Lúc Tần Tang Ảnh đưa Thuỵ Dương đến bệnh viện, Vi Lam đã mặc xong quần áo chỉnh tề, thu gọn xong đồ đạc, ngồi ở đầu giường.
“Chị!” Thuỵ Dương gọi cô, cô bất chợt ngẩng đầu lên, sững lại.
Hai tháng không gặp, Thuỵ Dương đã cao hơn, giọng ồm ồm hơn, và khuôn mặt cậu… Các nét trở nên rõ ràng, càng ngày càng giống Thiên Lãng.
Lần đầu tiên gặp, Thiên Lãng chỉ lớn hơn Thuỵ Dương hiện nay hai ba tuổi, dùng những cụm từ như khôi ngô tuấn tú hoặc độ lượng hơn người để miêu tả anh không có gì là quá.
Mái tóc xoăn đem dày, đôi mắt màu hạt dẻ, nước da nâu, thân hình cao ráo. Lúc đó cô nghĩ: Hê, tại sao thế gian lại có người đẹp trai như anh chàng này nhỉ?
Tại sao cô lại không yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên? Là do thái độ ngạo mạn lạnh lùng của anh, hay vì anh là con trai của Tần Tang Ảnh?
“Nếu anh không phải là anh của em, em có thích anh không?”
“Vi Lam, nếu có kiếp sau, anh muốn em yêu anh ngay từ lần gặp đầu tiên!”
Lời nói vẫn ở bên tai, còn người thì không còn nữa!
Nhìn Thuỵ Dương trước mặt, cảm giác chua xót lại trào lên.
Vi Lam vội đưa mắt nhìn ra chỗ khác, đứng dậy nói: ‘Thủ tục xong hết rồi, chúng ta về thôi”.
Thuỵ Dương nhanh tay xách hành lý cho chị, ánh mắt nhìn cô tỏ ra vui mừng vì được gặp lại chị.
“Chị, em nghe mẹ nói chị và anh bị tai nạn phải nằm viện, em lo ơi là lo. Đáng lẽ em phải lên tỉnh thăm chị từ lâu rồi, nhưng mẹ cứ bắt em phải thi xong mới được lên. Chị, chị có biết không? Sáu tháng cuối năm em sẽ vào cấp hai đấy”.
Cô mím chặt môi, không nói gì.
“À đúng rồi, anh Thiên Lãng đâu ạ? Sao anh ấy không ra viện cùng chị?”
Vi Lam thực sự đau đớn. Hai chữ “Thiên Lãng” giống như một chiếc kim đâm vào ngực cô, trái tim cô đau tê tái.
“Dương Dương, anh chuyển đến bệnh viện ở Bắc Kinh rồi”. Tần Tang Ảnh nắm chặt tay con trai, “ở đó trình độ y tế cao, anh sẽ được chữa trị tốt hơn”.
Thuỵ Dương hỏi với vẻ nghi ngờ: “Anh bị thương nặng lắm ạ? Tại sao phải đến Bắc Kinh để chữa?”
“Chân phải của anh con bị gãy, chúng ta phải mời bác sĩ chuyên về xương giỏi nhất trong cả nước để chữa trị cho anh con”.
Tần Tang Anh nói rất chậm, nét mặt bình tĩnh, không nhận ra bà đang nói dối, nhanh chóng đánh lừa được Thuỵ Dương.
“Đợi chân anh con khỏi, mẹ sẽ cùng các con về Bắc Kinh đón anh”.
Vi Lam ngẩng đầu nhìn lên trời, nhắm mắt một cách tuyệt vọng.
Cô mong tất cả những điều này trở thành sự thực biết bao! Chỉ cần Thiên Lãng vẫn còn sống, chỉ cần anh được sống yên ổn, kể cả anh không gặp cô suốt đời, cô cũng cam tâm tình nguyện, không có gì oán trách!
Về đến căn phòng thuê của Vi Lam, Tần Tang Ảnh bình tĩnh nói chuyện tương lai của cô: “Quay về thành phố N với cô đi, hiện giờ cháu sống một mình ở tỉnh, cô và ba cháu đều không yên tâm”.
Tranh thủ lúc Thuỵ Dương không có ở bên cạnh, Vi Lam buột miệng nói: “Cô, cô không hận cháu ư? Cháu… đã hại chết Thiên Lãng!”
