà không thấy xứng đáng thì sẽ quay lại mắng chết chủ phòng luôn.
Các người chơi ôm tâm thái hâm mộ ghen tị và không phục đồng thời mở ra video liên tiếp.
Một giờ trôi qua.
Hai giờ trôi qua.
Ba giờ trôi qua.
“Là em không xứng, là em không đủ tư cách, cho em hỏi điểm danh người hâm mộ chỗ nào vậy?” Nhóm người chơi đầu tiên bị hấp dẫn đến xem vừa khóc lóc thảm thiết vừa gõ chữ điên cuồng.
Thơm như sầu riêng đó trời ơi.
Video thông quan của “Láng giềng” bùng cháy dữ dội, trên màn hình là một mảnh “ha ha ha ha ha ha” chen chúc, cảm giác phấn khích hả hê dâng trào mạnh mẽ, kéo một cái là kéo chủ đề đi mất.
Đám người chơi này quả thật rất có tiền, nguyện ý tiêu tiền chỉ để gõ mấy chữ “ha ha ha ha”, nào có giống thiên hạ đồn đại người chơi xem tiền quan trọng hơn cả mạng sống đâu?
Phía dưới video còn có nhiều bình luận nhỏ toàn nói lời vô nghĩa: “Có thật chỉ tốn một sò trắng là xem được video không vậy?”
Giả đó, không phải bọn họ còn tốn thêm một sò trắng để bình luận à? Xem xong video thì tốn tổng cộng hai sò trắng luôn.
Trừ mấy chuyện này ra thì còn có nhiều “warning” và “spoil”*.
*Cảnh báo có hình ảnh/ nội dung không phù hợp và tiết lộ nội dung câu chuyện.Đến đoạn video sắp tới hồi kết, có người chơi động lòng thương xót cho Boss hộc máu phát điên: “Năn nỉ anh đừng như vậy nữa, cho em chút mặt mũi đi, dù sao em cũng là Boss mà.”
Không ngoài ý muốn chút nào, phía dưới lại xuất hiện một đám ha ha ha, quả thật sướng run người không khác gì trả được thâm cừu đại hận thông qua khu bình luận.
Mấy bình luận phân tích video thông quan như mọi ngày bình thường đều bị đánh trôi ra Thái Bình Dương, chỉ còn lại một đám suốt ngày kích động cười ha ha ha cái lùm mía không ngớt.
Nhậm Dật Phi chống cằm nhìn video đã có mấy vạn lượt truy cập: “Tôi có nhờ người tuyên truyền à?” Nhờ lúc nào sao hắn không nhớ nhỉ?
“Không có ạ.” Tinh linh hướng dẫn tận lực trả lời, “Là nó tự bạo.”
“Hay là đoàn đội nào đó muốn kéo tôi về đội ngũ bọn họ nên tuyên truyền, sau đó tìm cách thu lợi?” Nhậm Dật Phi nhịn không được bàn chuyện âm mưu, dù sao trong giới giải trí của hắn cũng không thiếu mấy thao tác này.
Có điều trước mắt hắn không cần quan tâm phía sau video có đoàn đội nào nhúng tay hay không, hệ thống nói kiếm được tiền là kiếm được tiền thật. Lách cách lách cách, vô số vỏ sò từ trên trời rơi xuống, lượt xem, lượt tải, bình luận, tiền tiết kiệm
của Nhậm Dật Phi qua mấy ngày ngắn ngủi đã tích lũy gần năm vạn.
Hắn chơi một phó bản phúc lợi trăm người cấp trung chỉ mới có hai vạn mà thôi.
Tiền đến quá nhanh, Nhậm Dật Phi có cảm giác như mình vừa đi cướp ngân hàng về vậy.
“Người chơi kiếm tiền dễ vậy sao?” Hắn ngồi trong sân nhỏ vừa uống nước chanh vừa nhìn con số trong video thông quan tăng cao, cực kỳ mông lung. Nói kiếm tiền là chuyện tốt không sai, nhưng mà kiếm được tiền đột ngột như vậy vẫn không khỏi làm cho lòng người run sợ có biết không.
