Nam Tử Hán Đại Đậu Hủ khóc ròng kể lể trước mặt bọn họ.
Năm đó Nam Tử Hán Đại Đậu Hủ còn non dại, từng bị người chơi nữ trà xanh lừa tình cảm và trang bị nên mới hận trà xanh.
Hạ Lãng kéo Dương Quyển dậy, hỏi cậu: “Em muốn giải quyết chuyện này thế nào?”
Dương Quyển lại không đặt sự chú ý lên chuyện này, “Hình như người kia hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta”.
Hạ Lãng không thèm đỏ mặt giải thích: “Vì chịu ảnh hưởng bởi chuyện trên diễn đàn 818 nên chắc một thời gian dài sau vẫn sẽ có người hiểu nhầm quan hệ của chúng ta.
Em tập làm quen đi”.
“Không giải thích mọi chuyện sao?” Dương Mao Quyển nhỏ giọng thắc mắc.
Hạ Lãng nghe vậy, bất mãn chậc một cái, “Bị người ta hiểu lầm là vợ của tôi thì mất mặt lắm hả?”
Dương Quyển vội nhỏ giọng đáp: “Không phải”.
“Em có chồng khác trên game rồi sao?” Đối phương hỏi.
Dương Quyển nói: “Không có”.
“Vậy thì khỏi giải thích”.
Hạ Lãng hài lòng khi thấy cậu bị lừa vào tròng.
Dương Quyển chậm chạp ồ một cái, nhưng rất nhanh sau đó cậu đã phản ứng lại.
Dương Quyển nghi hoặc hỏi: “Mặc dù không gây hại đến ai, nhưng không giải thích rõ ràng thì có lợi gì cho tôi?”
Hạ Lãng: “…”
Hạ Lãng tiên phát chế nhân, dùng giọng hung dữ chất vấn Dương Quyển: “Vậy lần trước lúc ở Thôn Tân Thủ, sao em lại gọi tôi là chồng, còn gửi icon hôn hôn cho tôi?”
(*)“Tiên phát chế nhân” là một kế sách trong “Ba mươi sáu kế”, nghĩa là “Ra tay trước chế phục người”
Dương Quyển ngẩn người, cậu giải thích rõ: “Lúc đó tôi nhận nhầm người…”
“Tôi không cần biết lý do là gì,” Hạ Lãng gằn giọng ngắt lời cậu, “Hành vi của em đã làm người trong bang hiểu lầm rồi.
Có phải em nên chịu trách nhiệm với chuyện này không?”
Dương Quyển nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được kẽ hở nào trong lời của hắn.
Cậu đành đáp: “Phải”.
“Vậy bắt đầu từ bây giờ, nếu có người lại hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta thì em biết phải làm thế nào rồi chứ?” Hạ Lãng ân cần dụ dỗ.
Dương Quyển không trả lời ngay, “Vậy nhưng nếu không giải thích rõ ràng cũng không có ích lợi gì đối với cậu cả”.
“Sao lại không có?” Đối phương vừa mở mồm đã bịa chuyện.
“Trong game có quá nhiều người theo đuổi tôi.
Nhưng mà tôi chẳng thích ai hết.
Không chỉ vậy, tôi còn cảm thấy các cô ấy rất phiền”.
Dương Quyển nhất thời hiểu ra, hóa ra cậu ta muốn lấy mình làm bia đỡ đạn.
“Phải chịu trách nhiệm đến bao giờ?” Dương Quyển thành thật hỏi.
“Đến khi nào tôi có vợ mới thôi”.
Hạ Lãng thuận miệng đáp.
Dương Quyển cho là chuyện này sẽ không quá lâu nên đồng ý: “Được nha”.
Mặt mày Hạ Lãng hơi giãn ra, hắn ngẫm lại cuộc nói chuyện của bọn họ.
Lời mình nói đúng là hoàn hảo không có lỗ hổng.
Nhưng Hạ Lãng bỗng nhiên nhăn mày lại.
“Lúc nãy em bảo nhận nhầm người là thế nào?” Giọng Hạ Lãng nhanh chóng trầm xuống.
“Em nhầm tôi thành ai? Ban đầu em định gọi ai là chồng yêu?”
Dương Quyển trầm mặc hai giây.
Giờ Trác Lan không có ở ký túc xá, cậu không biết có thể nói chuyện này với người ngoài không.
