Hạ Lãng nhắc tới chuyện kết hôn hoàn toàn là vì nhất thời nghĩ đến và tâm huyết dâng trào.
Vốn dĩ hắn dự định đốt pháo hoa xong, còn thừa thời gian sẽ tâm sự với Dương Mao Quyển cơ.
Đến thời khắc cuối cùng, đột nhiên Hạ Lãng lại cảm thấy giờ là cơ hội để đưa ra lời mời kết hôn.
Thậm chí hắn còn cảm thấy nếu như mình nói vào lúc này, tỉ lệ Dương Quyển đồng ý cũng phải lên đến bảy tám phần.
Rõ ràng cách 10 giờ chỉ có 5 phút mà đối phương còn muốn lên game xem hắn có đó không, vậy mà bảo không thích hắn thì ai mà tin.
Cuối cùng tại nhà phát hành game làm hỏng chuyện tốt của hắn.
Hạ Lãng ngậm một cục tức to đùng ra ngoài đi lấy đồ chuyển phát nhanh.
Sáng nay, không bao lâu sau lúc tỉnh dậy hắn đã nhận được tin nhắn thông báo mình có bưu kiện mới đã đến.
Lúc đó Hạ Lãng đã đoán được là áo khoác Dương Mao Quyển gửi nên không quá vội.
Hắn không gửi tin nhắn QQ cho Dương Quyển nữa.
Đột nhiên bị logout, nãy giờ chắc đối phương cùng kịp phản ứng lại rồi.
Chắc là chưa đồng ý ngay đâu.
Hạ Lãng quyết định chừa cho cậu thêm chút thời gian suy nghĩ.
Người đến nhận đồ chuyển phát nhanh khá nhiều, Hạ Lãng cầm điện thoại đứng cuối hàng.
Hàng bên lại có con gái lén nhìn hắn.
Hạ Lãng lầm như không thấy, cúi đầu bấm điện thoại.
Có người đứng bên cạnh gọi hắn: “Hạ Lãng, anh lấy chuyển phát nhanh hộ ai thế?”
Hạ Lãng nghe tiếng thì ngẩng đầu, ánh mắt không hề có chút gợn sóng đảo qua Liêu Trường An, “Tự lấy đồ của tôi”.
Liêu Trường An nở nụ cười, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc tay Hạ Lãng, “Cho em đứng đằng trước với”.
Hạ Lãng né tránh sự đụng chạm của cô một cách chính xác, trên mặt không có cảm xúc đặc biệt nào, “Tự mình ra đằng sau xếp hàng đi”.
Liêu Trường An bĩu môi, “Phía sau đông người quá, anh nhẫn tâm để em đứng ở cuối hàng sao?”
Hạ Lãng thuận theo lời cô nhìn lướt ra đằng sau một cái, sau đó khóe miệng nhếch lên, quý chữ như vàng đáp: “Nhẫn tâm”.
Liêu Trường An không trị được hắn cũng có cách nhờ người khác.
Người đứng sau trùng hợp là một bạn nam, Liêu Trường An chuyển mục tiêu qua nam sinh kia, nháy mắt: “Anh trai nhỏ, cậu có thể nhường tớ đứng đằng trước được không?”
Nam sinh kia đỏ mặt lùi về sau một bước.
Liêu Trường An nở nụ cười xán lạn nói: “Cảm ơn”.
Sau đó không hề khách khí đứng vào sau Hạ Lãng.
Hạ Lãng không ủng hộ cũng không phản đối chuyện này, xoay người quay lưng về phía cô.
Liêu Trường An nhón chân bước lại gần hắn, cô nhỏ giọng hỏi: “Sao anh không đồng ý liên hôn với em? Bang chủ bọn em đã đồng ý cống nạp mỗi tháng cho bang các anh rồi”.
Hạ Lãng nói: “Không muốn”.
“Sao lại không muốn?” Liêu Trường An đuổi sát.
“Không muốn thì không muốn thôi” Hạ Lãng có chút lười biếng “Làm gì có nhiều lý do như vậy”.
Liêu Trường An hơi hếch cằm lên, “Không phải bởi vì Dương Mao Quyển kia chứ?”
“Nhà cô ở Thái Bình Dương à? Quan tâm nhiều vậy làm gì.” Hạ Lãng không khách khí đáp trả lại cô.
Liêu Trường An cười ngọt ngào nghiêng đầu, “Nhà người ta ở đâu, không phải ca ca biết rất rõ hả?”
Hạ Lãng lười không thèm phản ứng cô nàng nữa.
Liêu Trường An không biết khó mà lui, trái lại còn càng bướng bỉnh, giọng trở nên oan ức: “Ca ca, sao anh không để ý tới người ta chứ?”
Hạ Lãng trực tiếp giơ nắm đấm lên cho cô nhìn, “Cô còn gọi thêm một câu nữa là tôi đánh thật đó”.
Hắn nhàn nhạt uy hiếp, “Đã nói trước rồi đó, cái chuyện không đánh con gái không áp dụng với cô đâu.”
Liêu Trường An: “…”
Ngay lập tức Liêu Trường An liền ngoan ngoãn lại.
Lúc tới lượt hai người, Liêu Trường An nhìn đồ chuyển phát nhanh trong tay Hạ Lãng giống như quần áo thì không hiểu mà hỏi: “Anh cũng mặc quần áo 100, 200 trên taobao nữa hả?”
“Không phải mua qua mạng.” Hạ Lãng dùng một tay cầm bưu kiện, “Người khác gửi cho tôi”.
