Vi Lam:
Tưởng rằng sẽ không viết thư cho em nữa, cuối cùng lại vẫn viết. Mặc dù hiện tại đối với em, anh đã là người chết rồi.
Ba tháng trước, sau cơn hôn mê tỉnh lại, nhìn thấy mẹ ngồi bên giường mừng quá phát khóc, anh biết anh không chết. Tuy nhiên, thà là anh chết đi, không còn phải đối mặt với sự đau đớn và khó xử vì thất tình.
Những ngày nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, đột nhiên anh đã nghĩ thấu được một chuyện – tình yêu, không phải dựa vào sự kiên trì và nỗ lực là có thể giành được. Anh buộc phải thừa nhận, tình yêu đáng hận, nó giống như không khí, không nắm được, bắt cũng không. Anh lại mất quá nhiều công sức rồi, anh mệt rồi.
Hôm đó, mẹ ngồi bên giường anh, vuốt tóc anh, nói: “Vi Lam ở tầng dưới, có nên nói với nó là con tỉnh rồi không?”
Anh nhắm mắt lại, cau mày: “Không cần thiết mẹ ạ. Mẹ nói với cô ấy rằng con chết rồi!”
“Mẹ sợ nó không chịu nổi”. Giọng mẹ nói rất nhỏ, “mẹ nhận ra được là, thực ra nó rất để tâm đến con…”
Thật ư? Anh cười đau khổ nói với mẹ: “Đó là vì con đã cứu mạng cô ấy, cô ấy cảm thấy áy náy mà thôi.”
Không có ai hiểu em hơn anh, em luôn khát khao sự ấm áp, chỉ cần có người nào tốt với em một chút, em sẽ cảm kích đến phát khóc. Nhưng đây chắc chắn không phải là tình yêu, anh không phải là người mà trái tim em cần!
Chính là câu nói đó: Anh vốn để trái tim gần ánh trăng, nhưng không ngờ ánh trăng lại hắt xuống khe suối. Kể cả không xảy ra vụ tai nạn ô tô, chúng ta cũng sẽ chia tay nhau.
Có lẽ chính vì trải qua vụ tai nạn ô tô như vậy, khiến người ta cảm thấy quá khứ chuyện cũ, đều là những cái thoáng quá. Anh, hiện giờ là một sinh mệnh mới.
“Thời gian là liều thuốc tốt nhất, nó sẽ chữa lành mọi vết thương”. Anh bình tĩnh nói, “mẹ hãy hứa với con, cho dù xảy ra chuyện gì, mẹ cũng không được nói với cô ấy là con vẫn còn sống!”
Mẹ sững người ra một lát, nghiêm mặt nói: “Mẹ sẽ làm theo lời của con, chỉ có điều con đừng có hối hận”.
“Mình mãi mãi sẽ không bao giờ hối hận!” Anh tự nói với mình.
Từ mùa xuân đến mùa thu, chúng ta không gặp nhau lần nào. Anh nghĩ, lần này thực sự mất em rồi.
Tần Thiên Lãng, ngươi lại là một kẻ cô độc rồi.
Chỉ có điều, anh vẫn đang viết thư cho em.
Không muốn gặp em, nhưng lại không chịu từ bỏ việc trải lòng ra với em. Bản thân anh cũng không thể hiểu, rốt cục tại sao lại như vậy?
Thiên Lãng
Vi Lam:
Vừa từ Bắc Kinh về, đã nghe thấy mẹ nói, em đã tiếp quản một cách thuận lợi công ty Vân Thiên rồi.
Mẹ luôn nhiệt tình kể chuyện về em cho anh nghe. Qua lời miêu tả của bà, em càng ngày càng trở nên giỏi giang.
Công ty Vân Thiên vốn là của nhà họ Hạ, em là người kế thừa danh chính ngôn thuận. Với thân phận và lập trường của anh, làm gì có tư cách để quản lý một công ty trị giá gần 100 triệu NDT như thế này? Thảo nào hồi đầu em hiểu lầm.