“Đúng là cô nên hận cháu, cháu đã khiến cô phải mất cậu con trai giỏi giang như thế!” Tần Tang Ảnh khẽ thở dài, “nhưng oán hận để làm gì? Kể cả cô có giết cháu, cũng không thể đổi lấy được một Thiên Lãng nguyên vẹn đầy đủ, hơn nữa, cháu đã tự trừng phạt mình rồi!”
Một cảm giác chua chát lại dâng lên trong mắt. Tần Tang Ảnh nói đúng, từ giờ đến hết đời, Vi Lam đều phải sống trong sự ăn năn và đau đớn.
“Ba cháu bảo cô dù thế nào cũng phải khuyên cháu quay về thành phố N. Ở đây, trông vật lại nhớ đến người, cháu sẽ càng buồn hơn!”
“Quay về thành phố N cháu không buồn ư?” Vi Lam bặm môi, đau khổ nói: “Mọi thứ trong nhà, mọi thứ ở thành phố N đều sẽ khiến cháu phải nhớ đến Thiên Lãng!”
“Nếu cháu đã quyết định rồi thì cô không có quyền phản đối, chỉ mong cháu hãy chăm sóc mình cho tốt, đừng để ba cháu và cô phải lo lắng”.
Một cảm giác chua xót nghẹn ngào khiến Vi Lam cảm động. Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tần Tang Ảnh: “Cô, công ty Vân Thiên hiện nay thế nào rồi?”
“Thiên Lãng đi rồi, việc của công ty chỉ có thể để cô giải quyết. Cô chưa bao giờ tham gia vào chuyện làm ăn, lại cũng không có học hành gì, không thể đảm nhiệm được công việc này. Cháu cũng biết, hiện giờ ba cháu phản ứng rất chậm chạp, mọi hoạt động đều bất tiện, không thể quản lý được việc của công ty nữa”.
“Thế thì giao cho cháu!” Vi Làm nhìn cô, nói với giọng khẳng định, “cháu cũng là một thành viên trong nhà họ Hạ, cháu muốn thay thế Thiên Lãng quản lý công ty Vân Thiên cho tốt”.
Tần Tang Ảnh nhìn cô hồi lâu, khuôn mặt bà từ từ biểu lộ một cảm xúc mà Vi Lam chưa bao giờ nhìn thấy.
“Vi Lam, cô biết, không có cái gì có thể quật ngã được cháu, bề ngoài nhìn cháu mặc dù yếu đuối, nhưng tính cách lại cứng rắn hơn cả đàn ông!”
Và thế là, Vi Lam xin nghỉ việc ở ngân hàng, quay về thành phố N.
Hạ Vân Sinh cho gọi mấy vị có thâm niên làm việc trong công ty Vân Thiên đến, giao mọi nghiệp vụ của công ty cho Vi Lam quản lý. Ông đã ký một văn kiện có hiệu lực pháp luật, bổ nhiệm cô là Tổng Giám đốc mới của công ty Vân Thiên.
Tuy nhiên, Vi Lam không ở lại trụ sở chính của công ty tại thành phố N, cô quay về tỉnh, đồng thời đổi tên công ty con thành “Công ty bất động sản Thiên Lam”.
Ngày đầu tiên cô bước vào công ty Thiên Lam, tất cả mọi nhân viên đều nhìn cô bằng ánh mắt ngỡ ngàng.
Đúng vậy, họ chưa bao giờ gặp tiểu thư của nhà họ Hạ. Nhưng cũng không đến nỗi phải sửng sốt như thế chứ?
Mặc dù cô không xinh đẹp, nhưng cũng không phải là con quái vật ba đầu sáu tai, nét mặt của các nhân viên có phần khoa trương.
Hồi đại học Vi Lam học ngành tiền tệ, học văn bằng hai ngành quản lý kinh tế, năm xưa học là để tiếp cận Sở Hàm, không ngờ bây giờ lại được sử dụng.
Vi Lam thông minh và có tài, xử lý công việc, đối nhân xử thế rất tốt, là người biết làm ăn, cộng với tửu lượng của cô tốt, biết ăn nói, công việc ngoại giao trên bàn tiệc cũng rất thuật lợi.
Sau khi Thiên Lãng mất, một mình phải gánh vác sự nghiệp, dưới sự quản lý của cô, công ty Thiên Lam không những không sa sút mà ngày càng phát triển.
Một đài truyền hình của tỉnh đã phỏng vấn cô, nói cô là “áo dài không thua cánh mày râu”.
