Bản đồ trang viên Tinh Quang có hơi đặc biệt. Nó không lấy các con đường tạo thành bản đồ chỉ dẫn mà là xếp thứ tự các địa điểm tham quan thành bản đồ chỉ dẫn, giữa mấy khu tham quan được nối lại chung một chỗ bởi nhiều đường gạch nối khác nhau.
Nếu đã nghĩ đến cùng một thứ, được thôi, vậy thì cùng nhau vẽ. Salman giống như mấy đứa trẻ chơi đùa bên bờ cát, hắn cầm tấm ván gỗ cọ cọ trên cát để mặt cát bằng phẳng rồi tìm một cây cỏ dài bẻ lấy thân cây, sau đó vẽ đại khái một cái khung, phía trên viết mấy chữ “bản đồ”.
Nhậm Dật Phi cũng bắt đầu bắt tay vào làm.
Salman bị chứng ám ảnh cưỡng chế với số liệu nên bản đồ mà hắn vẽ ra cực kỳ chuẩn xác, tựa như được máy in đóng dấu.
Nhậm Dật Phi nhìn thoáng qua bản đồ Salman rồi vẽ, độ chuẩn xác của bản đồ hắn không kém Salman là bao.
Hai người cùng vẽ bản đồ, một người vẽ bản đồ bên trái, người còn lại phụ trách vẽ bản đồ bên phải, giống như hai đứa con nít đang muốn phân cao thấp. Rõ ràng chỉ cần vẽ sơ qua hay khái quát bản đồ là được, không hiểu sao hai người lại một hai phải vẽ nguyên hình nguyên dạng, nguyên tỉ lệ tỉ mỉ.
Cỏ dài trong tay rồng bay phượng múa một hồi, đến cuối cùng, hai cây cỏ vẽ theo đường thẳng rốt cuộc gặp nhau, bọn họ mới ngẩng đầu: Toàn bộ bản đồ đều đã được vẽ xong, so với bản đồ ở ngoài cổng sắt trang viên thì không sai một li.
“Trí nhớ của cậu nhất định rất tốt.” Salman mỉm cười.
“Bình thường thôi, lúc còn đi học top 3 trong trường.” Nhậm Dật Phi cũng cười.
Hai đường gặp nhau.
Từ bản đồ cát là có thể nhìn thấy đường bộ tham quan chủ yếu của trang viên gồm có ba đường, trong đó có tổng cộng ba chỗ là giống “hai đường giao nhau”.
“Nơi này là rừng hoa đào, nơi này là trang trại chăn nuôi và lâu đài cổ tích.”
Vẫn chưa thấy có gì liên quan đến “sinh tử giao giới.”
Nhậm Dật Phi đứng lên, hắn vươn tay che mắt nhìn ra phía xa, cho dù có là rừng hoa đào, trang viên chăn nuôi hay lâu đài cổ tích thì ba chỗ này đều có người.
Bây giờ nếu gặp người nào đó không nghĩ đến vấn đề thức ăn mà đi tìm thứ gì khắp nơi, chắc chắn người nọ là người chơi.
Chuyện hai người bọn họ nghĩ đến được, đương nhiên người khác cũng sẽ nghĩ đến.
Hắn quay đầu nhìn lại mặt cát, đường thẳng được nhánh cỏ vẽ ra bị ánh mặt trời rọi thành một màu trắng xóa. Địa điểm tham quan giao nhau chỉ có ba nơi đó mà thôi, nếu muốn tìm thêm… Tầm mắt Nhậm Dật Phi đột nhiên dừng ngay điểm giao chung của ba con đường nhỏ —— Nơi phía trên đồng cỏ trơn.
Ba đoạn đường nhỏ khác nhau nối lại cùng một chỗ, tuy tuyến đường bất đồng nhưng có một điểm chung, chẳng phải nó cũng là nơi giao nhau hay sao?
Nhậm Dật Phi cầm cây cỏ khoanh một vòng lên ngôi làng cổ tích phía trên “đồng cỏ trơn”, hắn không cần mở miệng, Salman đã hiểu ra: “Lục soát lại lần nữa.”
“Lục soát chỗ nào bây giờ?” Nơi nên xem bọn họ đều đã xem, nói chung cũng không thể đào ba tấc đất lên tìm được, không nghiêm trọng đến mức đó.
“Tháp chong chóng đi, nó là nơi cao nhất của trang viên.”