Dường như anh đang tìm kiếm lý do, để mình tha thứ cho những câu nói của em vào đêm mưa hôm đó. Thực ra, việc anh cần làm không phải là tha thứ, mà là lãng quên.
Chỉ có lãng quên triệt để, mới có thể kết thúc được mọi điều của quá khứ!
Những ngày này, anh không ngừng tự nói với mình như vậy. Khi mẹ nói biết được tin anh “đã chết”, em liền khóc lóc đau đớn, thậm chí hôn mê; Khi Thuỵ Dương nói chị gầy đi rất nhiều, sắc mặt nhợt nhạt; Khi ba nói em đổi tên công ty Vân Thiên thành “công ty Thiên Lam”, anh lại nói với mình rằng: đã qua hết rồi.
Kể cả em đau khổ vì cái chết của anh, cũng là nhất thời thôi, cũng sẽ nhanh chóng quên anh thôi.
Còn anh cũng đã có được sự thanh thản mà anh mong ước từ lâu.
Sự thanh thản này, giống như trái tim đột nhiên bị đào đi một tảng, trống trải khiến người ta hoảng hốt.
Thiên Lãng
Vi Lam:
Mẹ nói, em đã có bạn trai mới. Anh ấy là một bác sĩ tâm lý, trẻ trung tài giỏi, tướng mạo rất khá, tính tình cũng rất ôn hòa.
Chuyện này không phải do mẹ trực tiếp hỏi em, mà là nghe mọi người trong công ty Thiên Lam nói. Các nhân viên trong công ty luôn thích bàn tán chuyện của cấp trên sau lưng họ, đặc biệt là những chuyện tình cảm riêng tư như thế này.
Hoặc là, chuyện của em có lẽ không phải là chuyện tình cảm riêng tư đúng không? Anh loáng thoáng nghe thấy mẹ nói về anh bạn đó, điềm đạm, thông minh, dịu dàng, lại là một bác sĩ tâm lý, chắc chắn là rất tâm lý rồi, gần như là mẫu người đàn ông lý tưởng trong trái tim em.
Vi Lam, cuối cùng em đã có được cái mà em muốn có, mối tình này, chắc chắn em sẽ rất thoả mãn và hạnh phúc đúng không?
Em là cô gái như vậy, không phải quá xinh đẹp tuyệt vời, nhưng lại rất thu hút đàn ông. Ngay từ khi còn rất nhỏ đã thành người lớn rồi, mãi mãi không bao giờ vui vẻ, u buồn là chiêu bài trong sinh mệnh của em, rất đặc biệt, chuyên để dụ dỗ những người đàn ông thích thương hoa tiếc ngọc.
Anh không nỡ nhìn em giao phó tình cảm dạt dào của mình hết lần này đến lần khác để người khác chà dạp lên. Em vốn dĩ phải được hưởng một tình yêu nhân hậu. Kể cả người trao tình yêu đó cho em không phải là anh, cũng vẫn phải là như vậy.
Tuy nhiên, anh đã từng nghĩ, từng muốn trao. Mãi cho đến khi thất bại.
Đài phát thanh đang truyền hình trực tiếp buổi phỏng vấn em, em trả lời rất lưu loát. Cô MC đó nhiều lần nói em là người phụ nữ giỏi giang và thành đạt. Anh nghe, chỉ muốn cười.
Trong mắt anh, Hạ Vi Lam mãi mãi không thể trở thành người phụ nữ giỏi giang và thành đạt. Em là cô gái ẩu đoảng nếu không có người khác chăm sóc thì ngay cả ăn sáng cũng quên ăn.
Hiện giờ bên cạnh em đã có một người có thể thay thế anh chăm sóc em rồi, anh có thể yên tâm được rồi. Chỉ cần em hạnh phúc là được, mặc dù, niềm hạnh phúc này không phải do anh trao.