Hắn để tay lên ngực tự hỏi, với loại vận khí mà Nhậm – không biết chữ may mắn viết như thế nào – Dật Phi thì chuyện tiền rơi khó tin từ trên trời xuống đất này có đúng là hắn xứng đáng hưởng thụ?
“Có âm mưu.”
“Bởi vì nó là “Láng giềng” mà ạ.” Tinh linh hướng dẫn đáp.
Mỗi loại phó bản đều có một vị thần. Đương nhiên không thể nghi ngờ “Láng giềng” chính là vị thần của phó bản cấp thấp, nó đã từng đạp đám người chơi xuống đất giày vò lặp đi lặp lại đến hơn hai năm, mỗi lần nhắc tới người chơi đều muốn bật khóc.
Bây giờ đột nhiên có người đánh bay cánh cổng láng giềng, còn thu phục cả Boss, làm sao bọn họ không xem cho được?
Không, không những muốn xem mà bọn họ còn muốn xem tới xem lui, tựa như uống phải rượu nồng say ngất, muốn ngừng cũng không xong.
Cục cưng của tôi ơi, trước giờ chúng ta toàn bị Boss ức hiếp thành quen, đời nào có người chơi đi ức hiếp ngược lại Boss?
Các người chơi nhịn không được xem qua một lần hai lần ba lần, thậm chí bỏ khoảng phí cao để tải về.
Đừng hỏi tôi, hỏi rồi nhất định cậu sẽ cảm động, hỏi rồi nhất định cậu sẽ ôm ấp tình cảm đó.
Cứ như vậy qua mấy ngày, tiền tiết kiệm của Nhậm Dật Phi đã tăng lên sáu chữ số, con số mà cả đời của nhiều người chơi không thể có được, giả sử nếu bọn họ có cái gọi là cả đời.
“Ý, thế là vài hôm bữa tôi có thể mua đất rồi đúng không?”
Nhậm Dật Phi tách vỏ một hạt thông, tâm tình cũng nhẹ nhàng tăng lên 0.01 chỉ số sung sướng.
“Không.” Thanh âm tinh linh hướng dẫn đột nhiên thấp xuống một chút, “Ngài… Bạo, cũng, đen. Rất nhiều người tẩy chay xem video của ngài.”
Hạt thông ở đầu ngón tay hắn “bang” một tiếng bị bóp nát, người nọ chỉ mỉm cười dịu dàng: “Ai?”
Vô Vọng Hải, Thất Tinh Đảo.
“Lão đại, mọi chuyện đều được xử lý ổn thỏa rồi, cho dù cuối cùng bọn họ có phát hiện cái gì thì tất cả đầu mối đều ở trên người Niên Thiên Hỉ. Có điều, không biết có phải ngài để ý quá mức đến người chơi mới kia không?”
Cấp dưới có hơi không hiểu cho lắm, lão đại của hắn thân là “mười đại”, vì sao lại đi để mắt đến một người chơi mới chỉ vừa tiến vào Hoang Vu Chi Giác?
Nói một câu không dễ nghe chính là: Thiên tài vẫn chưa trưởng thành thì vẫn chẳng có giá trị gì cả.
“Đầu tiên là phó bản khó nhất dành cho người chơi mới – “Hỉ tang”, thứ hai là phó bản đại danh đỉnh đỉnh của cấp thấp – “Láng giềng”, thứ ba là phó bản phúc lợi trăm người cấp trung – “Xuân Nhật Yến”. Không phải hắn đang thăng cấp, hắn đang vượt cấp.”
Cô gái có mái tóc dài đen huyền uốn xoăn hơi nâng mặt lên, gương mặt trầm ổn trưởng thành: “Hơn nữa, cậu cho rằng các phó bản đó là may rủi tùy cơ thật đấy à? Nếu phía chính phủ đã cố tình chú ý đến hắn, sao người nọ có thể là người thường đây? Có điều không phải riêng tôi, cậu xem, vũng nước này đã sớm đục.”