Nhậm Dật Phi nhìn về phía cánh cửa ra vào tháp chong chóng đã bị ai đó phá hư từ lâu, đám NPC bạo động đi đập phá lung tung lúc trước cũng không bỏ qua nơi này. Cửa lớn đã hỏng, không gian bên trong rất nhỏ, có bao nhiêu thứ đều bị nhìn không sót cái gì.
“Bên trong là một đống tạp vật, hình như có một vài tượng gỗ.”
Hai người đi vào tháp chong chóng lấy đám tượng gỗ lớn nhỏ mang phong cách cổ tích thiếu nhi ra ngoài, mặc dù lúc này chúng đã bị tàn tạ bất kham nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vết tinh xảo của năm xưa.
“Đây là cái gì? Bảy yêu tinh nhỏ đang xếp hàng từ bé đến lớn?” Nhậm Dật Phi chỉ vào tám tượng gỗ bị trói ở bên nhau, đó là bảy yêu tinh nhỏ đội mũ và một cô gái xinh đẹp.
Salman quay đầu nhìn Nhậm Dật Phi, đột nhiên có chút nghi ngờ: Ngay cả hắn là người không xem truyện cổ tích công chúa dành cho thiếu nhi cũng biết, chẳng lẽ người nọ không biết?
Trên lý thuyết mà nói, những người tiến vào Hoang Vu Chi Giác đều là những người có cùng bối cảnh văn hóa, hoặc là bối cảnh văn hóa tương đồng.
“Đó là công chúa Bạch Tuyết, bảy người kia là bảy chú lùn.”
“À, hóa ra là vậy.” Nhậm Dật Phi loay hoay đùa nghịch bảy người lùn nhỏ, hắn chắp vá lỗ hổng ký ức của mình rất tự nhiên, “Chuyện cổ tích công chúa mà các bé gái thích nghe.”
Hắn xếp bảy chú lùn thành một hàng từ cao xuống thấp, cuối cùng đặt công chúa Bạch Tuyết ở sau cùng. Nhậm Dật Phi thuận hay cầm lấy bức tượng giống nàng tiên cá, phía dưới tượng gỗ đã bám đầy rêu xanh.
Nói sai rồi, phải là rong biển màu lục và màu đất nâu.
Hắn tìm trong đám tượng gỗ còn lại một lúc, rốt cuộc tìm thấy một con bạch tuộc chung nhóm với nàng tiên cá.
Salman bình tĩnh phổ cập kiến thức chuyện cổ tích cho Nhậm Dật Phi, rằng anh trai bạch tuộc này là một nhân vật hoạt hình nổi tiếng khác, nó và bọt biển màu vàng bên kia mới chung một câu chuyện, không liên quan gì đến nàng tiên cá đâu.
Lúc sau hai người tìm được vài bối cảnh câu chuyện cổ tích bằng tượng gỗ nữa, chúng đều nhỏ nhắn đáng yêu, một vài bối cảnh rất tinh xảo, có điều không may đã bị thời gian tàn phá.
Nhân lúc dọn dẹp tháp chong chóng một phen, Salman trộm quan sát biểu tình của Nhậm Dật Phi.
Mặc dù Nhậm Dật Phi che giấu cảm xúc mất tự nhiên rất nhanh, hắn cũng không nói gì nhưng ánh mắt bỡ ngỡ và biểu tình hiếu kỳ như lần đầu nhìn thấy các loại tượng gỗ này, chắc chắn sẽ không thể gạt người.
Đây là cảm xúc chân thật của “A Phi”.
Tuổi thơ của anh ấy không được tiếp xúc với chuyện cổ tích sao?
“Chỗ này có một bức tượng điêu khắc khá lớn, nhưng mà chỉ có một cái đầu và nửa thân thể.” Salman kéo bức tượng gỗ cuối cùng ra ngoài, nó được chạm khắc cực kỳ tinh tế, là một nữ thần có đôi mắt sắc bén thẳng tiến không lui, tóc dài uốn xoăn như sóng gợn.
“Đáng tiếc chỉ có đầu và nửa người, hình như bị thứ gì dùng bạo lực phá hủy.” Nhậm Dật Phi cũng cảm thấy tiếc nuối, rõ ràng là một pho tượng xinh đẹp, rốt cuộc chỉ còn lại bấy nhiêu đây.
