Tất cả đều diễn ra trong tích tắc.
Không có đau đớn, không có tiếng hét, chỉ có tiếng cơ thể rắn chắc đập mạnh vào vật cứng.
Vi Lam ngất đi vì chấn động mạnh, nhưng lại tỉnh lại vì cảm thấy đau.
Trong đêm tối, ánh đèn đường lờ mờ hắt xuống.
Cô cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy người ôm mình, là một cảnh sát giao thông trạc tuổi trung niên, trên chiếc áo cảnh sát màu xanh xám có dính ít máu.
“Cô ấy tỉnh rồi! Cô ấy tỉnh rồi!” Đám đông đang xúm lại kêu lớn, “cô ấy không chết!”
Trên đầu Vi Lam bị rách mấy chỗ, cánh tay và chân đều bị thương, ngực đau ê ẩm.
Thiên Lãng! Tần Thiên Lãng!
Không thèm để ý đến vết thương trên người, cô túm chặt tay viên cảnh sát giao thông, hỏi gấp: “Anh ấy sao rồi? Người đi cùng với tôi sao rồi?”
Người đàn ông đó ấn chặt cô, mặt vô cảm nói: “Đừng cử động! Trên người cô đầy vết thương!”
“Bỏ tôi ra!” Cô ra sức đẩy viên cảnh sát, “tôi muốn gặp anh ấy!”
Vi Lam giãy giụa thoát ra khỏi tay viên cảnh sát, vết thương trước ngực khiến cô choáng váng. Tuy nhiên, cô vẫn nhìn thấy!
Chiếc xe BMW Z4 đó bị đâm biến dạng.
Dưới đất có một vũng máu, từ kính cửa sổ vỡ có thể nhìn thấy rất rõ, Thiên Lãng bị kẹp trên ghế lái, đầu bị đè sang vai phải.
Cô không nhìn rõ mặt anh, nhưng máu từ trên tai anh, trên phía tóc mai chảy xuống như suối, nhuộm đỏ cổ áo sơ mi trắng. Một số người không có liên quan vây xung quanh anh, đang lắc đầu, đang thở dài…
Vi Lam lê bước một cách chậm rãi và khó khăn về phía anh, chưa đi được mấy bước, lại ngã nhào xuống đất. Lại bò dậy, lại ngã.
Cuối cùng đã bò đến bên cửa xe.
Thiên Lãng, Tần Thiên Lãng mấy phút trước đây còn gầm thét với cô, lúc này đây lại ngồi yên ở đó, đầu xe lõm xuống đè vào chân anh, trên chiếc áo comle đen đó là những vết máu và mảnh kính vỡ.
Đôi mắt nóng bỏng đó, giây phút này đây đang nhắm chặt, dường như không chịu mở ra nữa.
Không, không thể! Điều ước thứ ba của cô sẽ không hiệu nghiệm.
Vi Lam kéo đầu Thiên Lãng vào lòng mình, khẽ gọi tên anh, muốn gọi anh tỉnh lại.
Đây chắc chắn là một cơn ác mộng, Thiên Lãng, em chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ chết!
Cô chỉ muốn bế anh lên. Nhưng có người bên cạnh kéo cô lại, hét lớn với cô: “Hiện giờ cô không được cử động, càng cử động càng nguy hiểm. Chúng tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện để cấp cứu trước!”
Vi Lam không chịu, chỉ ôm chặt nửa người bên trên của Thiên Lãng như phát điên. Cô chỉ có một điều ước, muốn cứu Thiên Lãng, cô không thể để cho anh chết!
Người đàn ông đó kéo tóc Vi Lam, đầu cô đành phải ngửa ra phía sau.
Là viên cảnh sát giao thông trung niên đó, anh nói bằng giọng nghiêm túc với cô: “Cô tỉnh táo chút đi! Cậu ấy chưa chết, chúng ta phải đợi bác sĩ!”
