Vi Lam không những học đàn dương cầm, mà còn học vẽ, thư pháp, thanh nhạc và vũ đạo.
Tuy nhiên, cuộc đấu tranh giữa họ không kéo dài được bao lâu.
Năm thứ hai, Tần Thiên Lãng lên lớp 11, lấy cớ bài tập nhiều đến ở kí túc xá trong trường.
Vi Lam thở phào, gia đình này cuối cùng đã là của cô rồi.
Ba tối ngày bận với công việc của công ty, ngoài việc về nhà ngủ, thời gian còn lại đều ở ngoài.
Những ngày Thiên Lãng không ở nhà, Tần Tang Ảnh thường xuyên ngơ ngẩn như người mất hồn, thẫn thờ nhìn vào một điểm nào đó, nụ cười trên môi càng ngày càng ít.
Là mẹ kế, cô dịu dàng nhân từ, Vi Lam không chê được ở điểm nào. Tuy nhiên, dù thế nào cũng không thể xóa nổi khoảng cách giữa hai người.
Vi Lam tưởng rằng, Tần Tang Ảnh sẽ sống thầm lặng mãi như vậy, nhưng sau đó không lâu thì biết tin Tần Tang Ảnh có bầu.
37 tuổi, Tần Tang Ảnh sinh được một cậu con trai. Hạ Vân Sinh đến tuổi trung niên lại có được con trai, đương nhiên là mừng không sao kể xiết.
Hôm đó, Vi Lam đang trong đợt thi cuối kỳ.
Sau khi thi xong, cô vội đến bệnh viện tặng bó hoa ly cho mẹ kế.
Buổi trưa, ánh nắng tĩnh lặng hắt xuống dãy hành lang dài của bệnh viện.
Vi Lam cầm bó hoa, cố gắng kìm chế cảm giác chua chát, rối bời trong lòng. Cô tìm đến cửa phòng bệnh 302.
Phía sau cánh cửa đang khép hờ vọng lên tiếng cười lớn của ba.
Đã từ lâu, sự nghiệp thành đạt, ông luôn mong có một cậu con trai ruột để kế thừa hương hỏa và gia nghiệp nhà họ Hạ, cuối cùng đã được mãn nguyện.
Cô khẽ đẩy cửa, quả nhiên là nhìn thấy Hạ Vân Sinh mặt mày hồ hởi, cười rất phấn chấn.
“Lam Lam à, con có em trai rồi!” Lúc này đây, người đàn ông bình thường rất ít nói cười này hào hứng như một đứa trẻ, “xem này, nó có giống ba không!”
Vi Lam bước đến, bế cậu em nhỏ xíu đó, nụ cười của cô còn rạng rỡ hơn cả ba.
“Em bé xinh thật đấy, lớn lên chắc chắn còn đẹp trai hơn cả ba!”
Tuy nhiên, tự đáy lòng, Vi Lam không mong chờ sự xuất hiện của cậu em này, cô chỉ muốn để ba mình vui.
Hạ Vân Sinh vỗ vai con gái, mỉm cười hiền từ với cô.
Trong phòng tràn ngập bầu không khí vui vẻ, dường như chỉ trong một đêm, vẻ u ám bao trùm lên gia đình này từ lâu đã bay biến mất.
Chỉ có Tần Thiên Lãng đứng ở phía cửa sổ xa, lạnh lùng nhìn bức tranh hạnh phúc này.
“Tạm biệt cô nhé! Mai cháu sẽ đến thăm cô và em”.
Ra khỏi phòng bệnh, nụ cười trên môi Vi Lam lập tức vụt tắt. Cô chậm rãi đi qua dãy hành lang dài, bước đến cầu thang.
Tuy nhiên, tại góc rẽ ở hành lang, bất ngờ cô bị một bóng người chặn lại.
“Là anh à?” Vi Lam sững người, nhìn Tần Thiên Lãng với bộ quần áo bò màu xanh nhạt trên người.
Vừa nãy cô không chú ý đến anh.
Hai năm không gặp, dáng anh ngày càng cao lớn, đôi mắt sáng ngời, các nét rõ ràng, cộng với bộ râu nhạt dưới cằm, trông anh rất đẹp trai, đàn ông.