Đầu của bức tượng lớn hơn người bình thường một chút, nếu là pho tượng hoàn chỉnh thì có thể cao từ ba đến năm mét, nhất định mỹ lệ vô cùng.
“Đây là chuyện cổ tích gì?” Nhậm Dật Phi có chút tò mò.
Salman quan sát kỹ. Xem hoa văn trên quần áo, hình như là váy dài của thời Hy Lạp cổ đại, cánh tay tượng gỗ vươn ra, không biết làm động tác gì: “Chắc là một nữ thần nào đó của thần thoại Hy Lạp.”
Hắn nghiên cứu mấy chuyện thần thoại cổ đại rất ít nên Salman cũng không biết nói sao.
Đám tượng gỗ lớn lớn bé bé cũ nát chất đầy trên cỏ, tất cả được đặt cùng một nơi, muốn cho con người xem vẻ đẹp kỳ diệu của thế giới cổ tích trẻ con.
“Tượng gỗ đều ẩm ướt, dưới đất cũng xuất hiện rong biển.”
Toàn bộ trang viên đều mọc đầy rong biển.
“Tôi xem bên trong thử rồi, vách tường và trần nhà sơn màu xanh trắng, không có tranh vẽ hay nhắc nhở gì khác.” Salman từ trong tháp chong chóng đi ra.
“Kết quả bói toán của anh là gì? Hai đường giao nhau, sinh tử giao giới à?” Nhậm Dật Phi lẩm bẩm tin tức này mấy lần, hắn lại lật đám tượng gỗ xem qua một lượt, sau đó lắc đầu với Salman, tỏ vẻ mình không có phát hiện nào nữa.
“Đi thôi.”
Sắc trời dần tối, hoàng hôn nhẹ buông, bọn họ tìm khắp nơi cũng không tìm được thứ gì. Hai người đều thất vọng nên chuẩn bị trở về ngẫm lại.
Bọn họ đi xuống theo sườn dốc, Nhậm Dật Phi quay đầu nhìn thoáng qua một bức tượng trong đám tượng gỗ cổ tích đang dựng trên cỏ.
Hoàng hôn nhàn nhạn tạm dừng trên người tượng gỗ, phủ xuống vẻ ngoài của chúng nó một tầng ánh sáng ấm áp, đám tượng gỗ tinh xảo dường như cũng được ban cho sự sống.
“Làm sao vậy?” Salman đi được vài bước, hắn nhận ra Nhậm Dật Phi không theo kịp nên quay đầu hỏi.
Nhậm Dật Phi vươn tay chỉ về phía một bức tượng: “Anh nhìn nó xem, giống bà chủ trang viên hay không?”
Dường như bức tượng gỗ cũng đang nhìn về phía này, đôi mắt phản chiếu vầng sáng lấp lánh.
“Anh còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta đến đây không? Đêm ấy mưa to gió lớn, có phải bà chủ trang viên cũng mặc một chiếc váy trắng giống vậy?”
Lúc đó mưa to xối xả, nước mưa che khuất tầm nhìn, đám tị nạn giả gấp không đợi nổi muốn vào trang viên, đương nhiên bọn họ không rảnh để ý bộ dáng cụ thể của người quản lý trang viên ra sao.
Chỉ nhớ rõ là cô mặc một chiếc váy dài trắng không hợp hoàn cảnh chút nào, sau lưng là tóc dài cuộn sóng.
Ban đầu Nhậm Dật Phi không nghĩ
đến bà chủ trang viên nhưng lúc quay đầu nhìn bức tượng, đột nhiên góc độ thần kỳ kia đã kéo ký ức đêm đó trở về trong đầu hắn, Nhậm Dật Phi mới nhận ra quả thật hai người rất giống nhau.
“Tôi lại xem thử một chút.” Nhậm Dật Phi chạy về phía thảm cỏ, Salman cũng không chút do dự đuổi theo.
Có lẽ là một loại trực giác nhắc nhở bọn họ không được bỏ qua manh mối này.
Các bức tượng khác đều bị đẩy ra, chỉ còn phần đầu và bả vai bức tượng nữ thần là trơ trọi giữa trời. Hai người cẩn thận lau bụi bặm xung quanh bức tượng.
