Hai tháng sau.
Trước mắt đều là ánh nắng, xen qua kẽ lá, hắt thẳng xuống dưới.
Đúng vào giờ buổi trưa.
Bầu trời màu xanh nhạt, nắng vàng hắt xuống mặt đất. Hai hàng cây phong bên vệ đường xanh mướt, tán lá lấp lánh những ánh vàng rực rỡ của ánh nắng mặt trời.
16 năm về trước, lần đầu tiên Vi Lam gặp Thiên Lãng, cũng là ngày có thời tiết trong xanh giống như hôm nay, nắng vàng rực rỡ như hôm nay.
Ngay cả ngày tháng cũng giống nhau, ngày 8 tháng 6.
Cô chọn đúng ngày này để đến thăm Thiên Lãng. Mặc dù biết từ lâu là anh ở thành phố N, một mình sống trong ngôi biệt thự ở ngoại ô.
Đó là ngôi biệt thự do công ty Vân Thiên xây, vì giá quá đắt, sau khi xây xong bán không được giá lắm. Hạ Vân Sinh liền giữ lại một ngôi biệt thự riêng biệt có ba tầng, sau khi đến Bắc Kinh chữa trị và trở về, Thiên Lãng liền ở hẳn trong ngôi biệt thự này. Tần Tang Ảnh thuê một người giúp việc lo chuyện ăn ở ngủ nghỉ cho anh, hàng tuần vào ngày nghỉ cuối tuần, bà và Thụy Dương đều đến thăm anh.
Thiên Lãng không chết, cả nhà đều biết, chỉ giấu mỗi Vi Lam.
Vì chuyện này mà Vi Lam đã trách ba, nhưng ông nói: “Con bé này, cố chấp, nganh ngạnh, việc gì cũng làm theo ý mình, phải chịu sự trừng phạt mới trưởng thành được!”
Tần Tang Ảnh thì nói: “Vì con mà con trai mẹ phải chịu bao nhiêu nỗi khổ, suýt nữa thì mất mạng, phải đòi lại cái gì cho nó mẹ mới cam lòng!”
Và thế là, Vi Lam đã cảm thấy yên lòng.
Ít nhất là Thiên Lãng vẫn còn sống, chỉ cần anh vẫn còn sống, bất cứ chuyện gì cô đều có thể chấp nhận, chỉ cần anh vẫn đang sống sờ sờ! Kể cả anh hoàn toàn không nhớ cô nữa, mãi mãi không thể tìm lại được quá khứ của hai người, cô cũng thỏa nguyện lắm rồi.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn lên trời, nước mắt tự nhiên nhỏ xuống.
Thiên Lãng, em đã đến rồi đây!
Vi Lam dừng xe lại, đẩy cửa ra, bước vào khu biệt thự sang trọng này.
Do nằm ở ngoại ô, không khí ở đây rất trong lành, cây cối tốt tươi, có mùi thơm của hoa rất đặc biệt len lỏi xung quanh.
Con người ở đây người nào cũng vui vẻ phấn khỏi, dường như ai cũng mỉm cười trên môi.
Vi Lam men theo con đường nhỏ rải đá sỏi, tìm đến biển số nhà của ngôi biệt thự.
Đột nhiên cô dừng chân lại, bởi cô đã nhìn thấy ngay Thiên Lãng.
Anh đang ngồi trong hoa viên bên ngoài ngôi biệt thự, đầu tựa lên tay vịn của xe lăn. Giàn nho trên đỉnh đầu cành lá tốt tươi, xanh mướt. Gió vừa thổi, cả giàn lá liền đung đưa, ánh nắng nhảy múa lấp loáng trên lưng anh, tựa như một bức tranh.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trái tim Vi Lam đột nhiên như bị móc mất, thực sự cảm thấy mông lung.
Thiên Lãng để tóc ngắn, mặc một chiếc áo phông trắng và chiếc quần dài màu đen đơn giản, vẻ mặt bình thản, điềm nhiên.
Đây là chàng hoàng tử đang ngủ say, bất kỳ ai đều không nỡ quấy rối anh.
Vi Lam nhẹ nhàng bước vào hoa viên, dường như đang ở trong mộng cảnh. Đứng trước mặt anh, tần ngần hồi lâu, không dám chớp mắt, chỉ sợ không cẩn thận, tất cả đều tan tành mây khói.