Tuy nhiên, tại sao sau khi biết em đã có tình yêu mới, thông tin này, vẫn khiến anh không thể thở được?
Và thế là, anh cố gắng hít thở thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Tần Thiên Lãng, ngươi đã “chết” rồi, làm sao có thể yêu cầu cô ấy không được chấp nhận người đàn ông khác chứ? Lẽ nào ngươi muốn cô ấy thủ tiết suốt đời vì ngươi ư?
Anh đành phải đi tìm cái cớ đó, để thuyết phục cho sự mất đi của mình.
Thiên Lãng
Vi Lam:
4 giờ sáng, đột nhiên anh tỉnh giấc, trong mơ anh đã được gặp em. Anh không muốn tỉnh giấc, định ngủ tiếp, vội quá nên bị chuột rút, rất đau. Đau đến nỗi đành phải tỉnh lại.
Anh thật không muốn tỉnh lại chút nào, không biết bao giờ mới được mơ gặp em tiếp.
Nhìn căn phòng tờ mờ, bầu không khí lạnh lẽo xung quanh, tự đáy lòng, trào lên một nỗi buồn bã khó tả.
Không thể ngủ tiếp được nữa. Anh cứ mở mắt nhìn trời sáng.
Trời đã sáng thật rồi, nhưng anh lại ngủ thiếp đi.
Sống một mình, anh thường để đêm ngày đảo lộn, ban đêm và ban ngày, không có gì khác đối với anh.
Anh chỉ sống cho qua ngày đoạn tháng, ngày lại ngày, tháng lại tháng.
Điện thoại của mẹ đã đánh thức anh dậy. Sau khi nghe máy, mơ màng “a lô” một tiếng.
Giọng mẹ rất sốt sắng: “Thiên Lãng, Vi Lam biết con vẫn còn sống rồi. Nó đòi gặp con!”
Anh tỉnh hẳn ngủ. Vi Lam, cuối cùng thì cũng đã để em biết. Một cô gái thông minh như em, làm sao giấu được em?
Mẹ hỏi anh phải làm như thế nào.
Anh trấn tĩnh lại nói: “Mẹ nói với cô ấy là, sau tai nạn con bị mất trí”.
Mẹ tỏ ra không chịu: “Con vẫn muốn mẹ nói dối nó ư?”
“Mẹ không biết hay sao? Mẹ nói dối một lần, thì sẽ phải dùng vô số lời nói dối khác để che giấu!”
“Nếu về sau nó mà biết sự thật, chắc chắn sẽ hận mẹ chết đi được”.
“Mẹ, con sẽ không để cô ấy biết đâu. Con cam đoan đấy!”
Đặt điện thoại xuống, tự nhiên trong lòng lại cảm thấy phấn chấn, và còn có một cảm giác mong chờ khó tả.
Chúng ta đã xa nhau đúng một năm rồi. Không thể không thừa nhận, những tháng ngày không có em thật buồn tẻ biết bao.
Giây phút này đây không thể giấu được nữa, một nỗi nhớ da diết trào dâng trong lòng. Ngay cả cô Ngô – người chăm sóc anh từ lâu cũng nhận ra vẻ khác thường.
“Anh Tần, nhà sắp có khách à?” Cô Ngô hỏi với vẻ tò mò, tỏ rõ vẻ kinh ngạc và vui mừng.
Cũng phải thôi, một năm nay, trong nhà gần như không có khách, ngay cả cuối tuần mẹ và Thuỵ Dương đến thăm, anh đều bảo họ về sớm. Bởi họ dễ khiến anh nhớ đến em.
Anh đã quyết định từ lâu, lúc cần phải ra đi nên ra đi, lúc cần phải quên thì nên quên.
Nếu đã như vậy, anh không nên gặp em.
