Mười tám tuổi, Vi Lam thi được vào một trường đại học trọng điểm của tỉnh, cô học ngành tiền tệ.
Hầu hết nữ sinh trong trường đại học này đều rất xinh đẹp, sang trọng. Vi Lam giống như chú vịt xấu xí trong đàn thiên nga, lúc nào cũng cúi đầu, cam tâm tình nguyện để mình chìm trong ánh hào quang của người khác.
Mặc dù thành tích học tập của cô rất tốt, nhưng rất ít nói. Trên giảng đường ngồi ở hàng ghế sau cùng, tan học là ngồi trong phòng đọc.
Thời gian trôi qua, mọi người đều coi cô như người tàng hình.
Tuy nhiên, cùng với sự rèn rũa của kiến thức và thời gian, với gương mặt thanh tú, thái độ lạnh lùng, dần dần cô đã trở thành con thiên nga nổi bật trong đàn thiên nga.
Năm thứ ba đại học, Vi Lam nhận được thư tình của một nam sinh.
Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như thế này, con trai luôn tưởng tượng rằng cô là thục nữ cuối cùng của thế kỷ 21, dịu dàng, hiền thục, thông minh, là điều mà những cô bạn gái xinh đẹp thời thượng đó không thể sánh nổi.
Lam Vi mở bức thư tình đó ra, bên trên là một bài thơ: “Em từ giấc mơ tới, tựa đóa cúc nhỏ xinh, nhẹ nhàng mà tươi tắn, nở giữa thung lũng vắng…”
Mới đọc được bốn câu, Vi Lam không đọc tiếp được nữa. Cô gấp trang giấy đó lại, đút trở lại phong bì, thậm chí ngay cả phần ký tên đằng sau cũng không buồn xem.
Bài thơ viết và ai nhỉ? Nhưng chắc chắn không phải là cô.
Hạ Vi Lam trong mắt mọi người, học giỏi, trầm tư ít nói, váy trắng áo trắng không hề dính bụi. Nhưng có ai biết rằng, bên trong vẻ bề ngoài trầm mặc đó lại ẩn chứa một trái tim bất kham.
Năm năm về trước, cô đã dụ dỗ thành công một anh chàng, đến giờ chắc là càng phải lão luyện hơn?
Đọc truyện tranh của Jimmy , nói có một cô gái, mời sư tử giam gia diễn xuất, giả vờ chuẩn bị nuốt chửng cô, và dùng chiêu này để dụ hoàng tử bạch mã trong trái tim mình ra cứu mình. Và thế là, họ đã tương ngộ. Sau đó, họ đã yêu nhau, cuối cùng, hoàng tử và cô gái đã được sống một cuộc sống hạnh phúc.
Một điều đáng tiếc là, Vi Lam không biết, mình phải hôn bao nhiêu chú ếch xanh, mới hôn được hoàng tử ếch?
Anh chàng viết lá thư tình này chính là một chú ếch điển hình.
Chẳng mấy chốc Vi Lam đã biết được anh chàng này là ai, không chỉ mỗi cô, mà tất cả các nữ sinh trong khu ký túc xá đều biết anh.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, dưới cửa sổ của phòng ký túc xá 202 của Vi Lam đều có một anh chàng tóc dài, gầy gò đứng chôn chân. Anh mặc một chiếc áo phông và chiếc quần thể thao rộng thùng thình, nghiêng người, chăm chú kéo đàn violon.
Anh chàng tên là Hứa Tịnh Viễn, là sinh viên của khoa nghệ thuật.
Vi Lam không có thiện cảm với sinh viên nam khoa nghệ thuật, ấn tượng trong cô, họ luôn là những kẻ đầu bù tóc rối, trên tai bấm đầy lỗ tai, trêu ghẹo đưa tình với con gái, tự cho mình là mẫu người phong lưu.
Kể từ khi bộ phim Mưa sao băng được trình chiếu, khi ngỏ lời với các cô gái, sinh viên nam trong trường không còn học cách con trai đứng dưới cửa sổ đánh đàn ghi ta như trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao nữa, mà giống như Hoa Trạch Loại, ưu tư kéo đàn violon.
Hoa Trạch Loại là ước mơ của San Thái, và cũng là ước mơ của tất cả các thiếu nữ trong trường. Anh khôi ngô tuấn tú như thế, có khí chất như quý tộc, tư lự và lặng lẽ.
Cây đàn violon của anh như đang trút bày tâm sự, vẻ si tình của anh là dành cho Đằng Đường Tịnh. Tuy nhiên, người si tình như thế lại bị tình yêu dày vò.
