Tiểu Nguyên ngậm đầu ngón tay, mặc kệ Hứa Lâm Hàn dắt đi đâu. Đến lúc người kia đưa cậu vào phòng tắm, Tiểu Nguyên mới rút tay ra. Ánh mắt dại dại nhìn Hứa Lâm Hàn.
- Em đứng đây đợi anh, anh pha nước rồi lấy quần áo cho em tắm.
Áo quần của Tiểu Nguyên vẫn còn vài bộ xót lại trong nhà, vì lúc trước khi đưa cậu vào trại tâm thần bao nhiêu áo quần đẹp cũng mang vào đó hết rồi, giờ chỉ còn vỏn vẹn vài bộ đồ ngủ thôi. Hứa Lâm Hàn lấy một bộ đồ ngủ màu vàng nhạt có hình con vịt mang vào phòng tắm, trong lòng tự nghĩ.
- Ngày mai nghỉ làm một ngày, đưa em ấy đi sắm sửa lại quần áo mới được.
Tiểu Nguyên vẫn đứng như cây cột gần ở cửa phòng tắm, Hứa Lâm Hàn treo quần áo sạch lên, rồi mới bắt đầu pha nước tắm.
Tranh thủ lúc nước chưa đầy bồn, hắn quay sang vuốt má Tiểu Nguyên cười cười nói nhỏ.
- Anh tắm cho em, tắm sạch rồi đi ngủ. Ngày mai đi chơi, em muốn tự cởi đồ hay anh cởi giúp em?
Tiểu Nguyên nhìn về phía có con vịt như đặt gần mấy bình xà phòng, vươn tay chỉ về phía đó rồi a a vài tiếng. Không thèm để ý đến câu trả lời của người trước mặt.
Hứa Lâm Hàn bật cười lắc đầu, tự động đi đến cởi cúc áo của Tiểu Nguyên ra.
- Em không cởi thì anh cởi cho em, được rồi. Mau ngồi vào bên trong đi. Anh sẽ lấy vịt nhựa cho em chơi.
Tiểu Nguyên như một người máy ngồi vào bên trong bồn tắm, hơi nước ấm toả ra khắp da thịt Tiểu Nguyên, dù khuôn mặt không cảm xúc. Nhưng mà có thể cảm được hai vai cậu đang từ từ thả lỏng, hơi thở dài và mạnh hơn trước.
Tiểu Nguyên bỗng nhiên chủ động vươn tay đến lấy con vịt như mà không cần sự trợ giúp của Lâm Hàn.
Nhìn đứa nhỏ sau khi an ổn ngồi trong bồn tắm nghịch con vịt nhựa, Hứa Lâm Hàn mỉm cười lòng nhẹ hẳn. Hắn ước những khoảnh khắc bình yên như vậy hãy giữ thật lâu, đừng có thêm bất cứ giông bão nào xảy ra nữa.
Cả người ngày hôm nay cũng phải chạy ngoài đường nhiều, mồ hồi bám vào người làm cho thân thể có cảm giác khó chịu. Hứa Lâm Hàn nghĩ ngợi một lúc, rồi bất giác cởi hết áo quần của mình ra, bước thẳng đến bồn tắm ngồi chung với Tiểu Nguyên.
Có người chen chúc động chạm vào cơ thể mình, Tiểu Nguyên ngước đầu dõi mắt ra người đang ngồi phía sau, ánh mắt dại ra không cảm xúc.
- Cả ngày hôm nay cả người anh cũng bẩn, tranh thủ tắm chung một chút. Anh hứa sẽ không làm gì em đâu.
Bõm.
Tiểu Nguyên cúi đầu ném con vịt nhựa xuống dưới nước, nhưng mà không có làm ra hành động gì xem như là từ chối Hứa Lâm Hàn, đầu cậu chỉ đơn giản nghĩ.
- Đều giống nhau, tắm chung thì cũng giống nhau thôi.
Tiểu Nguyên không có phản kháng hay đuổi hắn đi, hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Dùng vòi nước chỉnh nước ấm rồi từ từ xối ướt tóc cậu, Tiểu Nguyên cảm thấy đầu mình ướt ướt bỗng nhiên bĩu môi, dùng ngón tay nhỏ nhỏ nhéo mạnh tay Lâm Hàn một cái.
- A...a...a...a ( Nước ở đâu thế này)
- Em không thích tắm hả?
Hứa Lâm Hàn không hiểu đứa nhóc này đang nói gì, chỉ nghi hoặc hỏi, thấy Tiểu Nguyên bĩu môi thở mạnh. Hắn thử chỉnh nước cho nhẹ lại rồi tiếp tục tắm cho cậu.
Lúc này cảm giác ngợp nước không còn, Tiểu Nguyên mới không giận dỗi nữa.
Tóc Tiểu Nguyên rất ít, lại còn hơi sơ cứng cho nên Hứa Lâm Hàn gội rất kĩ cho cậu, đặt Tiểu Nguyên ngồi sát vào người mình. Tất cả các ngón tay linh hoạt ma sát nhẹ với da đầu khiến Tiểu Nguyên cũng cảm thấy thật dễ chịu.
- Em gầy yếu quá, ngày mai anh đưa em đi mua sắm. Mình mua thật nhiều sữa socola nhé.
- Ư... a .... a ~~~~
Âm thanh vụng về của Tiểu Nguyên phát ra thật êm tai, Hứa Lâm Hàn tuy không thấy rõ mặt cậu nhưng biết rằng người này đang rất dễ chịu. Hắn tiếp tục nói.
- Anh sẽ mua áo quần cho em, mua thật nhiều bánh kẹo và cả heo bông em thích nhất nhé? À đúng rồi... mua thật nhiều kem cho em nữa. Em thích kem lắm mà.
- Ư... ư~~~
- Tiểu Nguyên, anh biết rằng hiện tại em không hiểu anh đang nói gì. Nhưng mà anh sẽ cố gắng bắt đầu lại từ đầu, sẽ cố gắng khiến em nở nụ cười lại một lần nữa. Bản thân anh đã gây ra nhiều tổn thương cho em, khiến đứa nhỏ em chịu nhiều oan ức rồi. Nhưng mà anh chắc chắn sẽ khiến em tỉnh lại... anh sẽ tận tâm yêu và cưng chiều em hết quãng đời còn lại. Bảo bối nhỏ đợi anh nhé??
"Zzzzzz.... khò khò"
Trong phòng tắm bỗng chốc im lặng, không còn tiếng trả lời của Tiểu Nguyên dành cho Lâm Hàn nữa, chỉ còn tiếng ngáy nhỏ nhỏ đều đều vang lên... Tiểu Nguyên đã ngủ từ lúc nào không hay.
Nhận ra người trong lòng đã ngủ, Hứa Lâm Hàn chỉ có thể lắc đầu cười nhẹ, tự thì thầm một mình.
- Thật chịu thua em rồi... bộ anh nói chán lắm hay sao mà lại ngủ thế hả?