Thông tin truyện Thằng Nhỏ Ngốc

Thằng Nhỏ Ngốc

Tác giả:

Thể loại:

Đam Mỹ

Lượt xem:

330

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 7/10 từ 18319 lượt

Review Truyện Thằng Nhỏ Ngốc

 

Tác giả: Liễu Mãn Pha
Thể loại: Hiện đại, thần kinh không được bình thường công x ngây thơ thụ, thụ bị mắc bệnh trí não, công sủng thụ, tiểu ngược, HE.
Độ dài: 79 chương
Tình trạng: Hoàn edit.

___

Văn án:

La đại thiếu gia La Vực tính nết quái đản, hỉ nộ vô thường, tâm ngoan thủ lạt, tới khi y bị bệnh, chó a mèo a bao năm phải sống dưới dâm uy của y đồng loạt vỗ tay ăn mừng, lén lút nói sau lưng y hai từ : Báo ứng!

Nhưng La Vực đúng là La Vực, y nào có chết dễ như vậy.

La đại thiếu gia lượn qua quỷ môn quan một vòng, khi trở về đời dường như cũng không mang thù hằn oán hận gì, trái lại còn quyết tâm giúp người làm việc thiện, cố gắng làm anh trai tốt, ông chủ tốt, người bạn tốt, công dân tốt đầy “Dịu dàng”, “Bao dung” và “Hữu ái”. Ai kia tham gia làm từ thiện, nhiệt tình bảo vệ môi trường, còn cứu giúp chăm sóc một thanh niên chậm phát triển, tấm lòng nhân hậu có nhật nguyệt chứng giám…

La Vực là một tên điên. Đây là điều cả La gia đều biết.

Những chiến tích oanh liệt của La Vực, nếu kể ra thì luôn khiến cho người ta phải líu lưỡi. Nhất là năm đó khi La gia phân chia tài sản, đám người trong nhà cấu kết định hại chết La Vực. Ai ngờ La Vực một lòng bày tỏ mình không sợ chết, còn cầm một mồi lửa bình tĩnh nói: Chi bằng đốt cháy cả cái dinh thự này, để La gia đồng quy vu tận.

La Vực vừa điên vừa không sợ chết. Đây cũng là điều cả La gia đều biết, nên không ai dám chọc giận y.

Không dám chọc giận thì làm gì? Đương nhiên là ngồi cầu nguyện cho La Vực chết vì bệnh. La Vực thể chất vốn không tốt, bệnh nặng bệnh nhẹ đeo bám y từ năm này sang tháng khác. Có lẽ y quen thuộc với cửa Qủy Môn Quan còn hơn cả quen thuộc với cổng nhà mình. Người La gia mấy lần đã suýt vỗ tay ăn mừng, nhưng sau lại tiu nghỉu nhận tin: La Vực đã qua cơn bạo bệnh, đang tĩnh dưỡng, rất nhanh sẽ khỏi.

Cuộc sống của La Vực chính xác là một cuộc sống khiến người ta “không thiết sống”. Dù y nắm trong tay tiền tài và địa vị, mỗi lời nói đều có sức nặng ngàn cân, thế nhưng xung quanh lại có quá nhiều mưu mô thủ đoạn, hư tình giả ý. Có thể nói, La Vực chưa từng chân chính cảm nhận được vui vẻ và hạnh phúc, thậm chí y đã chán đến mức trở nên thờ ơ với chúng, chẳng thèm tìm kiếm xem “khoái hoạt” - hai chữ ấy viết như thế nào, hình hài ra sao.

Nếu như chọn một màu sắc để mô tả cuộc sống của La Vực thì có lẽ đó là màu xám. Màu xám ảm đạm buồn tẻ. La Vực thậm chí còn chẳng biết mình sống vì cái gì. Chính vì thế, y mới không sợ chết. Nhưng vì sao La Vực không chết, mà cứ lần này đến lần khác chống chọi với tử thần? Có hai lí do. Lí do thứ nhất, là bởi vì có quá nhiều người mong y chết, nên y nhất định phải sống để chọc tức bọn họ. Lí do thứ hai chỉ gói gọn trong ba chữ: Nguyễn Hiểu Quả.