Đoạn phim nói về Hoa Trạch Loại một mình kéo đàn violon đã khiến Vi Lam vô cùng cảm động. Cô giống như San Thái trong phim thương anh, cũng giống như San Thái muốn hỏi: tại sao người anh yêu không phải là em?
Trong thực tế, Hứa Tịnh Viễn không phải là Hoa Trạch Loại, đừng nghĩ rằng cái tên đó ý nghĩa sâu xa, người lại vừa cao vừa gậy, đứng ở đó trông như cây cột điện, mắt bé, lại còn cận thị nặng, còn cách hình ảnh vị hoàng tử trong trái tim cô rất xa.
Tối nào Hứa Tịnh Viễn cũng kéo một bản nhạc violon cho Vi Lam. Từ bản Ánh trăng đến bản Aria sul G, rồi cả bản Romance De Amor.
Có một lần, Hứa Tịnh Viễn kéo bản Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài, Vi Lam lặng lẽ ngồi trong phòng lắng nghe. Nghe đến đoạn Hóa thành bươm bướm cô không thể chịu được nữa, bèn mở cửa sổ ra, hét lớn xuống dưới sân: “Sai rồi! Anh kéo sai rồi!”
Mặc dù không biết chơi đàn violon nhưng cô lại rất thuộc bản nhạc kinh điển này. Đêm năm xưa đó, cô đứng thẫn thờ trên ban công, từ đầu đến cuối, nghe Tần Thiên Lãng say sưa kéo bản nhạc này.
Dưới ánh trăng mờ ảo, vẻ u buồn và lẻ loi trong anh, và cả vẻ đẹp khi kéo đàn violon đã được kết hợp hài hòa, tuyệt vời biết bao.
Dưới cửa sổ, cũng là ánh trăng mờ ảo, nhưng lại là một chàng trai khác.
“Bạn ơi, phiền bạn gọi hộ mình Phương Mộ Tình ở phòng 202 với!”
Một giọng con trai dứt khoát, dễ nghe vang lên.
Hứa Tĩnh Viên bị tẽn tò không biết đã trốn đi từ lúc nào. Dưới cửa sổ, một chàng trai cao to đứng ở đó, hai tay đút vào túi quần bò.
“Phương Mộ Tình, có người tìm kìa!”
Vi Lam nói với cô bạn bên trong.
Phương Mộ Tình là sinh viên năm thứ 3 khoa ngoại ngữ, được gọi là “hoa khôi” của khoa. Vi Lam còn nhớ lần đầu tiên gặp Phương Mộ Tình ở trong phòng, áo phông đỏ, quần bò lửng, làn da nâu khoẻ mạnh. Túm tóc buộc cao lắc qua
lắc lại, trẻ trung dễ thương.
Cô bạn rất xinh xắn, giống như búp bê Barbie, khuôn mặt hình trái tim, đôi mắt to và sáng, điểm thu hút người khác chú ý nhất là đôi môi của cô, đầy đặn, lại bôi son màu đỏ tươi, rực rỡ bắt mắt.
Một cô gái xinh xắn như vậy, đương nhiên là khiến người ta phải yêu mến rồi, con trai coi cô như báu vật, ngay cả các thầy giáo cũng đều cho Phương Mộ Tình điểm cao nhất trong kỳ thi cuối kỳ. Chỉ tiếc rằng, cô đã có cậu bạn trai thanh mai trúc mã từ lâu.
Cô bạn xinh xắn của Vi Lam đang ở trên giường liền bật dậy, bò sấp bên cửa sổ, nói vọng xuống dưới: “Sở Hàm, anh đợi em ba phút nhé. Em xong ngay đây!”
Sở Hàm? Vi Lam đã từng nghe đến cái tên này, anh ta là chủ tịch hội sinh viên của trường, sinh viên năm thứ 4 khoa quản lý kinh tế. Sắp tốt nghiệp rồi, đang thực tập ở một công ty của tỉnh, lần này về trường để gặp Phương Một Tình.
Vi Lam không tin Phương Mộ Tình có thể trang điểm tươm tất trong ba phút đồng hồ. Tuy nhiên, 2 phút 50 giây, Phương Mộ Tình đã xuất hiện ở đầu cầu thang của ký túc xá nữ, mừng rỡ chạy đến chỗ Sở Hàm. Sở Hàm giơ tay ra, ôm chặt cô vào lòng.
Vi Lam bước đến đóng cửa sổ, Sở Hàm vô tình ngẩng đầu lên, cô sững sờ, dường như đã từng gặp anh ở đâu.