“Anh… Anh định làm gì?” Giọng cô lạnh như băng.
“Cũng biết đóng kịch đó nhỉ!” Thiên Lãng nhếch mép cười châm biếm, “tôi khuyên cô nên đăng ký thi vào Học viện hý kịch trung ương!”
“Cảm ơn. Ba năm sau tôi sẽ suy nghĩ”. Cô nhếch mép lên cười.
Anh nhìn cô, bất giác cau mày.
“Có lẽ người khác cũng bị vỏ bọc bề ngoài điềm tĩnh ngoan ngoãn của cô mê hoặc, nhưng tôi thì không”. Anh lạnh lùng nói, “nói cho cô biết, tôi ghét nhất là những đứa con gái giả tạo, làm bộ. Hạ Vi Lam, không những cô biết làm bộ, mà còn đáng thương nữa!”
Làm sao có chuyện đó được! Không ngờ anh ta lại nói cô đáng thương?
“Anh nhìn cho rõ đi, hai chúng ta, rốt cục ai đáng thương hơn?”
Giọng Vi Lam hơi run run. Bất luận cô phủ định như thế nào hắn vẫn đánh trúng vào chỗ mềm yếu nhất trong tâm hồn cô.
“Ý cô là muốn nói việc tôi ở ngoài ư?” Anh chàng cười rất lạnh lùng và đáng ghét, “tôi đến đây để báo cho cô biết, ngày mai tôi sẽ về nhà ở”.
Nói xong, anh liền quay người, bước xuống cầu thang, nhanh chóng mất hút.
Vi Lam đứng thẫn thờ ngay tại chỗ.
Anh ta sẽ về? Lúc đầu cô tưởng rằng anh ta sẽ không bước chân về nhà họ Hạ nữa, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học.
Mùa hè đó nóng nực một cách bất thường.
Mặc dù điều hòa đã bật tới mức thấp nhất, vẫn khó chống chọi được với cái nắng bên ngoài.
Mặt trời chói chang nung đốt mặt đất. Ve kêu ra rả trên những lùm cây rậm rạp, con nọ nối tiếp con kia, khiến người ta cảm thấy bực bội.
Có lẽ không có gì liên quan đến thời tiết, bực bội chính là tâm trạng của cô.
Kể từ khi cậu em trai Hạ Thuỵ Dương chào đời, mọi sự chú ý của Hạ Vân Sinh và Tần Tang Ảnh đều tập trung hết vào cậu nhỏ, hàng ngày Vi Lam đều bị tiếng khóc oe oe của cậu nhỏ đánh thức. Cô không hiểu nổi, một đứa trẻ sơ sinh ngoài việc ăn là ngủ, không có gì phải buồn chán, tại sao lại thích khóc như vậy?
Nhưng kể cả là như vậy, trong tai ba Vi Lam, mỗi tiếng khóc của cậu em, đều là khúc nhạc hay nhất thế gian này.
Còn trong mắt ba, nước mắt của mình lại không đáng một xu!
Đều là con ruột của ông, tại sao lại đối xử cách biệt lớn như vậy?
Một người khác khiến Vi Lam ấm ức bất bình là Tần Thiên Lãng.
Hôm nay, anh nhận được giấy trúng tuyển của trường Đại học Thanh Hoa, lập tức anh trở thành chủ điểm của cả nhà.
Đối với Tần Tang Ảnh, chuyện này có thể gọi là “song hỉ lâm môn”, cô xúc động đến mức mắt đỏ hoe. Còn Hạ Vân Sinh thì liên hồi khen anh thông minh, giỏi giang, bảo Vi Lam phải cố gắng noi gương anh.
“Thiên Lãng đúng là một đứa con ngoan, không những học giỏi, thể thao, âm nhạc cũng đều rất cừ, có thể gọi là phát triển toàn diện. Điều đáng quý nhất là, khiêm tốn, hiểu biết, lịch lãm. Trong số các cậu con trai ở độ tuổi này, rất ít gặp được người như vậy”.
Trong ký ức, Vi Lam chưa bao giờ nghe thấy ba khen một người nào như vậy.