Nguyễn Hiểu Quả làm việc trong vườn sinh thái nơi La Vực tĩnh dưỡng. Cậu là một người vô cùng bình thường, còn mắc bệnh trí não. Đơn thuần như trẻ con, rất hay bị người ta bắt nạt. Nếu như La Vực thông minh quá, thì Hiểu Quả lại ngốc nghếch quá. Trong câu chuyện nào cũng vậy, nếu như có quá nhiều cái “quá”, thì phải có gì đó để cân bằng lại. Hẳn ông trời cũng cảm thấy để La Vực thế này không được, nên quyết định phái một người xuống cân bằng lại cuộc sống của y, cũng tiện thể cứu vớt thể giới ảm đạm thiếu sinh khí của La Vực.

Hiểu Quả gặp La Vực một cách rất tình cờ. Một ngày đẹp trời nào đó, cậu vừa tỉa cây vừa hát một bài hát tự sáng tác, thì La Vực xuất hiện, hỏi cậu: “Vừa rồi cậu hát bài gì vậy?”. Hiểu Quả lại đáp: “Xoẹt xoẹt xoẹt.”

Câu trả lời của Hiểu Quả rất vô nghĩa, nhưng La Vực vô cùng vui vẻ mà nghĩ, thú vị thật.

Trích lời editor: Trí não của Quả Quả chỉ như đứa nhỏ, bị người ta bắt nạt cũng không biết, thương lắm, thế nên ông trời (aka tác giả) mới phái tên hung ác, nham hiểm lại cô độc như ông chủ La tới để đá bay bọn đáng ghét dám bắt nạt em, sau đó một tên điên và một bé ngốc tay nắm tay sống happy forever ~

Một tên điên, không sợ chết, sống dai như tiểu cường, chẳng thèm nể mặt ai, nhưng hết lần này tới lần khác chăm sóc, dung túng Hiểu Quả. Hiểu Quả chính là ngoại lệ, cũng là giới hạn của La Vực.

Chẳng ai biết vì sao La Vực tính tình quái đản kia, sau trận bệnh thập tử nhất sinh lại lột xác từ ác ma trở thành “người anh em thiện lành”, nhận nuôi một cậu bé trí não chậm phát triển, tiền từ thiện vung ra thường xuyên và thoải mái. Người trong truyện không hiểu vì sao, nhưng người đọc như mình đây thì mạnh dạn nói một câu: Vì mùa xuân của La Vực tới rồi.

La Vực cực kì cưng chiều Hiểu Quả. Khi y tặng Hiểu Quả chú chó nhỏ, có một màn như sau:

“Bị móng nhỏ xoẹt qua, Hiểu Quả sợ rụt hết chân tay, hai mắt mờ mịt xen lẫn khổ sở.
Chó con không thích mình.

La Vực đứng cạnh nhìn con chó hung hãn không ngừng gầm gừ, cười hứng thú.

Y hỏi Hiểu Quả: “Món quà này hơi hung dữ, nếu Hiểu Quả thích nó, hai người sẽ trở thành bạn thân, nếu Hiểu Quả không thích, vậy thì…”

La Vực không nói hết nửa câu sau, nhưng Hiểu Quả có thể mơ hồ cảm giác được có lẽ chó con sẽ phải rời khỏi đây.

Hiểu Quả không chút nghĩ ngợi, vội vàng đáp: “Tôi thích, thích, chó con…”

Hiểu Quả đơn thuần chỉ nghĩ rằng chó con không thích mình thì sẽ phải tạm biệt nó, mà không nghĩ tới, La Vực còn tính đến chuyện xa hơn thế nhiều.

Hiểu Quả không biết, La Vực đang cầm một chiếc điều khiển từ xa nho nhỏ, trong hộp thực chất là một cái lồng sắt, vòng cổ trên cổ chó con tưởng như rất lỏng lẻo, song lại nối với một trục cuốn trong lồng. Ban nãy Hiểu Quả tiếp cận chó con mà gặp chuyện gì ngoài ý muốn, La Vực sẽ lập tức nhấn nút, khởi động trục nhanh chóng xoay tròn siết chặt khóa cổ lại, chưa tới vài giây, hung thủ tổn thương Hiểu Quả sẽ lập tức mất đầu.”