Gương mặt sạch sẽ, thanh thoát đó, có nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời, khiến cô lập tức phải thốt lên “vô tình ngoảnh đầu lại, người đó đang lặng lẽ đứng dưới ánh đèn”
Rất nhiều người đều đã từng có trải nghiệm như thế này: khi một người nào đó giống người mà mà bạn mơ tưởng đã lâu nhưng lại không thể có được, bạn sẽ có cảm giác rất gần gũi và có hứng thú với anh ta, không thể kháng cự.
Sở Hàm đã thu hút Vi Lam như vậy.
Đều là anh chàng đẹp trai, Tần Thiên Lãng thường xuyên để lộ khí chất tư lự, còn Sở Hàm lại hoàn toàn ngược lại, anh rực rỡ như ánh nắng.
Lần đầu gặp anh, Vi Lam đã bị một loại từ trường đặc biệt và mạnh mẽ hút chặt.
Sở Hàm là chàng trai rất đẹp trai, đàn ông, khôi ngô tuấn tú, khắp người toát ra một khí chất của mặt trời, cho thấy anh được sinh ra trong một gia đình tốt, gây cho người ta một cảm giác thanh cao không bị nhiễm thế tục.
Tối nay trước khi tắt điện, Phương Mộ Tình mới quay về phòng. Cô vui vẻ hồ hởi, không hề giấu diếm mà kể tỉ mỉ về bạn trai. Vi Lam nằm trên giường, lặng lẽ nhìn cô, trong đầu hiện lên khuôn mặt với nụ cười khiến người ta như cảm thấy được tắm trong gió xuân.
Cô thầm thề rằng: mình nhất định sẽ phải giành được chàng trai này!
Vi Lam không còn lạnh lùng e dè nữa, chủ động kết thân với Phương Mộ Tình.
Những cô gái xinh đẹp như Phương Mộ Tình, từ nhỏ được lớn lên trong sự chiều chuộng, bảo vệ, ngây thơ không có mưu mô gì, chỉ cần việc gì bạn cũng thuận theo ý cô ấy, nhường cô ấy thì sẽ tiếp cận rất dễ.
Hai người nhanh chóng thân nhau như hình với bóng.
Phương Mộ Tình rất nổi bật, mãi mãi là đối tượng được người khác hâm mộ, được người khác chú ý, và Vi Lam ở bên cạnh cô, là vai phụ ít nói có phần lờ đờ. Phương Mộ Tình không cần phải lo lắng Vi Lam sẽ cướp mất phong thái của mình, cộng với tính cách hiền lành, biết chiều theo ý người khác, đương nhiên là Phương Mộ Tình đã coi cô là bạn thân nhất của mình.
Hai cô gái đã chia sẻ cho nhau những điều bí mật của mình: hãng quần áo mà mình thích, tên minh tinh mà mình hâm mộ, và còn cả người yêu nữa. Thông qua Phương Mộ Tình, Vi Lam đã biết được rất nhiều chuyện về Sở Hàm.
Anh và Phương Mộ Tình là hàng xóm của nhau, đều sinh ra trong gia đình trí thức. Từ nhỏ họ đã bắt đầu học cùng nhau, Sở Hàm thi đỗ trường đại học này trước một năm. Năm đó Phương Mộ Tình trượt đại học, năm thứ hai thi lại và đỗ, học cùng trường với bạn trai.
Mỗi lần nhắc đến Sở Ham, Phương Mộ Tinh luôn bình thản nói, “thực ra, tớ cũng không biết giữa chúng tớ có phải là tình yêu hay không. Từ nhỏ đã ở gần nhau, anh ấy tốt với tớ, không có gì là khắc cốt ghi tâm cả”.
Sở Hàm rất đẹp trai, là kiện tướng thể thao, thành tích học tập cũng không tồi, lại có tài lãnh đạo. Trong trường không kể hết số cô gái theo đuổi anh. Yêu một chàng trai như vậy, lại không “khắc cốt ghi tâm” ư?
Lần đầu tiên gặp Sở Hàm, Vi Lam đã mất rất nhiều công để trang điểm, thậm chí lần đầu tiên dùng nước hoa, nụ hôn ánh nắng của AVON, mùi thơm dịu nhẹ. Sở Hàm chỉ liếc nhìn một cái, sau đó ánh mắt lại tập trung vào Phương Mộ Tình.
Vi Lam vừa buồn vừa không cam lòng. Lẽ nào Phương Mộ Tình chính là con gái kiêu sa của trời, lẽ nào mọi chuyện tốt đẹp đều thuộc về cô ta ư?
Đây là cuộc chiến tranh giành tình yêu, chưa đến hồi cuối, cô quyết không chịu thua.