Dương Quyển đợi ở bản đồ mới bên bờ sông hai phút.
Càng lúc càng có nhiều người ra khỏi mê cung.
Nhưng Dương Quyển dần dần nhận ra, hầu hết người ra khỏi mê cung đều là người chơi nam.
Chỗ này chỉ có mình cậu là tài khoản nữ.
Có hai người chơi trao đổi thông tin trên kênh phụ cận.
【Gần】Vừa không mưa gió vừa vô tình: Mê cung này đơn giản quá đi mất, nhà sản xuất game đang nghi ngờ trí thông minh của chúng ta hả?
【Gần】 Màn kịch: Anh em, vợ ông ra chưa?
【Gần】 Vừa không mưa gió vừa vô tình: Chưa, thế còn vợ ông đâu?
【Gần】 Màn kịch: Cũng chưa thấy ra nữa.
【Gần】 Vừa không mưa gió vừa vô tình: Kỳ lạ thế, tại sao người thoát ra đều là người chơi nam? Lẽ nào độ khó nhiệm vụ bên người chơi nữ cao hơn hả?
Dương Quyển không nhịn được xen vào một câu.
【Gần】 Dương Mao Quyển: Mê cung chỗ tôi cũng rất đơn giản.
Càng ngày càng nhiều người thảo luận trong kênh
Tuy rằng Ngoan một chút sẽ ôm em vô cùng sốt ruột, nhưng nghĩ tới Lang Hành vẫn chưa ra thì liền yên tâm.
Hai phút sau, Hạ Lãng bị truyền tống đến bờ sông.
Cùng lúc đó, tất cả người chơi trong game đều nhận được thông báo của hệ thống.
【 thế giới 】 【 hệ thống 】 Hỏi thế gian tình là gì, khiến người ta thề nguyện sống chết! Chúc mừng người chơi Lang Hành và người chơi Dương Mao Quyển hoàn thành nhiệm vụ “Rừng Rậm Hoa Hồng”!
Trong nháy mắt tất cả người chơi đang làm nhiệm đều xôn xao.
【Gần】 Màn kịch: Tình huống thế nào vậy?
【Gần】 Vừa không mưa gió vừa vô tình: Ôi đờ mờ, sao tôi lại nhận được thông báo nhiệm vụ thất bại?
【Gần】 Ngoan một chút sẽ ôm em: Sao tôi cũng thất bại? Rõ ràng tôi đã ra khỏi mê cung rồi 【 phẫn nộ 】
Thông báo của hệ thống tin nhảy ra không bao lâu sau, những người chơi nam làm nhiệm vụ thất bại bị truyền tống về Tình Nhân Cốc, tiến độ nhiệm vụ về không.
Hạ Lãng mang Dương Quyển đến bờ sông tìm NPC nhiệm vụ đôi.
Dương Quyển hỏi: “Cậu làm gì trong mê cung thế?”
“Đánh boss.” Hạ Lãng thấp giọng cười rộ lên, “Có phải sau khi em ra khỏi mê cung thì nhìn thấy hai cánh cửa không?”.
“Phải…” Dương Quyển nói.
“Em có thể chọn đẩy cánh bên nào không?” Đối phương hỏi.
“Không thể…” Dương Quyển trả lời đúng sự thật
Hạ Lãng nói: “Anh có thể chọn…”
Mặc dù Hạ Lãng không nói rõ nhưng Dương Quyển dần dần cũng có thể hiểu được.
“Đồng thời hệ thống sẽ đưa ra một gợi ý, nói cho anh trong cánh cửa bên trái kia có boss, còn cánh cửa bên phải sẽ dẫn thẳng tới điểm nhận nhiệm vụ thứ hai”.
Hạ Lãng tung ra một câu.
“Tôi chọn cánh cửa bên phải, cho nên cậu chỉ có thể đi vào cánh cửa bên trái”.
Dương Quyển suy nghĩ rõ ràng rồi nói tiếp, “Những người chơi nam này hoàn thành nhiệm vụ sau đó chọn đi cửa bên phải, cho nên đồng đội của bọn họ phải đánh xong Boss mới có thể đi ra ngoài.”