Một nữ Tổng Giám đốc trẻ như vậy, nắm gần 100 triệu NDT, đương nhiên trở thành một chủ đề nóng bỏng, mối quan hệ giữa cô với bất cứ người đàn ông nào đều trở thành câu chuyện để mọi người bàn luận trong lúc trà dư tửu hậu.
Gần đây nổi lên có chàng trai tên là Thẩm Hạo Thiên. 30 tuổi, là một bác sĩ tâm lý. Khoẻ mạnh, điềm đạm, thông minh, dịu dàng, hội tụ mọi điểm tốt mà Vi Lam từng mơ ước.
Bề ngoài sôi nổi xông xáo, không giấu được nỗi trống trải trong lòng cô.
Bệnh mất ngủ đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của cô, Vi Lam đêm nào cũng mất ngủ, thường xuyên thức chong chong nhìn trời sáng.
Đặc biệt là khi đêm khuya
thanh vắng, mọi sự phồn hoa náo nhiệt đều trôi qua, cảm giác lẻ loi đơn độc vô bờ, bèn từ từ bao vây lấy cô.
Trong lúc bất lực, cô đã bấm điện thoại đường dây nóng tư vấn tâm lý. Số điện thoại này cô lấy được khi ban ngày đọc báo, liền ghi ra một mẩu giấy.
Lúc đó là 2 giờ sáng.
Điện thoại đổ 9 hồi chuông, reng, reng, reng… Cô nhận định sẽ không có người nhấc máy, ném mẩu giấy vào thùng rác, chuẩn bị cúp máy.
“A lô?” Một giọng đàn ông ngái ngủ vang lên.
“… A lô, đây có phải là số điện thoại đường dây nóng của tư vấn tâm lý không ạ? Tôi có một vấn đề muốn được tư vấn….” Đột nhiên Vi Lam bừng tỉnh, số điện thoại này là số điện thoại di động cá nhân. Hơn nữa kể cả là đường dây nóng, cũng không thể trực 24 giờ đồng hồ mỗi ngày, đâu có phải là “110” đâu.
“Thôi, anh ngủ tiếp đi!” Vi Lam nghĩ mình nên xin lỗi, lúc này đây đánh thức một người lạ là bất lịch sự, đối phương thậm chí có thể tố cáo cô tội quấy rối.
“Nếu tôi vẫn có thể ngủ được tiếp”. Người đàn ông đó nói, tiếng cúp máy rất nhẹ.
Tút, tút, tút…
Vi Lam ôm ống nghe, hồi lâu không đặt xuống.
Giọng đối phương rất trầm, rất ấm, rất giống Thiên Lãng!
Cô tìm mẩu giấy đó trong thùng rác, là một số điện thoại lạ.
Hạ Vi Lam, đừng có tự lừa dối mình nữa, Thiên Lãng không còn nữa!
Cô lại một lần nữa nhắc nhở mình, đứng dậy, rút ra một đĩa CD, đặt vào đầu DVD.
Bản nhạc violon Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, lan tỏa trong không gian băng giá, ngấm dần vào trái tim.
Chúc Anh Đài gặp Lương Sơn Bá, phân ly, từ chối lấy chồng, Lương Sơn Bá chết, cuối cùng, hóa thành đôi bướm…
Lần đầu tiên nghe Thiên Lãng chơi bài Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, chỉ vì cảm thấy bản nhạc này vui tai, và điều khiến cô thực sự cảm động, là vẻ say sưa, đắm mình của anh.
“Tình cảm không biết nảy sinh từ bao giờ, tha thiết da diết, sinh có thể tử, tử có thể sinh. Nếu sinh không thể tử, tử không thể sinh, thì đều không phải là tình cảm chân thành nhất…”
Yêu một người, thực sự là có thể chết vì đối phương. Không phải là ảo tưởng, là hiện thực của cuộc sống.
Thiên Lãng, đây chính là điều mà anh muốn nói với em ư?
Vi Lam thở dài thườn thượt.
Mặt trời đã lên rồi.
Vi Lam lấy chiếc áo khoác trên ghế sofa lên, chuẩn bị đi làm.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông. Ba hồi, cô nhấc máy: “A lô?”
“Đêm qua cô gọi điện thoại có phải không? Lúc rất khuya ấy?”