Tuy nhiên, anh không muốn từ bỏ cơ hội này. Vi Lam, anh chỉ muốn gặp em một lát, chỉ cần một lát là được rồi!
Thiên Lãng
Vi Lam:
Hôm nay là ngày 8-6. Ngay từ sáng sớm đã nhận được điện thoại của em, nói hôm nay em sẽ đến gặp anh.
Anh thấy hơi lo lắng và căng thẳng, anh chưa nghĩ ra sẽ phải đối mặt với em như thế nào.
Người mất trí phải thế nào nhỉ? Anh cố gắng nhớ lại các tình tiết trong phim ảnh. Chỉ tiếc rằng, trước đây anh xem quá ít những bộ phim như thế này, kể cả vắt hết óc cũng không nhớ ra được.
Có lẽ, giả vờ ngủ là cách tốt nhất chăng?
Anh có thói quen ngủ trưa. Một người mắt còn ngái ngủ, có thể giấu được rất nhiều điều.
Buổi trưa, ánh nắng rất gay gắt.
Anh gọi cô Ngô đẩy xe cho anh ra vườn. Ngồi trên xe lăn giả vờ ngủ một lát thì nhìn thấy em.
Em hiện ra trong ánh nắng rực rỡ.
Gần như là cùng một lúc, em cũng nhìn thấy anh, cách hàng rào của vườn hoa.
Anh nhìn thấy
em dừng chân lại, sau đó, từ từ bước về phía anh.
Giây phút này đây trái đất đã ngừng quay. (Kể từ ngày ra đi, anh luôn ở đây, chờ đợi sự trở về của em).
Cuối cùng em đã đứng trước mặt anh, ánh mắt dừng lại trên mặt anh.
Anh phải kìm chế tới mức tối đa, mới có thể khống chế các cơ trên mặt mình.
Không ngờ em lại đưa tay ra vuốt má anh, ngón tay lành lạnh, nhưng lại châm lên ngọn lửa cháy bỏng trên da anh.
Anh không thể kìm chế được nữa, bèn mở mắt ra.
Tóc em đã mọc dài hơn, phủ trên bờ vai, em mặc một chiếc váy liền thân màu hồng phấn, đôi mắt sáng, hai má đỏ hồng.
Do nhạy cảm hay do ảo giác? Tinh thần của em rất khá, sắc mặt cũng vậy.
Mẹ còn nói em đã đau khổ tột độ vì “cái chết” của anh, hóa ra không hẳn là như vậy. Không có anh, em cũng có thể sống rất tốt.
Một cảm chua chát bao trùm lấy anh. Anh không cần phải diễn kịch, giọng nói và nét mặt tự nhiên trở nên lạnh lùng, xa cách.
Đôi mắt sáng ngời của em liếc nhìn anh một lượt, có vẻ như trút được gánh nặng.
Anh biết, lúc này đây, em nghĩ thà để anh mất trí, chứ không muốn để anh hận em.
Thực ra, vừa gặp được em, mọi nỗi oán hận đều tiêu tan.
Một năm trời, bắt ép mình không gặp em, không nhớ em. Anh tưởng rằng mình đã để lòng mình được bình lặng trở lại, không ngờ tình cảm không chịu sự điều khiển của lý trí, chỉ cần có cơ hội, sẽ trào dâng dạt dào.
Miệng không chịu nói, nhưng trong lòng lại biết rất rõ, anh yêu em, vẫn như ngày xưa.
Thiên Lãng
Vi Lam:
Mấy tháng trôi qua, anh thấy mẹ nói đúng, quả thật là em đã thay đổi rất nhiều, không còn ngang ngạnh ương bướng như trước đây, không còn gay gắt, quá khích như ngày xưa, mà trở nên khoan dung, dịu dàng hơn.