“Đây là tượng điêu khắc thủ công, bên ngoài có lớp sơn chống thấm nước.” Nhậm Dật Phi chậm rãi quan sát từng lớp sơn bên ngoài nửa thanh gỗ, sơn ngoài màu trắng, bởi vì thời gian đã rất lâu nên hơi ngã thành màu vàng, còn có nhiều vết nứt.
Nhìn lớp sơn bị bong tróc, màu sơn được vét rất đều, bên trong và bên ngoài có chừng ba tầng chất liệu màu sơn khác nhau.
Lại nhìn tạo hình của bức tượng điêu khắc gỗ, rõ ràng không phải theo phong cách hiện đại nhưng vẫn có thể quan sát được nhiều nơi chạm khắc tinh tế, hẳn là thợ điêu khắc rất dụng tâm. Đặc biệt là phần đầu nữ thần, từ tóc cuốn đến hoa văn trên vương miện đều chạm khắc tinh xảo.
Hơn nữa, màu vàng của vương miện bức tượng không phải nước sơn vàng mà là vương miện mạ vàng, sau khi lau bụi nhìn thấy rất rõ.
“Nếu biết sớm hơn chút thì chúng ta đã lau chùi một lần, như vậy nhìn một lúc là có thể phát hiện ra.” Bức tượng được lau chùi sạch sẽ, nó rực rỡ lấp lánh không khác nào viên ngọc trai bị tro bụi phủ quanh.
Nhậm Dật Phi nhìn trong chốc lát, tán thưởng nói: “Thứ này có tuổi đời rất lâu rồi nhỉ, chắc chắn chủ nhân nó thường xuyên bảo dưỡng nên mới còn tính là hoàn hảo.”
“Gỗ dùng để điêu khắc là gỗ cây tếch. Gỗ tếch quý hiếm, giá thành cũng cao, bởi vì rất dày, chịu nước chịu lửa và không dễ biến dạng nên người ta thường dùng để làm đồ nội thất cao cấp trang hoàng, tạo thuyền, làm boong tàu,…”
Salman nghiêng bức tượng thành một góc: “Dựa theo góc cổ và họa tiết tóc, lúc tượng gỗ được hoàn thành thì tư thế chính xác của cô ấy hẳn là thế này.”
Một nữ thần nghiêng người, đẩu hơi ngửa lên trời.
Nhậm Dật Phi đến gần bức tượng để quan sát sự thay đổi màu sắc của lớp sơn trắng. Cho dù có là kiểu nước sơn xa hoa đi nữa thì bị phơi ngoài trời lâu đều sẽ có độ hư hỏng khác nhau. Màu sơn, hoa văn họa tiết bên ngoài chính là căn cứ để phán đoán.
Hắn đồng ý với cách nói của Salman: “Xem mức độ bong tróc hư hỏng của lớp sơn, phần lớn nơi được chiếu sáng sẽ là đỉnh đầu và gương mặt. Tóc ở sau cũng bị hư hỏng nhưng ít hơn. Đúng là tư thế này. Có giống nữ thần chuẩn bị bay lên trời không?”
“Đó là phong cách điêu khắc phương Tây.”
Nhậm Dật Phi nhìn trái ngó phải tượng gỗ, hắn nhớ đến một chuyện. Loại tượng gỗ này thường hay xuất hiện trên thuyền cổ phương Tây, trên thuyền hiện đại thì sẽ không nhìn thấy bóng dáng “nó”.
Hai người nghiên cứu bức tượng gỗ mãi cho đến khi trời tối, không có thêm tin tức nữa. Bọn họ liền kéo tượng gỗ trở về vị trí cũ, sau đó đẩy đám tượng gỗ khác đến che tượng nữ thần.
“Tôi có chụp được vài tấm hình, lúc về rồi lấy ra đối chiếu với người thật xem sao.” Nhậm Dật Phi giơ điện thoại di động trong tay.
“Ừm.” Không hiểu sao Salman lại đột nhiên có chút an tĩnh.
Hắn hơi nghi ngờ tính cách thật sự của “A Phi”. Giờ phút này “A Phi” chính là “Cố Tinh Dã”, trên người anh ấy đã không còn dấu vết của “Tống Bác Chi” hay “Hạc Quân”, giống như giữa bọn họ không có điểm gì tương đồng.
“Bây giờ không kịp tìm thức ăn nữa, may là còn hai gói mì ăn liền.” Nhậm Dật Phi lấy mì gói ra bẻ ăn, sau đó cầm cây lạp xưởng đút mèo nhỏ.
