Trác Lan vừa đánh hết ván ra khỏi phụ bản, quay đầu thì phát hiện Dương Quyển đang cầm điện thoại di động mà hồn vía lên mây.
Sách vở còn chưa mở ra nữa.
Cậu ta không khỏi kinh ngạc, đứng dậy đi về phía Dương Quyển.
“Sao thế? Không phải cậu bảo muốn đọc sách hả?”
Dương Quyển trong cơn hoảng loạn vội ngẩng đầu, điện thoại còn chưa kịp tắt, khung soạn tin nhắn trên màn hình bị Trác Lan thấy rõ mồn một.
Bấy giờ Trác Lan mới lộ rõ vẻ bừng tỉnh: “Cậu định gửi tin nhắn giải thích chuyện bức ảnh là giả với Lang Hành sao?”
Dương Quyển ừ một tiếng, xem như là thừa nhận.
“Trước tiên, nếu cậu không thể gửi ảnh thật của bản thân cho hắn được liệu hắn có tin lời giải thích của cậu không?” Trác Lan thò mặt ra phân tích lợi và hại thay cậu.
“Dưới tình huống này, cậu ngầm thừa nhận chuyện bức ảnh là thật kỳ thực chính là lựa chọn tốt nhất.
Ít nhất thì người trong hình là con gái, từ giới tính của cậu đã sai rồi”.
Dương Quyển không nói được lời nào để phản bác liền rơi vào trầm mặc.
Không ngờ Trác Lan lại hít nhẹ một hơi: “Nhưng làm thế này cũng có nguy hiểm khá lớn, rất có khả năng đối phương nhìn thấy bức ảnh này sẽ lập tức chia tay với cậu luôn”.
“Cho nên…” Cuối cùng cậu ta cũng rút ra được kết luận, “Hay là trước tiên giải thích cái đã”.
Quyết định như vậy, dưới sự cổ vũ và đốc thúc của Trác Lan, Dương Quyển gửi cho Hạ Lãng một tin nhắn ngắn.
Trác Lan không thèm quay về chơi game nữa, cậu ta kéo ghế qua ngồi bên cạnh Dương Quyển, khuôn mặt chăm chú nhìn chằm chằm điện thoại của Dương Quyển.
Nhưng mà qua mười mấy phút sau Dương Quyển vẫn không hề nhận được bất cứ tin nhắn trả lời nào của Hạ Lãng.
Cậu có vẻ đứng ngồi không yên, mái tóc rối mềm rũ xuống, từ trong ra ngoài đều tỏa ra cảm giác mong ngóng không yên.
Nhìn dáng vẻ ấy của cậu đến cả Trác Lan cũng không đành lòng.
“Có thể hắn đang tắm nên chưa thấy tin nhắn”.
Dương Quyển gật gật đầu, khuôn mặt vẫn đầy vẻ thất lạc khó nén.
Thời gian dần dần trôi, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì.
Bị cảm xúc của Dương Quyển lây nhiễm trong lòng Trác Lan cũng càng ngày càng sốt ruột.
Cuối cùng, cậu ta quyết định dứt khoát vỗ mạnh lên bàn.
“Không đợi nữa, gọi thẳng cho hắn luôn đi!”.
Dương Quyển nhìn về phía cậu ta với vẻ mặt mờ mịt.
“Không cần cậu phải lên tiếng, sau khi đối phương bắt máy thì cậu dập đi là được”, Trác Lan không thèm nhiều lời, nhanh chóng cầm điện thoại trên bàn lên nhét vào lòng Dương Quyển.
“Gọi đi, gọi ngay bây giờ luôn”.
Dưới ánh mắt sáng quắc của Trác Lan, Dương Quyển lo lắng bấm điện thoại.
Người nghe máy cũng không phải chính chủ.
Ban đầu đối phương còn nhận lầm cậu thành người khác.
Dương Quyển thở thật nhẹ, từ đầu đến cuối đều không mở miệng nhưng cũng không tắt máy.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng Hạ Lãng đi tới nhận điện thoại hô hấp của cậu mới không thể khống chế nổi mà rối loạn thêm vài phần.
Theo bản năng Dương Quyển đưa mắt nhìn Trác Lan đang đứng bên cạnh.
Trác Lan yên lặng làm khẩu hình với cậu, ra hiệu cho cậu bỏ điện thoại xuống.
Dương Quyển lấy điện thoại xuống khỏi tai, lúc chuẩn bị tắt máy thì bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc mang theo chút gấp gáp và mấy phần không chắc chắn của Hạ Lãng: “Tiểu Dương?”