Thành phố ngầm, Hắc Thiết Bảo.
Ở Hoang Vu Chi Giác, thành phố ngầm là nơi thần bí nhất. Tuy nơi này không có nhiều người chơi nhưng lại cực kỳ đoàn kết hòa thuận, cũng là khu vực nổi tiếng là tín đồ của tà thần trong Hoang Vu Chi Giác.
Kha Bắc chính là thần của nơi này.
Hắn quản lý toàn bộ thành phố ngầm, là vua của một cõi. Mà tín ngưỡng duy nhất của thành phố ngầm là gì? Là chủ nhân của đám người chơi.
“Tôi phải có được thỏ con, cậu theo vào màn chơi tiếp theo của hắn đi. Chơi không chết thì giữ lại. Chơi chết thì thôi. Đúng rồi, đừng để lộ lai lịch bản thân, đỡ phải ảnh hưởng đến cảm tình đồng sự sau này. Niên Thiên Hỉ quá tự đại.”
“Vâng, đại nhân.” Thanh niên quỳ trên đất cúi đầu, trong mắt mang theo áp lực cuồng nhiệt.
Tất cả người chơi trong thành phố ngầm đều là tín đồ của tà giáo.
“Hậu Kỳ Kim Điểm? Tìm cách để bọn họ giao ra hình ảnh người thật, điều tra tin tức của thỏ con trong thế giới thực.”
Kha Bắc nhìn “Tống Bác Chi” trên màn hình: “Tiếp tục tìm người kết thúc chủ đề trong khu bình luận đi, tốt nhất là để hắn cảm nhận được bản chất của Hoang Vu Chi Giác càng sớm càng tốt. Người quá ngây thơ thường không thể sống lâu. Nhân tài như vậy, cần phải “quý trọng” cho phải phép.”
Phù Không Giới, Ốc Đảo Không Trung.
Thiếu nữ tóc xoăn kích động chạy tới chạy lui trong phòng: “Chị, chị có thấy không? Chính là hắn đó! Thì ra hắn là Thỏ Đen! Chị~ Chúng ta mau mời hắn đi, nếu không thì sẽ bị người khác đoạt trước mất.”
Người chơi lãnh diễm giống hệt thần nữ bên kia đang bình tĩnh xem video: “Tiểu Hoa, em bị hắn cướp tay trên “Xuân Nhật Yến”, không buồn chút nào sao?”
“Bản lĩnh không bằng người, sao em phải tức giận?” Thiếu nữ tóc xoăn ngẩng đầu, tỏa ra vô số bọt bóng nho nhỏ màu hồng, “Chị không biết đâu, lúc cuối hắn làm cho mọi người xé xuống lớp mặt nạ NPC… A a a a a, tiếc là không phải thức ăn để em ăn a a a!”
Hoang Vu Chi Giác, người chơi đều hâm mộ sức mạnh.
Thần nữ nhìn các phó bản trong một tháng này của “Thỏ Đen”, đang muốn nói cái gì thì một tin nhắn cá nhân đột nhiên truyền đến.
Cô mở ra đọc lướt qua, sau đó nheo mắt: “Kha Bắc vào trận? Hắn muốn làm gì?”
“Chị ơi?”
“Có người muốn mượn tay chị phá rối kế hoạch của Kha Bắc.” Thần nữ gõ bàn, tươi cười âm trầm, “Sao lại không cơ chứ?”
“… Thông báo cho Tiểu Thất, trong thời gian tiếp theo chờ thỏ đen vào phó bản rồi theo vào đi. Không cần phải đi theo cốt truyện, cứ quấy đục vũng nước này là được.”
“Nói như thế nào?” Thiếu nữ tóc xoăn thu hồi biểu tình si ngốc trong nháy mắt.
“Nói chó sói làm người ta chán ghét có đến đây, nhớ thay chị chào hỏi người mới của chúng ta một tiếng.”