Anh vẫn đẹp trai như vậy, mặt mũi không hề biến dạng, thậm chí không có vết sẹo. Gương mặt lúc thì lạnh lùng, lúc thì cuồng si đó, vẫn rất toàn vẹn như bức tượng.
Bất giác cô đưa tay ra, vuốt lên vầng trán nhẵn nhụi của anh, sống mũi cao, cái miệng thích cãi nhau với cô… Đột nhiên, cặp lông mi dài của anh khẽ động đậy.
Vi Lam giật mình vội rụt tay lại, định trốn đi, nhưng người lại biến thành một bức tượng, không thể nhúc nhích.
Thiên Lãng hơi sững người, đôi mắt sâu thẳm đó nhìn chằm chằm vào cô.
Vi Lam chơi vơi trong đôi mắt màu hạt dẻ đó. Cô biết, bề ngoài nhìn anh lạnh như băng, nhưng bên trong lại ẩn chứa tình cảm sâu nặng có thể dìm chết người.
Thiên Lãng dường như muốn xác nhận một điều gì đó, ánh mắt đó giống như một chiếc kim nhọn, xuyên thấu mắt cô, vào tận tâm hồn cô.
Anh đã nhận ra cô chưa?
Vi Lam căng thẳng đến tột độ, trái tim nhảy thót lên từng hồi, sắc mặt trắng bệch, toàn thân như rơi xuống hố băng, hai tay run rẩy.
Tất cả những điều này, đều diễn ra trong tích tắc.
“Xin hỏi em là ai vậy?”
Cuối cùng Thiên Lãng đã lên tiếng, ánh mắt ngơ ngác và kinh ngạc.
Vi Lam hơi sững người, thần kinh căng như dây đàn lập tức trùng xuống.
Nếu anh không mất trí nhớ, có lẽ cô không có đủ can đảm để đứng trước mặt anh.
Máu lại bắt đầu luân chuyển trong cơ thể cô, tứ chi lạnh cóng, lại bắt đầu cảm nhận được hơi nóng của ánh nắng quanh người.
“Em là Hạ Vi Lam”. Vi Lam ép mình phải làm quen với sự khách khí và xa cách của anh, “là em gái anh, đồng thời cũng là bạn gái của anh”.
“Hình như anh không có em gái, càng không phải có bạn gái. Anh nhớ là anh chưa bao giờ yêu cả”. Thiên Lãng cau mày, nét mặt hờ hững.
“Đương nhiên là anh đã yêu rồi, chỉ có điều anh không nhớ mà thôi”. Vi Lam không nén nổi nỗi xót xa trong lòng, “anh đã từng yêu say đắm một cô gái”.
“Thế cô gái đó đâu?” Thiên Lãng nhìn chăm chú vào cô gái kỳ quặc trước mặt, “cô ấy có yêu anh không?”
“Cô ấy là một kẻ ngu xuẩn, kẻ ngu xuẩn nhất thế gian!” Cô cắn chặn môi, kìm chế ý định muốn xông tới, “cô ấy vẫn đang kiếm tìm chàng hoàng tử cho mình, nhưng lại không biết chàng hoàng tử của cô ấy thực ra ở ngay bên cạnh”.
Thiên Lãng cười nói: “hoàng tử gì cơ, có phải em đang dệt lên một câu chuyện cổ tích đẹp hay không? Em à, anh nghĩ là em nhận lầm người rồi, anh không quen em, làm sao là bạn trai của em được?”
Nói xong những lời đó, anh nhìn thấy đôi mắt Vi Lam hiện rõ vẻ hẫng hụt, sau vài lần ngập ngừng định nói gì xong lại thôi, cô gật gật đầu, thẫn thờ nói: “Xem ra là anh mất trí nhớ thật rồi. Thế đã nhé, mấy ngày nữa em sẽ lại đến”.
“Không cần đến nữa đâu. Anh có thể khẳng định với em rằng, kiếp này, anh sẽ không yêu bất kỳ cô gái nào đâu”.
Vi Lam cảm thấy chán nản, cô không thể ngờ rằng, cuộc gặp gỡ với Thiên Lãng lại diễn ra như vậy. Dường như anh lại quay trở về với 16 năm về trước, xa xôi bí ẩn biết bao, lạnh lùng cao ngạo biết bao, khiến người ta khó tiếp cận.