Tay Dương Quyển dừng giữa không trung, không biết làm sao mà bỗng nhiên cậu không nỡ nhấn tắt máy.
“Là Tiểu Dương đúng không?” Hạ Lãng không xác định được người ở đầu dây bên kia có còn nghe không bèn hỏi lại thêm một lần.
Ngón tay trỏ đặt trên lưng điện thoại của Dương Quyển cong lên, đôi mắt chậm chạp nháy một cái.
Một giây sau, Dương Quyển thu lại cảm xúc nơi đáy mắt, quả quyết ngắt cuộc gọi.
Lúc ngẩng đầu lên thì thấy Trác Lan đang nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt sợ hãi không thôi.
“Tớ còn tưởng cậu định lên tiếng đáp lại chứ”.
Đối phương khoa trương mà vỗ ngực, “Dọa tớ sợ chết khiếp…”
Dương Quyển không nói thật với cậu ta mà chỉ nhẹ giọng đáp: “Làm sao có khả năng chứ…”
Cậu cầm điện thoại chờ trong giây lát thì thấy tin nhắn trả lời của Hạ Lãng.
Đối phương không hề nhắc một lời nào tới chuyện bức ảnh mà chỉ bảo cậu lên game và yy trước đã.
Dương Quyển mở máy tính ra đăng nhập vào tài khoản, Trác Lan vẫn ngồi cạnh không đi, cậu ta còn chủ động phân tích giúp cậu: “Có thể là muốn nói trực tiếp với cậu muốn đến chỗ Nguyệt lão ly hôn luôn, cũng có thể là muốn nhìn ảnh thật của cậu”.
Dương Quyển trầm mặc một lát sau đó mở miệng nói: “Nếu như hắn muốn ly hôn thì tớ sẽ phối hợp”.
Trác Lan cảm thấy bộ dạng này của cậu là một dấu hiệu xấu.
Hình như Dương Quyển có hơi quá chìm đắm vào chuyện yêu đương qua mạng này rồi thì phải.
Để tránh chuyện lỡ như sau này mọi chuyện bị phanh phui rồi mối quan hệ trở nên tan tành, hai bên không thể nhìn mặt nhau thì bây giờ lựa chọn kết thúc mọi chuyện, tạm dừng mọi tổn hại có lẽ đã là lựa chọn tốt nhất rồi.
Thế nhưng cậu ta chỉ là người ngoài cuộc, đến cuối cùng cũng không có cách nào mở miệng nói ra được.
Thật ra nếu bảo là đứng trên cương vị của người ngoài không mở miệng được cũng không phải, chủ yếu là Trác Lan không nhẫn tâm nói trắng ra với với bạn mình.
Đối diện ánh với ánh mắt không thể che dấu cảm xúc kia của Dương Quyển, Trác Lan buột miệng nói ra mấy câu chưa kịp suy nghĩ: “Kỳ thực cũng không phải hoàn toàn không có cách”.
Đôi mắt nhìn cậu ta của Dương Quyển rõ ràng rạng rỡ hẳn lên.
Nhưng đương sự thì hiển nhiên không hề biết gì về phản ứng quá mức này của mình.
“Có cách gì sao?”
Trác Lan im lặng, mở khóa điện thoại sau đó nhấp vào biểu tượng weibo.
Cậu ta tìm một bộ trang phục sau đó phóng lớn lên đưa cho Dương Quyển xem.
Một cô gái trẻ có thân hình khi3u gợi.
Dương Quyển kinh ngạc rời mắt khỏi màn hình nhìn Trác Lan: “Không phải cậu không thích con gái hay sao?”.
Trác Lan giơ tay chống cằm rồi tỏ vẻ hàm ý sâu xa giải thích với cậu: “Đây là con trai đó…”
Dương Quyển thoáng ngây ngẩn rồi chợt như bừng tỉnh.
Cậu hốt hoảng, ánh mắt cũng né tránh.
Còn chưa kịp nói hoàn chỉnh cả câu mà khuôn mặt đã ửng đỏ: “Tớ, tớ không làm vậy được đâu”.
“Sao mà không được?” Trác Lan như thể đã cân nhắc qua tính khả thi của chuyện này rồi, ánh mắt nhìn cậu càng ngày càng vừa ý: “Tớ thấy chỉ có cậu mới làm được thôi”.