Tối đến, Hạ Vân Sinh phá lệ bật rượu, rót cho Thiên Lãng một cốc đầy.
“Thiên Lãng, mặc dù con không phải là con ruột của ba, nhưng từ xưa đến nay ta luôn coi con như con đẻ. Thụy Dương còn quá nhỏ, nhà họ Hạ về sau phải dựa vào con. Sau khi tốt nghiệp đại học, nhất định con phải quay về giúp ba!”
Lần đầu tiên Hạ Vân Sinh coi Thiên Lãng là người lớn, nói chuyện một cách chân tình với anh ta. Sự khẳng định và tin tưởng của ba dượng khiến Thiên Lãng cảm thấy bất ngờ, máu nóng như bốc lên, uống một hơi hết sạch cốc rượu vang.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã hết một chai rượu vang. Tần Tang
Ảnh nhìn thấy con trai mặt đỏ tía tai, biết cậu không uống được rượu, vội lên tiếng khuyên nhủ. Thiên Lãng cảm thấy đầu nặng trịch, loạng choạng đi lên lầu, ngã vật ra giường.
Nửa đêm tỉnh giấc, men rượu đã tan dần, anh cảm thấy nóng nực vô cùng, cởi áo ra, để ngực trần. Vẫn không thấy ăn thua gì, Thiên Lãng ngồi dậy, muốn ra nhà tắm rửa mặt bằng nước lạnh, để mình hồi tỉnh lại.
Tầng hai chỉ có một nhà tắm dùng chung, ở ngay sát phòng ngủ của Vi Lam.
Ra khỏi cửa phòng, bước chân anh loạng choạng xông vào phòng tắm. Vừa vặn vòi nước ra thì nghe thấy tiếng kêu khẽ.
Thiên Lãng quay đầu, lập tức sững sờ.
Vi Lan đứng trước bồn tắm trên người không có một mảnh vải che thân.
Không, không phải không có một mảnh vải, trên người cô còn có chiếc quần lót màu hồng phấn.
Nhưng trước khi cô dùng hai tay che ngực theo bản năng, anh đã nhìn thấy tất cả; Bộ ngực căng tròn, vòng eo thon gọn, đôi chân trắng ngần và dài…
Đây là lần đầu tiên Thiên Lãng nhìn thấy cơ thể lõa lồ của con gái ở cự ly gần, và dấu ấn này không bao giờ có thể phai mờ trong ký ức.
Nước da Vi Lam trắng ngần, gần như là trong suốt, lung linh dưới ánh đèn. Thân người cô cân đối, không gầy gò như anh tưởng.
Thậm chí anh còn nhìn thấy, giữa xương đòn của cô còn có một nốt ruồi đen, ngây thơ và đầy quyến rũ.
“Anh nhìn đã đủ chưa?”
Câu hỏi run rẩy đã phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng.
Dường như anh vừa mới ý thức được việc mình đang làm gì, luống cuống lùi ra sau, nhưng lại đâm sầm vào cánh cửa sau lưng.
“Anh không… không cố ý đâu!” Thiên Lãng ngượng ngùng nói lắp bắp, rượu đã tỉnh được hơn nửa. Anh vội quay người, mở cửa ra, một bàn tay nhỏ lại ấn xuống tay anh.
Không biết Vi Lam đã đứng trước mặt anh từ bao giờ. Thiên Lãng mở to mắt ra, nhìn thấy cô quấn một chiếc khăm tắm, chiếc khăn tắm đó rất mỏng, cũng không đủ rộng, không thể che hết được những đường cong quyết rũ của thiếu nữ. Vi Lam ngần ngừ một lát, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lần đầu tiên Thiên Lãng phát hiện ra rằng, hóa ra cô lại đẹp như vậy.
Lúc này đây, mái tóc dài ướt sũng của Vi Lam buông xuống hai vai, hai má bình thường xanh xao giờ lại đỏ hồng, khiến cô rạng rỡ, chói lòa.
Anh nhìn trừng trừng, ý thức càng mê mẩn, cảm giác nóng rực đó từ lồng ngực dâng lên khắp người.