La Vực thần kinh không được bình thường, hay nên nói, người bình thường không thể bắt được sóng não của La Vực. Vì thế, được y để ý, chẳng biết là phúc hay là họa. Vừa khéo, Hiểu Quả cũng không để ý mấy cái linh tinh đó. Cậu chỉ biết La Vực đối với mình rất tốt, mình cũng thích La Vực. Như vậy là đủ rồi.

Cách La Vực sủng ái và che chở cho Hiểu Quả rất đặc biệt. Y có thể dung túng mọi lỗi lầm của cậu, nhưng sau đó cậu phải tự mình giải quyết và khắc phục những lỗi lầm đó. Hiểu Quả có lẽ không thể giống như một người trưởng thành được (do trí não của cậu có vấn đề), nhưng La Vực không bỏ qua cơ hội giáo dục và dạy Hiểu Quả những đạo lí cơ bản nhất trong cuộc sống. Thêm vào đó, La Vực không cho phép ai bắt nạt Hiểu Quả, nên những người khi dễ Hiểu Quả đều bị y “chơi tới chết”

Nên xét theo góc độ nào đó, La Vực vừa là bạn, vừa là thầy, vừa là cha, kiêm luôn người yêu của Hiểu Quả.

“Thằng nhỏ ngốc” là một bộ đam mỹ rất hay. Ngọt ngào, nhẹ nhàng. Cái làm nó trở nên đặc biệt và ấn tượng với mình trong hằng số những bộ đam mỹ khác chính là sự trẻ con ngốc nghếch của Hiểu Quả và sự thần kinh u ám của La Vực. Hai người đều có vấn đề về mặt tinh thần bắt cặp với nhau, thật sự là trời sinh một đôi. 

Mình thích cách Hiểu Quả hồn nhiên từ từ rọi sáng thế giới tăm tối ảm đạm của La Vực, cũng thích cách La Vực nhàn nhạt yêu chiều cậu. Có thể Hiểu Quả không biết, ngay cả trước khi cậu hát bài ca “xoẹt xoẹt xoẹt” kia, La Vực đã biết cậu rồi.

Trong quá khứ, La Vực đã từng có lần muốn buông xuôi, để Tử Thần cướp đi sinh mạng của mình. Thế nhưng bác sĩ trị liệu của La Vực lúc đó - mang đến cho y xem băng ghi lại quá trình trị liệu của Hiểu Quả. Hiểu Quả bị tai nạn rất nặng. Chính vụ tai nạn đó đã khiến cậu bị sang chấn tâm lí, trở thành một “thằng nhỏ ngốc”.

Thảm trạng của Hiểu Quả lúc đó ghê gớm hơn La Vực rất nhiều, nhưng ý chí sống còn của cậu rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức khiến một người thờ ơ như La Vực cũng phải kinh ngạc.

Hiểu Quả không biết, chính mình đã cứu La Vực. Bởi vì thấy được ý chí sống sót mạnh mẽ đó của Hiểu Quả, mà La Vực một lần nữa trở về từ Qủy Môn Quan.

Sau đó là gặp lại Hiểu Quả, tiếp cận, yêu thương, khóa cậu bên mình. Tất cả đều nằm trong vòng kiểm soát của La Vực.

“Thằng nhỏ ngốc” là một trong số những truyện hay mà mình đọc được gần đây. Mạch truyện trôi chảy, hành văn lôi cuốn, đọc không hề bị ngán. Lúc hết truyện rồi mình còn ước gì truyện dài thêm mấy chục chương nữa.

Tình cảm của La Vực và Hiểu Quả trong này rất nhẹ nhàng, không nồng nhiệt sâu sắc như lửa, mà dịu dàng như nước. Và độ moe moe của Hiểu Quả thì… level max luôn đó. Hiểu Quả rất đáng yêu, cực đáng yêu, vô cùng đáng yêu.

Vì thế, nếu như bạn đang quá “mệt tim” vì những bộ SE/ BE đầm đìa máu và nước mắt, thì hãy đọc “Thằng nhỏ ngốc” xem sao nhé! 


Danh sách chương

Bình luận truyện