“Các anh hãy đưa anh ấy ra đi!” Vi Lam nắm chặt tay áo viên cảnh sát: “Anh cảnh sát ơi, em xin anh đấy!”
Viên cảnh sát dường như cũng động lòng vì lời năn nỉ của cô, liền gọi một viên cảnh sát trẻ khác mang thanh sắt đến, cạy cửa xe đã biến dạng, cuối cùng cũng lôi được Thiên Lãng ra.
Xe cấp cứu 120 hú còi inh ỏi có mặt.
Y tá nhanh chóng cáng Thiên Lãng đang trong trạng thái hôn mê lên xe, đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Vi Lam ngồi ở hàng ghế sau ôm Thiên Lãng, một chút máu từ khoé miệng trào ra.
Thiên Lãng, tại sao anh lại ngốc như vậy? Vì một cô gái như em mà ngay cả tính mạng cũng không tiếc nữa.
Cô mím chặt môi, nước mắt không kìm được trào ra.
Cuối cùng đã đến cổng bệnh viện.
Trong lúc các bác sĩ đang khiêng Thiên Lãng ra ngoài, đột nhiên Vi Lam cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu chúi xuống nền xi măng.
Máu tươi trào ra từ miệng cô, môi cô xám xịt.
Viên cảnh sát giao thông đó liền lập tức bế cô lên. Dựa vào kinh nghiệm, anh xác định được rằng cô bị gãy xương sườn, đồng thời đã chọc vào nội tạng. Bị thương như thế này mà vẫn còn chịu được đến bây giờ, ta không thể không thán phục trước sức chịu đựng của con người.
Trong lúc chuếnh choáng, Vi Lam bóp chặt tay anh, nói một câu: “Nhất định phải cứu anh ấy!”
Ông Vương thấy mũi cay cay, gật gật đầu.
Hai người đều bị đưa vào phòng cấp cứu. Ông Vương dặn dò anh Lưu đồng nghiệp thông báo cho gia đình, làm thủ tục, rồi lập tức lái xe quay trở lại hiện trường để tìm hiểu.
2 giờ sáng anh nhận được báo cáo của trung tâm chỉ huy nói rằng: tại khúc đường cua trên kilomet 1500 của đường cao tốc, xảy ra một vụ va chạm mạnh giữa chiếc xe BMW Z4 với chiếc xe chở hàng loại lớn.
Đoạn đường xảy ra tai nạn, bị người ta gọi là “con đường tử thần”, chỉ cần đông xe là liên tục xảy ra tai nạn nguy hiểm. Cộng với việc gần đây trời mưa liên tục, mặt đường trơn, tại khúc cua rất dễ
xảy ra va chạm.
Khi ông Vương và anh Lưu đến hiện thường, tài xế của chiếc xe tải không biết đã trốn đi đâu, cửa xe mở toang. Dưới đất toàn là mảnh kính vỡ và những mảnh vỡ của xe, vết máu nằm rải rác cho thấy sự thảm khốc của vụ tai nạn này. Xe 120 vẫn chưa đến, bên cạnh chiếc xe xảy ra tai nạn chỉ có vài ba người đứng xem.
Do đâm vào rất mạnh, đầu xe của chiếc BMW Z4 biến dạng nghiêm trọng, người đàn ông trên ghế lái và vô lăng dính chặt vào nhau, máu chảy đầy mặt, trông rất sợ. Từ vị trí bị thương của anh có thể thấy, e rằng khả năng sống là rất mong manh.
Ông đưa mắt nhìn sang bên cạnh ghế lái, ở đó có cô gái trẻ hơn 20 tuổi đang ngồi. Đầu cô gái tựa ngửa lên lưng ghế, hai mắt nhắm chặt, xem ra tình hình vẫn còn khá. Thế là, ông Vương liền bế cô ra khỏi xe, muốn đưa cô vào bệnh viện trước để cấp cứu, nhưng cô lại kiên quyết đòi cứu anh bạn của mình.