Và còn có một điều là, em đã trở nên xinh đẹp hơn, hấp dẫn người khác hơn, mọi hành động đều tỏ rõ vẻ chín chắn, duyên dáng của người phụ nữ. Đi trên đường, thường xuyên có đàn ông liếc nhìn em. Ngay cả cô bé hàng xóm đều gọi em là cô gái xinh đẹp.
Do tuổi tác, chín chắn sau khi trải qua quá nhiều chuyện, hay do có sự dạy bảo của một người đàn ông khác?
Hôm nay lần đầu tiên em nhắc đến cậu bạn trai của em, anh bác sĩ tâm lý đó.
Đó là điều mà anh không muốn động chạm đến nhất.
Em nói, một thời gian em đã để mất mình trong bóng tối, mãi cho đến khi em gặp người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời đó, chính anh ấy đã giúp em tìm lại được chính mình.
Em không hề che giấu sự quý mến của em dành cho anh ấy, điều này ít nhiều khiến anh cảm thấy bất ngờ.
Hoặc giả, thực sự là em đã coi anh như người mất trí. Khuôn mặt em rạng ngời, vẻ rạng ngời đó không liên quan gì đến anh, nhưng em lại chia sẻ với anh. Vi Lam, em tàn nhẫn như thế đấy!
Anh đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện của em với anh ta.
Đêm khuya yên tĩnh, giọng em rất rõ ràng. Lúc nói chuyện với anh ta giọng em rất thân thiện, dường như chuyện gì cũng có thể tâm sự với anh ta. Trong ký ức của anh, em chưa bao giờ tỏ ra thoải mái như vậy trước mặt anh. Mặc dù thời gian chúng ta quen nhau dài hơn rất nhiều so với thời gian em quen anh ta.
Cuối cùng anh đã biết, thực sự vì muốn chuộc tội nên em mới ở lại bên anh.
Vì anh, em đã sẵn lòng từ bỏ người bạn trai mà mình yêu. Hai người chỉ có thể mong chờ kiếp sau sẽ tương ngộ.
Trong điện thoại anh ta nói, được gặp một người có duyên với mình trong thời điểm thích hợp, là niềm hạnh phúc của cả cuộc đời; Được gặp một người có duyên với mình trong thời điểm không thích hợp, chỉ là một tiếng thở dài.
Vi Lam, nếu em đã gặp được người thích hợp trong thời điểm thích hợp, tại sao lại vì anh mà để lỡ?
Con người em mặc dù đã quay lại, nhưng trái tim em lại đặt chỗ khác.
Thiên Lãng
Vi Lam:
Để nhanh chóng đi lại được bình thường, anh vẫn tăng cường luyện tập, ban ngày tập, tối đến cũng lén tập trộm.
Mặc dù rất khổ, rất mệt, nhưng anh biết, nếu anh không nhanh chóng khỏi bệnh, lương tâm của em sẽ không được yên, sẽ không rời xa anh, đi tìm hạnh phúc của em.
Tuy nhiên, có thực là anh muốn em ra đi hay không?
Em tựa như một thiên thần, cứu anh từng ngày một, cho dù là tâm hồn hay thể xác. Dần dần, anh bắt đầu ỷ lại vào em. Càng ngày anh càng tham lam, không muốn buông tay ra.
Với một tâm trạng mâu thuẫn, anh thực sự rất hận em. Hận em rõ ràng không thuộc về anh, lại còn đến để dụ dỗ anh. Sự lưu luyến của anh đối với em, giống như uống thuốc độc để cho hết khát, muốn dừng mà không sao dừng được.
Để giúp anh phục hồi được trí nhớ, em đã kể đi kể lại cho anh nghe chuyện trong quá khứ của chúng ta, từng chút, từng chút một.
Anh rất muốn chuyển sang chủ đề khác, bởi không cần em phải kể, anh còn nhớ những chuyện đó hơn cả em.
Tuy nhiên, anh lại không nỡ ngắt lời em, đặc biệt là muốn nghe em kể một số cảm nhận của mình.