“Đúng vậy. Tôi đã gọi nhầm số, rất xin lỗi đêm qua, à không, có lẽ là sáng sớm hôm nay”. Vi Lam đã nhận ra giọng đối phương.
“Cô không gọi nhầm đâu, số điện thoại di động của tôi và số điện thoại đường dây nóng đều đăng trên báo. Giọng anh thân thiết dịu dàng, “cô có điều gì muốn tư vấn ư?”
“Không quan trọng nữa”. Cô bình thản nói. Bởi trời đã sáng rồi.
“Ồ, tôi tưởng cô rất vội cơ”.
“Cảm ơn, tạm biệt”.
Mặc dù chưa từng gặt mặt, Vi Lam lại thấy có thiện cảm với người đàn ông này. Không rõ nguyên nhân, có thể là vì sự ôn hòa của anh. Đúng vậy, thái độ của anh dịu dàng bình thản, giống như một làn gió nhẹ.
Trong thời đại cá tính bốc đồng này, là điều rất đáng quý.
Có lẽ là nguyên nhân này. Khi Vi Lam mất ngủ lần thứ hai, cô đã không do dự mà bấm ngay số điện thoại của anh, không phải là điện thoại đường dây nóng, mà là số di động của anh, cũng vào lúc 2 giờ sáng.
“Xin lỗi….” Vi Lam cất lời, “lại là tôi!”
“Tôi biết là cô”. Đối phương khẽ cười, “tôi là Thẩm Hạo Thiên, tôi vẫn chờ đợi điện thoại của cô!”
Và thế là Vi Lam bắt đầu gọi điện cho người đàn ông tên Thẩm Hạo Thiên này vào đêm khuya mỗi ngày.
Nói thẳng ra là, cô đã mê giọng nói của anh.
Giọng của Thẩm Hạo Thiên tựa như gió mát trăng thanh, rất dễ đi vào lòng người, đặc biệt là trong đêm khuya thanh vắng, cảm giác ấm áp mà âm thanh này đem lại cho người ta là không thể kháng cự.
Đêm nào Vi Lam cũng ngồi bên điện thoại, trút bày tâm sự với anh, lắng nghe lời an ủi.
Một buổi tối, Vi Lam đã nói tạm biệt với Thẩm Hạo Thiên, đang chuẩn bị cúp điện thoại.
“Đợi một chút đã”. Điện thoại vọng ra giọng nói trầm ấm của anh, “em có thể nói cho anh biết tên thật của em được không?”
Từ trước đến nay, Vi Lam đều gọi điện thoại cho anh bằng biệt danh “Phù Thuỷ Chuộc Tội”.
“Điều này không có gì là quan trọng cả”. Vi Lam cắn môi, “em chỉ muốn nghe giọng nói của anh thôi, chỉ vậy mà thôi”.
Người ở đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu, cô tưởng rằng anh đã không còn ở đó nữa, trong lòng trống trải chuẩn bị đặt máy xuống, đối phương lại cất lời: “Anh muốn gặp em!”
Vi Lam nín thở, hồi lâu không lên tiếng.
“A lô, em có còn nghe không đó?” Thẩm Hạo Thiên nói, “em đừng hiểu lầm, anh không có ý gì khác đâu. Là một bác sĩ tâm lý, chỉ khi được nói chuyện trực tiếp với bệnh nhân, mới có thể tìm ra nguyên nhân chính xác để chữa khỏi bệnh tâm lý cho cô ấy”.
“Em không phải là bệnh nhân của anh!” Cô gắng gượng nói.
“Ý của em là, chúng ta là bạn bè ư?” Giọng anh vẫn ôn hòa như vậy, “thế thì chúng ta càng phải gặp nhau rồi! Dù chỉ là ngồi với nhau uống một cốc cà phê cũng tốt”.
Có những lúc, một số việc xảy ra không giống như mình tưởng tượng.
Cuộc tương ngộ với Thẩm Hạo Thiên hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của Vi Lam. Vì không có sự tưởng tượng, nên không có sự chờ đợi, rất nhiều tình tiết đã xảy ra khi chưa kịp dự đoán.
Hôm gặp mặt, ngoài trời mưa bụi bay bay.
Vi Lam rất thoải mái, cô cảm giác rằng, giữa họ chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Hạo Thiên mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam, mỉm cười bình thản, hàm răng trắng.
Bề ngoài trông anh rất điềm đạm, không đẹp trai lắm, rất khác so với Thiên Lãng.