Hạ Lãng lập tức nhão nhoét khen ngợi: “Vợ của anh thông minh quá.”
Dương Quyển xoa xoa lỗ tai, lí nhí phản bác hắn, “Đây đâu tính là chuyện gì quá khó nghĩ chứ…” Nói xong, Dương Quyển lại hơi nghi ngờ “Boss rất khó đánh hả? Sao không thấy người chơi nữ nào ra khỏi mê cung vậy?”
“Anh đoán…” Hạ Lãng dừng một giây, cố ý đánh trống lảng sang chuyện khác, “Em muốn biết sao?”
Dương Quyển không hiểu suy nghĩ của nhà sản xuất game lắm nên thành thật nói: “Muốn…”
“Vậy thì gọi một câu “chồng yêu” để anh nghe trước”.
Hạ Lãng dụ dỗ.
Cả mặt Dương Quyển vừa đỏ vừa nóng, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: “Có thể, có thể đổi thành cái khác được không?”
Vợ mình nhát gan như thế, lỡ mà doạ người ta chạy mất thì cái được không đủ bù cái mất.
Người chịu thiệt vẫn là mình.
Chuyện xây dựng tình cảm vẫn phải làm từ từ từng bước thôi.
Nghĩ rõ ràng khúc mắc bên trong, Hạ Lãng mở lòng từ bi tha cho cậu: “Vậy thì gọi ca ca đi.”
Dương Quyển ngay lập tức không bị nói lắp nữa, ngoan ngoãn gọi: “Ca ca…”
“Tiểu Dương ngoan quá…” Hạ Lãng kìm lòng không nổi lộ ra một nụ cười, sau đó mới bắt đầu chủ đề chính, “Anh đoán có khả năng Boss kia có đặc điểm muốn đánh vào skill của nhân vật nữ, cho nên người chơi nữ sẽ đánh không lại nó, chỉ có thể để người chơi nam đến giải quyết.
Dương Quyển như đã ngộ ra: “Ồ…”
NPC nhiệm vụ hai người là Liễu công tử nhà họ Liễu sắp đính hôn ở trấn trên.
Lúc Liễu công tử còn nhỏ, bên cạnh có một tỳ nữ lớn hơn năm tuổi tên là Doanh Doanh.
Năm mười tuổi Liễu công tử đã từng thề sau này lớn sẽ lấy nàng.
Chỉ không ngờ là sau đó nàng lại bỏ đi không một lời từ biệt.
Liễu công tử trằn trọc hỏi thăm khắp nơi mới biết được tin tức Doanh Doanh đang ở nơi này.
Liễu công tử mới hai mươi tuổi chạy tới ngay trong đêm chỉ vì muốn thấy Doanh Doanh một lần.
Bọn họ nhận được nhiệm vụ tên là “Tìm kiếm Doanh Doanh”.
Liễu công tử đưa cho bọn họ khăn tay do chính Doanh Doanh thêu.
Hai người phát hiện một thôn nhỏ nghèo nàn cách bờ sông không xa, trong thôn có khoảng hai mươi hộ gia đình.
Lúc này là thời điểm chạng vạng làm cơm tối, trong thôn trang bay lên từng sợi khói bếp.
Dựa theo manh mối do Liễu công tử đưa, năm nay Doanh Doanh có lẽ đã hai mươi lăm tuổi.
Bọn họ đến từng nhà trong thôn để tìm hiểu tin tức, dựa theo tuổi tác mà sàng lọc ra ứng cử viên là Doanh Doanh, cuối cùng thu nhỏ phạm vi còn ba người.
Lý cô nương ở phía đông thôn, mấy năm trước một mình đến đây định cư.
Triệu cô nương ở phía tây thôn, tuổi thơ đã từng bị bán làm tỳ nữ ở một gia đình giàu có.
Vương cô nương ở phía bắc thôn, là một tú nương có tay nghề nổi tiếng của thôn.
Hai người lần lượt đến gõ cửa nhà ba người này, ba người đưa ra ba yêu cầu khác nhau.