Giây phút này đây, cô chỉ mong thà anh hận cô, chửi cô, để cô nhìn thấy nhân tính và vẻ yếu đuối của anh.
Hạ Vi Lam, ngươi chịu bỏ cuộc ở đây ư?
Không! Thiên Lãng đã từng vì ngươi mà phải chịu nhiều hy sinh như vậy, ngươi không thể làm điều gì cho anh hay sao?
Vi Lam dừng chân lại, bước thẳng đến trước mặt anh, nói từng chữ một: “Thiên Lãng, anh không quen em cũng không sao cả. Đây chính là kiếp sau, kiếp sau của chúng ta! Em đã yêu anh ngay từ lần gặp đầu tiên. Hãy để chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không anh?”
Thiên Lãng không nói gì, mắt nhìn chăm chú vào cô bằng cái nhìn sâu thẳm.
Cô từ từ ngồi xuống, áp tay anh vào má mình, nói: “Cho dù anh có phục hồi được trí nhớ hay không, có yêu em nữa hay không, quãng thời gian này hãy cho em được chăm sóc anh”.
“Anh không cần người chăm sóc”. Thiên Lãng lạnh lùng nói, rút tay ra.
Vi Lam lại không chịu buông tay ra, nói rõ ràng từng chữ: “Hiện giờ anh ngồi trên xe lăn, đều là vì em. Ít nhất em phải chăm sóc anh đến ngày chân phải của anh đi lại được bình thường!”
“Nếu chân phải của anh mãi mãi không bao giờ khỏi được thì sao?” Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, nói: “bác sĩ nói có thể suốt đời anh không thể rời khỏi được chiếc xe lăn”.
“Thế thì em sẽ chăm sóc anh suốt đời”.
Thiên Lãng nhếch mép cười khẩy: “Vừa nãy em nói, khi anh còn đang là chàng hoàng tử, em còn không chịu yêu anh. Hiện giờ anh đã thành người tàn tật, không còn hoàn mỹ nữa, em làm như thế có nghĩa là gì? Ban ơn, thương hại hay thương xót?”
Vi Lam không kìm chế được muốn đưa tay ôm anh. Mặc dù anh nói rất gay gắt, nhưng cũng là một cách tự vệ.
Cô cố gắng nén chặt khát vọng xuống đáy lòng, cố gắng mỉm cười nhẹ nhàng.
“Em đã hứa với mẹ rằng, sẽ phải trả lại cho bà một cậu con trai khoẻ mạnh, vẹn toàn. Anh Thiên Lãng, anh sẽ không để em phải nuốt lời chứ? Mặc dù em rất gầy, nhưng em không muốn biến thành kẻ béo vì nuốt lời”.
Cô nhẹ nhàng nói, đôi lông mi đẹp chớp chớp, giống như một đứa trẻ phạm lỗi, khiến người ta phải rủ lòng thương.
Khuôn mặt Thiên Lãng hiện thoáng qua vẻ vui mừng, môi hơi động đậy, nhưng lại không phát ra tiếng.
Qua những lá thư đó của Thiên Lãng
Vi Lam biết được rằng, anh thích nghe nhất cô gọi “anh Thiên Lãng”, thích ngắm nhất vẻ ngây thơ của cô. Không ngờ chiêu này cũng vẫn có tác dụng với một người mất trí nhớ như Thiên Lãng.
Vi Lam thừa cơ xông tới, đứng dậy, đẩy xe lăn cho anh, đi vào nhà: “Từ sau anh không được ngủ trong hoa viên đâu nhé, rất dễ cảm lạnh đấy”.
Lần này, Thiên Lãng không còn từ chối sự chăm sóc của cô nữa.
Chân bị thương, đi lại không tiện, lại phải xa gia đình, sống một mình, chắc chắn trong lòng anh rất khát khao muốn có người chăm sóc, còn Vi Lam, là cô gái trẻ đầu tiên bước vào ngôi biệt thự này từ hơn một năm nay.
Từ đó về sau, cô sẽ còn bước tiếp từng bước vào tâm hồn sâu thẳm cô đơn, lạnh giá của anh.