Nghĩ đến chuyện có thể Dương Mao Quyển có người mình thích rồi, lòng Hạ Lãng tràn đầy chua chát.
Hắn tạm thời kiềm chế lại tâm tình mình, quyết định sau này hỏi lại Dương Liễu Ti Nhi.
Cùng lúc đó, Nam Tử Hán Đại Đậu Hủ đã chờ lâu đến mức sốt hết cả ruột, nhịn không nổi nữa đánh chữ nói chuyện.
【Gần】 Nam Tử Hán Đại Đậu Hủ: Đại ca, chị dâu, hai người bàn xong chưa?
Bây giờ Hạ Lãng mới nhận ra trên mặt đất đang còn người nằm.
【Gần】 Lang Hành: Trước tiên cậu nói xin lỗi với vợ của tôi đi, sau đó cởi hết trang bị để vợ tôi giết lại một lần thì chuyện này sẽ chấm dứt.
Dương Quyển ngẩn ngơ.
Làm bia đỡ đạn cũng phải xưng vợ chồng nữa hả?
Hạ Lãng giống như đã đoán được suy nghĩ trong lòng cậu, hắn không hề hoang mang giải thích: “Sau lưng thì không cần gọi như vậy, nhưng trước mặt người ngoài thì phẩn phải tỏ vẻ cho giống một chút”.
Dương Quyển không lên tiếng, cậu nghĩ tới trạng thái diễn kịch hồi trước của đối phương và Hạnh Hoa Chi.
So sánh như vậy, nếu mình không làm theo thì sẽ thể hiện ra mình là người hời hợt không biết giữ lời.
Sau khi nghĩ thông suốt, Dương Quyển ngoan ngoãn đáp: “Được nha”.
Hạ Lãng vui như mở cờ trong bụng.
Trong lúc hai người nói chuyện, Nam Tử Hán Đại Đậu Hủ đã bò dậy cởi hết trang bị ra.
Dương Quyển điều khiển nhân vật game giế t chết hắn.
Hệ thống thông báo rằng tiền thưởng thuộc về cậu.
Trong ba ngày sẽ gửi qua bưu phẩm cho cậu.
Nam Tử Hán Đại Đậu Hủ lại nằm về lại mặt đất.
【Gần】 Nam Tử Hán Đại Đậu Hủ: Giờ em đã đi được chưa đại ca?
【Gần】 Lang Hành: Có thể.
Nam Tử Hán Đại Đậu Hủ thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó nhấn chọn hồi sinh ở điểm hồi sinh gần nhất trong thành.
Chỉ trong vòng mười mấy phút ngắn ngủi, chiều hướng trên kênh thế giới đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Mọi người bắt đầu đổ sự giận dữ lên người Hạnh Hoa Chi.
Tài khoản chính của Hạnh Hoa Chi chạy trốn kịp, logout rồi.
Nhưng tài khoản nhỏ đang treo máy thì không may mắn như vậy.
Cô ta bị giế t chết phơi thây ngoài dã ngoại.
Hạ Lãng dẫn Dương Quyển về trụ sở bang, hai người chúc nhau ngủ ngon, sau đó Dương Quyển logout đi ngủ.
Dương Quyển đã đồng ý với Hạ Lãng sẽ làm bia đỡ đạn trên game nên việc không chơi game nữa của cậu lại bị tạm ngừng.
Hôm sau, Trác Lan kéo vali hành lý về, thấy cậu đang ngồi trước máy tính chơi game, cậu ta rất ngạc nhiên.
“Tớ còn nghĩ cậu sẽ không chơi nữa chứ”.
Trác Lan thả vali đồ ra, quay người đi tới bên cạnh cậu.
“Dạo này tớ cũng không bận lắm”.
Dương Quyển úp úp mở mở giải thích.
Mấy hôm nay Trác Lan không chơi game nên không nghi ngờ cậu.
Cậu ta kéo hành lý của mình lại, ngồi trước bàn học sắp xếp đồ.
Dương Quyển quay đầu lại nhìn Trác Lan.
“Hôm qua cậu có chơi game không?”
“Không chơi”.
Trác Lan giơ tay xoa xoa mặt, giọng điệu có chút oán giận.
“Khí hậu phía bắc hanh quá.
Tớ đi công tác mấy ngày thôi mà mặt đã muốn nứt hết cả ra rồi.
Hôm nay trước khi ngủ tớ phải