Mèo đen coi thường thứ đồ này nên nó liếc mắt một cái. Nhưng mà cũng không còn cách nào khác, nó chỉ có chút lạp xưởng nên mới đành miễn cưỡng bấm mũi chịu đựng.
Dãy nhà gỗ bên dưới không thắp đèn điện, hai người Nhậm Dật Phi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy một bầu trời sao kề sát đỉnh đầu, cách bọn họ rất gần, vươn tay là lập tức chạm đến —— Đương nhiên đây chỉ là ảo giác mà thôi.
Đêm đen tĩnh mịch, mọi thanh âm đều trở nên yên ắng. Trang viên vốn có rất nhiều người song giờ phút này lại vắng vẻ trống không.
Hai người Nhậm Dật Phi không hẹn mà cùng đi chậm lại.
“Buổi tối hôm nay đẹp thật.” Nhậm Dật Phi nhớ đến ban đêm ở Hoang Vu Chi Giác cũng đẹp không kém.
Buổi tối của Hoang Vu Chi Giác rất diễm lệ, giống như vỏ cá bào ngư và vô số chấm sáng ngũ sắc. Bên trong chấm sáng ngũ sắc là cá không gian đang bơi, nghe nói một con cá đều là một phó bản, không biết bọn họ đang ở trong con cá nào.
Có phải lúc này người chơi ở Hoang Vu Chi Giác cũng đang nhìn cá không gian và nhìn bọn họ không?
Salman ngẩng đầu nhìn không trung, hắn mới phát hiện không ngờ bầu trời về đêm của phó bản lại xinh đẹp như thế. Mục đích mà người chơi bọn họ tiến vào phó bản quá nhiều, thời gian cũng gấp gáp vội vàng, rất ít người dừng lại bước chân để thưởng thức bầu trời đêm trong một game kinh dị.
Hắn nghiêng đầu nhìn Nhậm Dật Phi, Salman cũng nhìn thấy đôi mắt đầy sao sáng ngời của đối phương.
Đột nhiên hắn nhận ra một chuyện, lần đầu tiên Salman trông thấy ánh mắt “Tống Bác Chi” và một lần ở cùng “Hạc Quân” trong hoa viên, hắn cũng từng nhìn thấy đôi mắt lấp lánh như phản chiếu cả dải ngân hà ấy.
Đôi mắt người chơi đều là chết lặng vì tra tấn trong sinh hoạt đã giày vò bọn họ, cuối cùng biến thành một loại sinh tồn. Đôi mắt NPC đều là ảm đạm vì thiết lập tính cách bọn họ đều được chương trình lập sẵn, bọn họ không phải con người.
Chỉ có chủ nhân của đôi mắt này là muốn “tồn tại” nghiêm túc. Anh ấy mang xiềng xích gông cùm, thân bị kiềm hãm bủa vây nhưng lại dốc sức “sống sót” sao cho thật xuất sắc.
Không phải, thứ xuất sắc không phải đôi mắt người nọ mà chính là linh hồn xuyên qua đôi mắt đối phương.
Linh hồn chết lặng chỉ muốn tìm kiếm chút kinh diễm rung động lòng người theo bản năng, không khác nào kẻ hành khất ngả nghiêng lang thang trong sa mạc tìm kiếm ốc đảo, hắn lại tự lừa mình dối người nói là tìm kiếm “đồng đội tương lai có kỹ thuật diễn tinh”.
May mắn là bây giờ cũng không quá muộn.
Người đến Hoang Vu Chi Giác là người bị thế giới lưu đày, cái gì cũng chẳng có, thế nên nếu Salman đã muốn có được thứ gì, hắn sẽ lập tức vươn tay bắt lấy.
Salman chưa bao giờ hiểu rõ nội tâm chính mình như vậy, hóa ra thứ hắn đang muốn đuổi theo là chút ánh sáng lộng lẫy lướt qua tầm mắt. Cho dù linh hồn hắn có bị bỏng rát đi nữa, Salman cũng muốn nắm chặt không buông.
“Anh cười cái gì?” Nhậm Dật Phi khó hiểu nhìn Salman đột nhiên khẽ mỉm cười tủm tỉm.
“Không có, chỉ là… Sao trời đêm nay đẹp quá nhỉ.” Salman ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Nhậm Dật Phi, “Cảm ơn anh.”
Nhậm Dật Phi:?