Lý cô nương thương nhớ chó con lạc đường, hi vọng bọn họ có thể tìm chó con của cô về.
Triệu cô nương muốn một viên trân châu to nhất.
Vương cô nương muốn có một bông hoa án trăng nở đẹp nhất.
Hai người đã tìm về được chó con của Lý cô nương, cũng giế t chết Trai Vương của sông lấy được hạt trân châu lớn nhất.
Bây giờ chỉ còn sót lại nhiệm vụ hoa ánh trăng.
Hai người chia nhau đi gặp thôn dân để tìm hiểu manh mối về hoa ánh trăng.
Dương Quyển tới nhà lão thôn trưởng đã từ chức.
Có vẻ như lão thôn trưởng cũng không biết đến sự tồn tại của hoa ánh trăng, ông ta chỉ lặp đi lặp lại lời thoại của mình không hề ngại ngần: “Người trẻ tuổi đến từ phương xa, ta thấy ngươi đi đường đã trải qua phong trần mệt mỏi, khuôn mặt cũng đã uể oải, có cần mượn giường trong nhà ta chợp mắt một lát không?”
Cậu không nhận được được gì đành rời khỏi nhà thôn trưởng, lúc quay đầu nhìn thấy đại ca nhà hàng xóm mặc áo khoác đang sửa lại nóc nhà, cậu bay lên đối thoại với đại ca áo khoác.
Đại ca áo khoác oán trách cái nóc nhà bị thủng của mình với cậu vài câu.
Dương Quyển buồn rầu mở miệng: “Tôi không tìm được đầu mối nào hữu dụng cả.”
“Anh có một manh mối nhỏ”.
Hạ Lãng trả lời rất nhanh, “Em đang ở chỗ nào? Giờ anh đến tìm em”.
Dương Quyển nói: “Phía tây cuối thôn, cách vách nhà lão thôn trưởng”.
Hạ Lãng dùng khinh công bay từ phía đông thôn đến phía tây thôn, cuối cùng đáp xuống nóc nhà đại ca áo khoác.
Dương Quyển đứng lên hỏi hắn: “Cậu tìm được manh mối gì?”
Ông lão ở phía đông nói, hoa ánh trăng chỉ nở vào ban đêm thôi”.
Hạ Lãng rơi vào trầm tư, “Thế nhưng anh đã quan sát, thời gian trong game từ đầu đến giờ vẫn là chạng vạng, không hề thay đổi chút nào.”
Dương Quyển a nhẹ một tiếng, “Có lẽ ngủ một giấc dậy sẽ đến tối“.
Hai người trở về nhà lão thôn trưởng nhận lời mời thiện ý của lão thôn trưởng, vào phòng ngủ trống nhà ông.
Trong phòng ngủ có hai cái giường, Dương Quyển và Hạ Lãng mỗi người ngủ một cái, lúc tỉnh lại, ráng đỏ ngoài cửa sổ quả nhiên đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là bóng đêm dày đặc và ánh trăng mờ ảo.
Bọn họ vội vã rời khỏi nhà lão thôn trưởng, sau đó nghe được vị trí cụ thể của hoa ánh trăng ở đầu thôn.
Hoa ánh trăng trồng ở rừng cây sau làng, lúc hai người chạy tới, hoa ánh trăng vẫn đang ở trạng thái sắp nở.
Dương Quyển và Hạ Lãng canh giữ bên cạnh hoa ánh trăng, chờ đến khi nó từ từ nở ra, cuối cùng nở thành dáng vẻ giống như trăng tròn.
Hạ Lãng đứng cạnh trông coi không nhúc nhích, để cho Dương Quyển đi hái hoa.
Cậu tiến lên phía trước, click động tác hái hoa, bắt đầu tiến hành hái hoa.
Một ánh kiếm từ đâu xuất hiện bỗng nhiên bổ xuống đầu Dương Quyển, bất ngờ làm đứt tiến độ của thanh làm nhiệm vụ hái hoa.
Dương Quyển mở ô ra chắn qua lại, dư quang nhìn thấy Ngoan một chút sẽ ôm em nhảy ra từ trong bụi