Trực giác của phụ nữ nói cho Liêu Trường An, người gửi món đồ này cho Hạ Lãng không phải anh em bạn bè.
Nhất thời trong lòng cô tràn ngập cảm giác nguy hiểm, “Ai gửi cho anh đấy?”
Lúc này Hạ Lãng đã xoay người đi ra khỏi hàng, thấy cô đuổi theo thì dừng lại hỏi: “Muốn biết?”
Liêu Trường An nói: “Muốn”.
“Vợ tôi gửi”.
Hạ Lãng nhíu mày, “Ấy chết, không phải”.
Hạ Lãng đổi sang dùng từ chính xác hơn, “Là người chuẩn bị trở thành vợ tôi mới đúng”.
Hạ Lãng ném câu này ra xong rồi đi mất.
Liêu Trường An sững sờ tại chỗ, cô không thèm quan tâm đến chuyện quay về đi lấy đồ chuyển phát nhanh nữa, vội lấy điện thoại ra gọi điện cho từng người bạn của Hạ Lãng.
Hạ Lãng có ngoại hình, điều kiện gia đinh lại tốt như thế mà từ trước tới giờ vẫn không yêu đương.
Chuyện nay có một nửa công lao là của Liêu Trường An.
Liêu Trường An lúc nao cũng cố gắng canh chừng những cô gái muốn lại gần Hạ Lãng.
Hạ Lãng lại không phải ngươi có kiểu tính cách dễ yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Vậy nên mấy năm nay, Hạ Lãng hầu như không tiếp xúc với cô gái nào, chứ đừng nói là có cơ hội yêu đương với các cô ấy.
Liêu Trường An đang gọi điện cho bạn bè của Hạ Lãng.
Về đến phòng, Hạ Lãng nằm xuống giường cũng lấy điện thoại ra gọi cho đám bạn kia.
Thiệu Diệp mãi không chịu bắt máy, Hạ Lãng phải gọi hai ba cuộc cậu ta mới nhận.
Hắn cho là Thiệu Diệp đang nấu cháo điện thoại với cái cô hoa khôi kia, bực mình hỏi: “Anh em quan trọng hơn hay bạn gái cậu quan trọng hơn vậy?”
“Nói linh tinh cái gì đó đại ca, sáng nay bạn gái tớ có tiết mà”.
Thiệu Diệp đau đâu giải thích, “Là tổ tông Liêu Trường An gọi đó.
Cô ấy hỏi có phải cậu có bạn gái rồi không”.
“Cậu nói sao?” Hạ Lãng hỏi.
“Tớ bảo không”.
Thiệu Diệp đáp.
Hạ Lãng dưng một lát, không hài lòng với câu trả lời của đối phương chút nào.
Nhưng nghĩ lại thì đúng là Dương Quyển chưa nhận lời mình nên cũng không thể làm gì khác.
“2 giờ chiều đến sân thể dục chơi bóng.
Nhớ gọi thêm người.”
Thiệu Diệp nghĩ tới bài đăng về Hạ Lãng trên diễn đàn, khóe miệng không khỏi cong lên.
Cái tên này muốn đi chơi bóng thật hay là muốn đi đánh mình đây.
Nhưng Thiệu Diệp vẫn đáp ứng.
Dù sao thì bức ảnh kia cũng lộ ra ở chỗ cậu ta.
Danh sách bạn bè trên wechat quá nhiều, giờ chính Thiệu Diệp cũng không biết được người lấy ảnh là ai.
Tuy rằng hai người là anh em tốt nhưng Thiệu Diệp nghĩ mình vẫn phải nói một câu xin lỗi với đối phương.
Vì vậy, đến 2 giờ chiều.
Thiệu Diệp bèn gọi thêm hai người bạn chung đến sân thể dục của trường.
Lúc bọn họ đến thì Hạ Lãng con chưa tới.
Vậy nên cả đám chờ Hạ Lãng một chút.
Mấy phút sau, cuối cùng Hạ Lãng cũng xuất hiện ở cửa sân thể dục.
Mọi người quay đầu lại, sau đó đồng loạt khiếp sợ.
Giữa mùa hè trời nắng lên đến 30 độ, vậy mà Hạ Lãng mặc một cái áo khoác thu đông của adidas.
Hơn nữa trông có vẻ tâm trạng khá tốt, không giống như là chuẩn bị tới đánh người.
Thiệu Diệp đứng dậy trước đón hắn, “Hạ Lãng, cậu có bệnh gì không? Giữa trưa hè trời nắng chang chang mà mặc áo khoác dày vậy?”
Hạ Lãng tháo khẩu trang ra, đứng trước mặt cậu ta.
“Đẹp không?”
“Cái này đẹp chỗ nào chứ?” Mặt Thiệu Diệp đầy vẻ không thể hiểu nổi,
Hạ Lãng lại nở nụ cười, nói rất đắc ý: “Cậu không hiểu”.
Thiệu Diệp: “…”
“Đúng”.
Thiệu Diệp nhại lại từng chữ, “Tớ không hiểu”.
Sau khi game bảo trì, Dương Quyển liêm đi đến phòng thí nghiệm.
Bạn cùng trông phòng thí nghiệm với cậu phát hiện, hôm nay Dương Quyển luôn ở trạng thái lơ lửng trên mây.
“Hôm qua cậu ngủ không ngon hả?” Nghiên cứu sinh kia hỏi.
Dương