Anh thừa nhận, em có khả năng tường thuật rất tốt, những chuyện vặt vãnh không đầu không cuối đó, được thốt ra từ miệng em, lại hoàn toàn thay đổi. Trong lời kể của mình, em biến thành kẻ yêu thầm, còn anh lại biến thành người được em ngưỡng mộ từ khi còn nhỏ.
Giả dụ anh mất trí thật, thì anh sẽ tin là sự thật, và cảm thấy vô cùng dương dương tự đắc vì điều đó.
Chỉ tiếc rằng, anh không… nhưng lại vẫn bị em đầu độc.
Vốn tưởng rằng người chỉ có thể gặp được trong mộng, hiện giờ, em lại đứng trước mặt anh.
Dưới ánh trăng, mái tóc dài của em buông xõa, ánh mắt dịu dàng như nước, hai má đỏ hồng, rất yêu kiều.
Anh đã không thể làm chủ mình được từ lâu, em còn đến để dụ dỗ anh sa vào đầm lầy.
Từ năm 18 tuổi, anh đã không kháng cự được sự dụ dỗ của em.
Chỉ có em, chưa bao giờ có người phụ nữ nào khác gợi được lòng ham muốn trong anh, chỉ có em!
Giây phút đó, anh đã không kìm được mà ôm em vào lòng.
Ôm chặt thân hình mảnh dẻ mềm mại của em, anh biết, anh không hề muốn buông ra!
Nhưng cuối cùng, anh vẫn buộc phải buông ra.
Vi Lam, hãy thứ lỗi cho anh, anh đã nói những điều tàn nhẫn đó đối với em.
Nhìn em buồn, thực ra anh còn đau khổ hơn em trăm lần.
Giống như những ngày qua, người anh trừng phạt là em, người bị dày vò lại là chính bản thân anh!
Thiên Lãng
Vi Lam:
Em cho anh nghe bản nhạc Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài. Em nói, không muốn chúng ta chỉ cuốn hút nhau về mặt thể xác.
Anh đã biết em suy nghĩ thế nào từ lâu.
Chỉ có điều, em có sự cứng rắn của em, anh có sự quả quyết của anh. Mặc dù rất nhiều lúc, sự quả quyết của chúng ta, không phải là điều mà chúng ta muốn như vậy. Cái chúng ta từ bỏ, cũng không phải là điều mà chúng ta muốn từ bỏ.
Kể từ hai năm về trước, trải qua đêm mưa khiến người ta tuyệt vọng đó, nghe em nói những điều đó, về mối tình này, nguyện vọng duy nhất của anh là, làm thế nào để nói lời chia tay một cách kiên quyết với em. Sau đó tiếp tục một mình đi về phía trước, giả vờ sẽ không còn yêu em nữa, giả vờ không nhớ đến em nữa.
Anh đã bỏ mất hơn 10 năm của tuổi xuân, toàn tâm toàn ý đem lòng yêu thương một người, tưởng rằng sẽ đổi lại được một trái tim chân thành, nhưng hóa ra, em chỉ chơi cùng với anh một trò chơi mà thôi.
Vi Lam, anh không thể bỏ ra thêm 10 năm nữa để đánh cược với tình yêu. Không phải không muốn, mà chỉ là không dám một lần nữa đối mặt với cảnh tượng ngổn ngang khi để mất tất cả.
Có lẽ, kết thúc sớm hơn một chút sẽ đỡ đau đớn hơn một chút. (Mặc dù biết sẽ rất khó khăn, vì tình yêu của anh dành cho em đã ngấm vào xương tuỷ, đã trở thành thói quen).
Đêm nay, anh viết lá thư cuối cùng không bao giờ gửi đi này, dường như là sự chấm dứt đối với quá khứ, cũng là sự chấm dứt đối với hạnh phúc của anh.
Thiên Lãng