Lâm Hàn nắm tay Tiểu Nguyên tiến về phía cửa tiệm bán thú cưng. Hắn đẩy cửa tiến vào, một cô nhân viên lập tức niềm nở cười chào bọn họ.
- Hân hạnh chào đón quý khách, hai vị đến đây để mua loại thú cưng nào?
Tiệm thú cưng này rất lớn, có cả rùa, nhím, thỏ, sóc, chim, chó, mèo... toàn là những con vật đáng yêu.
Lâm Hàn dẫn Tiểu Nguyên đi xung quanh cửa tiệm, đoạn hỏi thăm thử xem cậu muốn mua cái gì.
- Tiểu Nguyên, em thích con gì? Là chó hay mèo?
Tiểu Nguyên ngẩn ngơ nhìn mọi thứ xung quanh, sau đó lại dừng tại chỗ lồng đựng nhiều con thỏ trắng lẫn thỏ nâu, cậu chỉ tay vào. Chậm chạp nói.
- Muốn...muốn...
- Em thích thỏ sao? Vậy mua cho em một con nhé? Em thích thỏ màu gì, cứ chọn đi.
Kể từ ngày tìm cậu về được, đây là lần đầu tiên hắn có thể nghe lại được tiếng nói của Tiểu Nguyên, Lâm Hàn cảm thấy lòng mình như được sưởi ấm vậy. Đây cũng chính là lần đầu tiên sau khi phát điên, Tiểu Nguyên đưa ra sự mong muốn của mình. Cho nên Lâm Hàn chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cần thứ gì làm cậu vui được... hắn đều không tiếc tiền.
Quán thú cưng chỉ có Lâm Hàn và cô chủ tiệm, cho nên Tiểu Nguyên cũng không có phát bệnh sợ hãi với người lạ ra. Tự nhiên ngồi xổm xuống áp mặt mình sát với lồng thỏ, nhìn các con thỏ một cách chăm chú.
Lâm Hàn cảm thấy vẻ mặt ngây dại, ngẩn ngơ không biết gì đang say mê nhìn thỏ kia như một mũi tên ngọt ngào muốn đâm truỵ tim hắn vậy. Hắn kìm lòng không được, rút điện thoại ra lén chụp lấy khoảnh khắc đáng yêu của Tiểu Nguyên vài tấm hình để thoả mãn sự mềm mại đang truyền trong cơ thể.
Đợi Lâm Hàn chụp ảnh xong, cũng là lúc Tiểu Nguyên quay người sang. Ngón tay chỉ vào góc bên trái của lồng thỏ, ngu ngơ hướng hắn lặp lại từ cũ.
- Muốn!!!
Con thỏ mà Tiểu Nguyên chỉ có một bộ lông trắng tinh, nhưng mà cơ thể của nó lại không mập mạp bằng những con khác trong lồng, hai đôi mắt thì đỏ như máu vậy. Nó chui rúc về một góc không tiếp xúc với đồng loại... cả cơ thể của nó run bần bật một cách đáng thương. Trông con thỏ ấy có vẻ thật tội nghiệp.
- Em muốn mua con thỏ kia sao?
Lâm Hàn nhìn con thỏ không đáng yêu kia, nghi hoặc hỏi lại Tiểu Nguyên một lần nữa, nhưng mà không ngờ Tiểu Nguyên lại gật đầu khẳng định muốn mua con thỏ kia.
- Hai vị, con thỏ kia bị bệnh bạch tạng... nó là con yếu nhất trong đám thỏ này, tôi nghĩ nên để em trai này chọn con khác vẫn tốt hơn.
Cô chủ tiệm không hề giấu sự thật về con thỏ có bệnh kia, không những thế cô ta còn tốt bụng mang ra một con thỏ trắng mập mạp khác đưa đến trước mặt Tiểu Nguyên để cậu có thể dễ dàng chọn lựa hơn.
Nhưng mà Tiểu Nguyên không thèm nhìn con thỏ trong tay cô, ngón tay cậu vẫn chỉ về hướng con thỏ bị bệnh kia. Ánh mắt thì nhìn chăm chăm vào Lâm Hàn, cứng ngắt nói.
- Muốn....nó.
- Được... được, anh hiểu rồi. Nếu em muốn anh sẽ mua, đừng khóc.
Tiểu Nguyên thấy cô gái kia ngăn cản không cho mình mua thỏ, trong lòng bỗng nhiên tủi thân muốn khóc. Cậu chỉ thích nuôi mình con thỏ ấy thôi, mấy con kia... xấu. Chỉ có con thỏ ấy trông có vẻ là giống cậu nhất cho nên Tiểu Nguyên mới thích.
Tiểu Nguyên biết người hay đi chung sẽ mua cho cậu, cho nên mới dõi ánh mắt về phía Hứa Lâm Hàn, bĩu môi nói cho hắn biết là mình muốn mua con này.
Mà Hứa Lâm Hàn nhìn thấy hai mắt ngấn nước của Tiểu Nguyên, sợ cậu sẽ khóc lên cho nên lập tức đồng ý mua ngay.
Khách đã quyết định, chủ quán cũng phải thuận theo. Mang con thỏ bị bạch tạng đang run rẩy đến cho Tiểu Nguyên ôm vào, sau đó cô chủ quán mới từ từ tiến về phía quầy ghi hoá đơn tính tiền.
Nhìn Tiểu Nguyên ôm con thỏ trong lòng, khuông mặt lộ nét cười tuy cứng ngắt. Nhưng Lâm Hàn biết cậu đang rất vui, trong lòng
Lâm Hàn chu đáo mua cho con thỏ kia một ngôi nhà đắt tiền nhất trong cửa tiệm, tiện thể sắm cho nó vài bộ quần áo đẹp. Phải đến mười lăm phút sau nữa, bọn họ mới ra khỏi cửa tiệm.
Hai người vừa bước đi được vài bước, Tiểu Nguyên bỗng nhiên kéo tay Hứa Lâm Hàn lại, rồi lặng im không nói.
- Em sao vậy? Muốn mua gì nữa sao?
Tiểu Nguyên ngước ánh mắt ngây dại của mình lên, khó khăn nói.
- C...cảm... ơn!!
Chỉ là hai tiếng cảm ơn thông thương thôi, nhưng lại khiến đầu não hắn tê dại vài giây. Người này đã từ từ tiếp xúc gần hơn với hắn. Hứa Lâm Hàn không kìm lòng được, ngay tại giữa phố mà cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi của Tiểu Nguyên. Nụ hôn tuy rất nhanh, Tiểu Nguyên còn chưa kịp phản ứng thì Hứa Lâm Hàn đã dùng tay mình, ôn nhu xoa đầu cậu. Yêu thương mở lời khẳng định.
- Chỉ cần có thể mang em quay về như lúc trước, dù cái giá có phải đắt như thế nào anh cũng sẽ chịu. Chỉ cần em vui vẻ, bao nhiêu tiền anh cũng sẽ không tiếc. Cho nên đừng bao giờ cảm ơn anh cả... mà hãy thay vào đó gọi tên anh.. Hứa Lâm Hàn.
Hắn nói nhiều, Tiểu Nguyên cũng không có hiểu. Nhưng mà nhìn cậu giờ đây đã không còn sợ hắn như trước, đối với hắn thì như vậy cũng đủ lắm rồi. Chuyện Tiểu Nguyên có nhớ tên hắn hay không, từ từ tập cho cậu rồi cũng sẽ được thôi mà.