Trên đường đến bệnh viện, cô nhìn người đàn ông đó, lặng lẽ khóc, nhưng không nói gì cả, nét mặt tỏ ra đau khổ và cũng có phần lưu luyến. Ông Vương nghĩ, họ là cặp tình nhân yêu nhau sâu sắc hoặc cặp vợ chồng trẻ.
Sau khi quan sát kỹ lưỡng, ông Vương phát hiện ra vụ tai nạn này có phần kỳ quặc. Từ vết phanh xe và cú va chạm có thể thấy, vụ tai nạn này có điểm bất thường.
Thứ nhất, thông thường tai nạn đâm xe, vị trí bị thương của đầu xe phải nằm ở bên phải, tức là ở vị trí ghế lái phụ. Bởi lái xe thường là người đầu tiên phát hiện ra nguy hiểm, theo bản năng bảo vệ mình, sẽ lái sang bên trái, để giảm thiểu độ thương vong mà vụ tai nạn gây cho mình. Nhưng vị trí đâm của chiếc BMW Z4 đó lại nằm chếch sang bên trái, khiến vị trí ghế lái bị đâm nặng.
Tình huống này chỉ xảy ra khi không kịp né tránh, nhưng từ vết phanh xe dài có thể thấy, người lái xe hoàn toàn có thời gian để né tránh.
Thứ hai, vết phanh xe tại hiện trường và vị trí nằm của các mảnh vỡ, cho thấy khi lái xe dừng lại vì đèn phanh trước của xe không hoạt động bình thường, anh đã đánh lái sang bên trái, nhưng cuối cùng anh ta vẫn đánh lái sang bên phải, để mình bị đâm.
Điều này chỉ có thể chứng minh được một điều: Khi chiếc xe tải phía trước đâm vào đầu, đầu tiên theo bản năng, lái xe đánh lái sang bên trái, để tránh nguy hiểm,. Tuy nhiên, anh ta lập tức ý thức được rằng làm như thế sẽ gây thương tích nặng cho cô gái bên cạnh, và thế là, anh đã đã đánh lái sang bên phải, để cô gái có tăng cơ hội sống sót. Tuy nhiên, tốc độ phản ứng của con người không thể so được với tốc độ của xe, trước khi anh chưa đánh lái được hết, xe đã bị đâm rồi.
Là một cảnh sát giao thông, ông Vương đã công tác hơn 10 năm ở phòng tai nạn, gần như ngày nào cũng phải tiếp xúc với những tai nạn thảm khốc máu me be bét, đã quá quen, thậm chí là quá chai sạn trước cảnh sinh tử ly biệt, âm dương cách trở.
Tuy nhiên, ông chưa gặp vụ tai nạn nào như thế này, điều này đã khiến ông có được sự nhận thức mới về nhân tính, tình yêu.
Trong lúc nguy nan, sẵn sàng để mình chết, đem cơ hội sống cho người mình yêu thương. Người đàn ông không quen biết này, đã dùng sinh mệnh của mình để chứng minh tình yêu của anh ta dành cho cô gái.
Thế giới này hóa ra vẫn có người vô tư! Sự vĩ đại và cao quý của tình yêu, khiến trái tim vốn đã chai sạn của người ta được hưởng chút tia nắng ấm áp.
Lúc này đây, cậu Lưu gọi điện thoại đến, đầu người con trai bị va đập mạnh, chân phải cũng bị gãy, vẫn đang trong trạng thái hôn mê, e rằng lành ít dữ nhiều. Cô gái bị gãy một chiếc xương sườn, đâm vào phổi gây xuất huyết lớn, đang cấp cứu.
Hy vọng, cậu ta sẽ vượt qua được cửa ải khó khăn, hy vọng cậu ta sẽ vượt qua được!
Mắt ông Vương ươn ướt.