Đầu Dương Quyển lắc như trống bỏi, cậu dùng giọng điệu chắc nịch không thể lay chuyển: “Không được…”
“Thật sự không thể sao?” Nói đến mức này rồi, ngoại trừ mục tiêu là chuyện yêu đương qua mạng của Dương Quyển, chính Trác Lan cũng phần nào bị cậu gợi lên hứng thú.
“Không được…” Dương Quyển kiên quyết từ chối.
Trác Lan có hơi thất vọng mà xụ mặt xuống, cậu ta đứng dậy đẩy ghế dựa về sau: “Vậy cũng tốt…”
Sau khi Dương Quyển login thì vào căn phòng khóa mà bọn họ hay dùng.
Hạ Lãng vẫn đang chờ cậu lên, thấy cậu hắn lập tức lên tiếng: “Đến rồi sao? Anh đang chờ em ở sườn núi tình nhân”.
Hô hấp của Dương Quyển dừng lại, vẻ mặt cậu hơi suy sụp.
Theo bản năng, cậu định nói gì đó nhưng lại không thể nói lên bất cứ lời nào.
Chỗ đứng của NPC Nguyệt Lão là ở sườn núi.
Trước đó Trác Lan đã suy đoán các khả năng xảy ra rồi, Dương Quyển còn chẳng thèm nghĩ kỹ đã mặc định là Hạ Lãng dự định sẽ ly hôn với cậu.
Bên kia mãi mà Hạ Lãng vẫn không nghe tiếng cậu trả lời nên lại hỏi thêm lần nữa: “Tiểu Dương, có nghe thấy anh nói không?”
Dương Quyển chán nản đáp: “Giờ tôi tới ngay đây…”
Mặc dù là cách một đường truyền, Hạ Lãng vẫn có thể từ giọng nói mà nhận ra cảm xúc của cậu đã tụt xuống tận đáy.
Không phải là vừa mới khóc xong đó chứ? Đáy lòng Hạ Lãng giật thót, giờ lại bắt đầu phiền não với chuyện làm thế nào để dỗ dành người ta.
Đầu tiên không nói đến chuyện hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm trong việc dỗ dành người khác, giờ cách nhau một cái máy tính và một đường truyền mạng làm hắn cũng không biết phải dỗ từ đâu bây giờ.
Trong lúc chờ tại sườn núi tình nhân, Hạ Lãng tắt mic gọi điện thoại trực tiếp cho Thiệu Diệp.
Thiệu Diệp đang đánh bài trong phòng lão Tứ, câu đầu tiên cậu ta nói sau khi nhận điện thoại chính là giận dỗi oán thán: “Không phải cậu bảo muốn dỗ vợ cậu hả? Chắc cậu không định gọi điện tới cho bọn tớ nghe trực tiếp đâu đúng không?”
“Cậu mơ cũng đẹp quá…” Hạ Lãng trào phúng lại một câu.
“Tớ có việc muốn hỏi…”
Hai mắt Thiệu Diệp nhìn chằm chằm bài trên tay, thuận miệng đáp: “Hỏi đi…”
Hạ Lãng ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Lúc mà bạn gái cậu đau lòng, cậu hay dỗ người ta thế nào?”
Lực chú ý vào mấy lá bài của Thiệu Diệp bị dời đi, cậu ta hả hê hỏi ngược lại: “Ôi Hạ đại thiếu gia có chuyện muốn nhờ vả tớ à?”
“Dong dài vậy làm gì?” Hạ Lãng không nhịn nổi, “Không nói thì tớ cúp”.
“Nói, nói, nói chứ…” Thiệu Diệp vội vã lên tiếng giữ người lại.
Chỉ trong vòng ngắn ngủi mấy giây tâm tư cậu ta đã xoay chuyển mấy vòng.
Cậu ta còn đang ghi thù vừa nãy trong phòng Hạ Lãng cho mình ăn cơm chó, giờ đã có cơ hội phản kích lại rồi.
“Cách thì tớ đầy.
Giờ tớ nói cho cậu vài ba cái đơn giản nhất nhé”.
Thiệu Diệp nhướng mày một cách xấu xa: “Ví dụ như ôm cô ấy ngồi lên đùi rồi xoa đầu cô ấy này, hoặc là ôm eo cô ấy xong hôn một cái…”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng tút tút dài cắt đứt lời Thiệu Diệp.
Đầu kia điện thoại Hạ Lãng thẳng thừng dập máy luôn rồi.
Thiệu Diệp ném điện thoại qua một bên cười đến mức không thể thở