Bởi Thiên Lãng đã từng nói rằng: “Chỉ cần bị người ta phá vỡ lớp vỏ cứng đó, trái tim sẽ lộ ra một cách triệt để”.
Hiện giờ việc cô cần làm, chính là phá vỡ lớp vỏ cứng lạnh lùng của anh, vuốt ve trái tim nóng bỏng mềm mại của anh.
Không làm được người yêu của Thiên Lãng, làm anh em trước cũng không tệ.
Theo kế hoạch của Vi Lam, bước đầu tiên là cho người giúp việc đó nghỉ việc. Thế giới hai người của cô và Thiên Lãng, không thể để “người thứ ba” quấy rối.
Bởi vì đã trả gấp đôi mức lương, đối phương vô cùng cảm kích, liên miệng nói: “Cảm ơn cô Hạ! Cảm ơn cô Hạ! Từ sau việc của anh Tần phải nhờ cô chăm sóc rồi!”
“Chị cứ yên tâm, có em chăm sóc, chắc chắn anh ấy sẽ béo khoẻ vui vẻ!”
Vi Lam nói rất hào hứng, nhưng ngay sáng ngày hôm sau đã gặp phải chuyện rắc rối.
Cô dậy rất sớm, nấu xong bữa sáng. Sau đó bước đến ngoài phòng ngủ của Thiên Lãng, khẽ gõ cửa: “Thiên Lãng, dậy ăn sáng đi anh!”
Bên trong tĩnh lặng, không có âm thanh nào.
Vi Lam thấy hơi lo, vặn nhẹ tay cầm, mở cửa ra, trên giường trống không, chăn gối gọn gàng, xe lăn cũng không thấy đâu.
Thiên Lãng đi đâu rồi nhỉ?
Vi Lam giật mình, nhưng lại nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm.
Cô bất chấp cả cái gọi là “nam nữ thụ thụ bất thân”, đẩy sầm cửa nhà tắm ra, Thiên Lãng ngồi giữa đám hơi nước, lưng quay về phía cô, cởi trần cởi truồng và tắm.
Trời ạ! Vi Lam đỏ bừng mặt, mặc dù cô và anh đã có quan hệ xác thịt với nhau từ lâu, nhưng chuyện đã xảy ra một năm rồi, đột nhiên nhìn thấy cơ thể trần như nhộng của Thiên Lãng, vẫn khiến cô cảm thấy khó xử, xấu hổ.
Cô đang định quay ra, nhưng Thiên Lãng đã quay mặt ra, nhìn thấy cô, nói với vẻ rất tự nhiên: “Em đến đúng lúc quá, lấy khăn mặt kì lưng cho anh đi!”
Hả? Vi Lam tưởng mình nghe lầm, ngỡ ngàng một hồi lâu.
“Ai nói sẽ chăm chút cho cuộc sống của anh?” Anh nói với vẻ giễu cợt, “hầu hạ anh tắm rửa cũng là một việc cần làm”.
“Nhưng… nhưng…” Vi Lam ấp úng nói, “nhưng em là con gái!”
“Không phải em nói em từng là bạn gái của anh đó sao?” Ánh mắt Thiên Lãng lấp lánh như sao, “anh đoán là chúng ta đã lên giường với nhau từ lâu rồi. Chắc là em phải quen với cơ thể anh rồi chứ? Không cần thiết phải tỏ ra ngạc nhiên đâu”.
Mặc dù như vậy, nhưng… từ đã! Những lời đối thoại quen thuộc biết bao, hai câu cuối dường như được thốt ra từ miệng cô vào ngày nọ tháng nọ năm nọ nào đó.
“Nếu ngay cả chuyện này mà em cũng không làm được thì anh đành phải mời cô Ngô giúp việc quay trở lại thôi”. Thiên Lãng nói với Vi Lam đang ở trong trạng thái trầm ngâm.
Cô vụt quay về với thực tại, cau mày nhìn anh: “Cô Ngô từng kỳ lưng cho anh ư?”
“Đương nhiên rồi”. Thiên Lãng uể oải nói, “nếu không một mình anh tắm thế nào được?”
Thật đáng ghét! Lẽ nào anh không biết sức quyến rũ của anh sẽ khiến con gái phải rung động hay sao? Kể cả là đối phương đã bốn năm mươi tuổi, nhưng dù sao cũng là phụ nữ? Tự dưng vô cớ lại để người khác chiêm ngưỡng mình hay sao?