“Anh Thiên Lãng, anh đừng đi!” Vi Lam ngửa đầu ra, cặp lông mi dài và dày chớp chớp, đôi mắt sâu thẳm đó có một màn sương, vô cùng quyến rũ.
Sau đó, tay anh được đưa lên vai cô, cổ cô… Làn da mềm mại, trắng ngần đó khiến anh cảm thấy rạo rực khó tả.
Cuối cùng, bàn tay anh đã chạm vào bộ ngực mềm mại của cô.
Bùng một tiếng, lồng ngực Thiên Lãng như nổ tung, dục vọng trong cơ thể trào ra.
Gần như anh ôm chặt cô một cách thô bạo, nâng mặt cô lên.
Hơi thở nóng hổi của đàn ông phả vào mặt, Vi Lam cảm thấy hơi chuếnh choáng, đôi môi Thiên Lãng đã sắp chạm vào cô.
“Buông tôi ra!” Cô ra sức đẩy anh, hét lớn, “đồ không biết ngượng! Anh mau buông tôi ra!”
Men rượu và sự rung động ban đầu đã nhấn chìm mọi lý trí và khả năng suy nghĩ của Thiên Lãng. Anh không những không buông tay, mà còn ôm chặt cô hơn.
Vi Lam vừa giãy giụa, vừa lấy chân đá cánh cửa sau lưng.
“Cứu với! Mau có ai cứu với!”
Tiếng hét lanh lảnh xé tan màn đêm yên tĩnh.
Hạ Vân Sinh mắt còn ngái ngủ chạy ra khỏi phòng, sững sờ vì cảnh tượng trước mắt.
Ông trợn tròn mắt há hốc mồm, quát: “chúng mày đang làm gì vậy?”
Theo sau là Tần Tang Ảnh, sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu. Cô xông đến, kéo mạnh con trai ra: “Thiên Lãng, còn không mau buông tay ra à?”
Tiếng quát của mẹ khiến Thiên Lãng chợt bừng tỉnh, anh sững sờ nhìn ba người trước mặt, dường như không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Thoát được sự kìm kẹp của Thiên Lãng, Vi Lam gục đầu vào lòng ba khóc thút thít.
“Ba, anh… anh ấy xông vào nhà tắm… vô lễ với con…”
Hạ Vân Sinh nhìn con gái nước mắt lưng tròng, rồi lại nhìn sang Thiên Lãng quần áo xộc xệch, trái tim ông đột nhiên thắt lại, sắc mặt tối sầm.
“Ta đã nói là đừng có uống rượu, giờ thì gây họa lớn rồi!” Tần Tang Ảnh đấm con trai, hết quả này đến quả khác, vừa xấu hổ vừa giận dữ, “Ta đánh chết ngươi! Đánh chết thằng mất dạy! Tại sao ngươi lại có thể làm chuyện như thế này chứ?”
“Con…” Thiên Lãng không biết phải giải thích như thế nào, yếu ớt nói, “con không…”
Vi Lam đã khóc ra thành tiếng.
Tần Tang Ảnh ra sức an ủi cô: “Cháu đừng khóc nữa! Đều là do Thiên Lãng, cô sẽ dạy bảo nó!” Vừa nói vừa đưa cô vào phòng ngủ.
“Đáng sợ quá. Cô ạ, cháu không muốn nhìn thấy anh ấy trong nhà
nữa!” Sau khi cửa đóng, tiếng khóc của Vi Lam vẫn loáng thoáng vọng ra.
“Ba…” Thiên Lãng muốn giải thích cho mình.
“Đừng gọi ta là ba nữa!” Hạ Vân Sinh cố gắng kìm chế cơn giận, “ngươi làm ta quá thất vọng!”
Nhìn theo bóng ông phất tay đi xuống, Thiên Lãng run rẩy trong sự hỗn loạn rồi dần dần bình tĩnh trở lại.
Hóa ra, tất cả đều là cái bẫy.
Tuy nhiên, ai sẽ tin, một cô gái nhìn rất lặng lẽ yếu đuối lại rắp tâm tìm kế để dụ dỗ một anh chàng mười tám tuổi?