Vi Lam gần như hậm hực cướp chiếc khăn mặt từ tay anh, ra sức kì lưng anh.
“Ê, cô gái à! Em không nhẹ nhàng hơn một chút được hay sao?” Thiên Lãng khẽ phản đối, “hiện giờ em đang kì lưng cho anh, chứ không phải là đang giặt bằng tấm phản vò quần áo!”
Đương nhiên là em biết không phải là tấm phản vò quần áo. Tấm phản vò quần áo đâu có mềm mại, trơn láng, hấp dẫn người khác như thế này? Bờ vai rộng, cơ bắp chắc nịch, và cả bộ ngực săn chắc màu đồng nữa, chiếc bụng phẳng gợi cảm… Ánh mắt cô không chịu nghe theo sự điều khiển của bộ não mà dịch chuyển xuống dưới, mặt đỏ bừng.
“Tại sao mặt em lại mỗi lúc một đỏ vậy?” Thiên Lãng hỏi với vẻ kỳ quái, “có phải không khí trong nhà tắm quá ngột ngạt hay không, thiếu ôxy hả?”
Quả thực là Vi Lam cảm thấy khó thở, đầu óc u mê, tứ chi bất lực.
Không được, nếu tiếp tục kì cọ chắc chắn cô sẽ ngất mất.
Cô dìu anh đứng lên, ngồi vào xe lăn, vội ném cho anh một chiếc khăn khô, nói: “Mau lau khô đi, mặc quần áo vào!”
“Anh cử động bất tiện, việc mặc quần áo vẫn phải nhờ em thôi”. Anh nói bằng giọng uể oải.
Vi Lam không thể nhịn được nữa bèn kêu: “Tần Thiên Lãng! Anh chỉ bị gãy xương chân phải, hai tay có phải không cử động được đâu!”
“Trước khi em đến đây, cô Ngô đã chăm sóc anh rất tận tình, thậm chí đi vệ sinh, đều là do cô ấy giúp anh cởi quần”.
Vi Lam trợn tròn mắt há hốc mồm, nhìn anh hồi lâu, cuối cùng đón lấy chiếc khăn đó, miễn cưỡng lau khô nước trên người anh rồi mặc quần áo cho anh.
Cô lóng ngóng cài từng chiếc cúc áo sơ mi cho anh, tay liên tục chạm vào bộ ngực trần của anh. Anh đứng gần cô biết bao, gần như có thể cảm nhận được hơi thở đều đều từ mũi anh, mùi thơm trên tóc anh, và cả nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh.
Không! Là nhịp đập của chính cô, nhịp đập đó đã làm chấn động màng tai cô.
“Lạ thật! Sao tay em lại run thế?” Giọng Thiên Lãng dịu dàng cất lên bên tai cô, sau đó, anh nắm chặt đôi tay đang run rẩy của cô, “em ốm rồi à?”
Đây là lần đầu tiên sau khi trùng phùng anh nói với cô bằng giọng dịu dàng.
Vi Lam bất chợt ngẩng đầu, nhìn vào anh.
Mái tóc ướt dính trước trán, gương mặt tuấn tú vẫn còn dính nước, đôi mắt cháy bỏng đen tuyền đó, lúc này đây nhìn cô không chớp mắt.
Thiên Lãng của cô đã quay về rồi ư? Thiên Lãng người đã yêu cô hết mực đó ư?
“Thiên Lãng…” Vi Lam định thốt ra lời nhưng lại kìm lại, “em xin lỗi!”
Nét mặt Thiên Lãng tỏ ra vô cảm, sau đó buông tay cô ra, lạnh lùng nói: “Bụng anh đói rồi, em đẩy xe đưa anh ra nhà hàng thôi!”
Trong tích tắc, Vi Lam cảm thấy vô cùng hẫng hụt.
Thiên Lãng, điều mà em muốn nói không phải là câu này.
Tuy nhiên, phải đợi đến khi anh hoàn toàn phục hồi được trí nhớ rồi hãy nói với anh.
Trong lúc anh chưa nhớ ra được em là ai, vẫn còn coi em như người xa lạ, mà đã mạo muội bày tỏ tình cảm với anh, là không công bằng đối với anh.