Lúc này Hạ Lãng mới nhớ ra Dương Quyển bị cận.
Vì vài lần ít ỏi gặp được Dương Quyển ngoài đời thật cậu đều không đeo kính nên theo bản năng, Hạ Lãng không để ý đến sự thật này.
Bây giờ nghe cậu nói vậy hắn mới nhíu mày, mở đèn pin trên điện thoại lên: “Rơi ở đâu?”
Tầm mắt Dương Quyển theo ánh sáng từ điện thoại nhìn xuống dưới, dưới ánh sáng tròn mờ mờ của điện thoại cậu chỉ có thể nhìn loáng thoáng thấy mũi giày của bản thân.
Cậu buông vạt áo Hạ Lãng ra, khẽ lắc đầu: “Không cần tìm nữa, tìm được rồi cũng không đeo lại được”.
Hạ Lãng tắt đèn pin trên điện thoại đi, bước nhanh về phía cửa nhà tắm.
Mãi đến khi nhận ra không nghe thấy bất cứ tiếng bước chân nào đuổi theo đằng sau hắn mới dừng lại, quay đầu nhìn về phía Dương Quyển.
Dương Quyển cúi đầu tìm điện thoại trên người, cậu muốn tự lấy điện thoại của mình ra bật đèn.
Nhưng tìm được một lúc cậu mới chợt nhớ ra vừa nãy điện thoại của của mình đã bị Chu Nam Tầm lấy đi mà gã vẫn chưa trả lại cho cậu.
Dương Quyển không nói tiếng nào, cậu vươn tay sờ sờ đi men theo vách tường.
Hạ Lãng quay ngược trở về với bước chân nặng nề, hắn vừa định đưa tay ra đỡ lấy cậu theo phản xạ.
Tay đã đưa lên được nửa chừng thì đột nhiên ngừng lại.
Hạ Lãng bực mình cầm vạt áo mình nhét vào tay Dương Quyển.
“Sau khi ra ngoài tự giác mà buông tay ra, nghe thấy không?”
Dương Quyển ồ một tiếng, bàn tay túm lấy vạt áo hắn cũng không dám túm quá chặt.
Sau khi trả lời cậu còn lo rằng mình đáp nhỏ quá Hạ Lãng sẽ không nghe được bèn gật đầu khẳng định bằng vẻ mặt nghiêm túc.
Hạ Lãng thấy hết, hắn không khỏi thầm khịt mũi coi thường, tiếp đó đi thẳng ra ngoài.
Người kia dáng cao chân dài nên bước chân cũng rộng.
Dương Quyển không thể không tăng tốc đuổi theo phía sau hắn.
Hai tiếng bước chân hỗn loạn cùng vang lên nghe vô cùng trật nhịp.
Mãi một lúc sau Hạ Lãng mới nhận ra được việc mình đi quá nhanh nên bèn thả bước chậm lại mà không hề báo trước.
Dương Quyển đi theo sau hắn bất ngờ không phanh kịp nên cả khuôn mặt chân thực va vào sau gáy hắn.
Hạ Lãng chạm phải hơi thở ấm áp kia thì tóc gáy dựng đứng hết cả, vèo một cái đẩy cậu ra xoay người lại.
Hắn hạ giọng nhắc nhở Dương Quyển: “Cách xa tôi ra một chút”.
Cái tay đang túm vạt áo Hạ Lãng của Dương Quyển trong nháy mắt túm vào hư không.
Cậu xin lỗi bằng giọng cô đơn: “Xin lỗi, tôi không cố ý”.
Hai người đi tới cửa bên kia, ngoài cửa có ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống.
Hạ Lãng bước qua ngưỡng cửa khá thấp, không muốn xen vào chuyện của người kia nữa.
Hắn cau mày hỏi: “Bây giờ có thể thấy đường rồi đi”.
Dương Quyển vẫn đứng phía trong cửa ngoan ngoãn gật đầu: “Thấy đường rồi”.
“Thấy đường rồi thì tự đi ra đi”.
Hạ Lãng nhìn cậu, nói một cách cường điệu.
“Tôi đưa anh tới đây đã coi như là giúp đỡ hết lòng -”
Giữa lúc Hạ Lãng đang nói thì Dương Quyển bước ra.
Khuôn mặt cậu đầy vẻ điềm tĩnh, tay chân cũng ở trong trạng thái khá thả lỏng.
Cậu mở to mắt giơ chân lên bước ra ngoài -”
Ngay lập tức mũi giày không chật chút nào vướng phải cái ngưỡng cửa không cao lắm kia.
Cả người Dương Quyển mất đà ngã xuống.
Trong thế ngàn cân treo sợi tóc Hạ Lãng nhanh chân bước tới đưa tay túm lấy cổ áo cậu.
Hắn vừa cẩn thận tránh việc phải tiếp xúc thân thể với cậu vừa nhấc cậu đứng vững lại.
Gân xanh trên thái dương Hạ Lãng mơ hồ hiện lên: “Rốt cuộc là anh bị cận hay sắp mù luôn rồi?”
Dương Quyển nóng mặt chà sát đầu ngón tay.
Cậu cố tỏ ra bình tĩnh đưa tay lên vuốt phẳng cổ áo.
“Cận 4,5 độ”.
Cậu ngượng ngùng đáp.
Lúc đi vào thì cậu bị Chu Nam Tầm kéo vào nên căn bản không để ý cửa hông của nhà tắm này còn có ngưỡng cửa.
Trong đầu Hạ Lãng đấu tranh một lúc, cuối cùng hắn vẫn không bỏ Dương Quyển ở lại mà đi.
Hai tay hắn đưa trở lại trước cổ áo Dương Quyển, nắm cổ áo dẫn cậu đi về phía trước.
Cỏ áo vừa mới được Dương Quyển vuốt phẳng lại đã bị hắn túm đến mức nhăn nhúm.
Cậu hé miệng nhưng không phát ra tiếng, cuối cùng vẫn chọn không nói thêm gì.
Vốn dĩ Hạ Lãng chỉ định dẫn cậu đến chỗ có ánh đèn đường nhưng lại phát hiện khoảng cách giữa các đèn đường hơi xa nhau.
Hơn nữa từ đầu đến cuối Dương Quyển đều giống y như đồ trưng bày, yên tĩnh đi bên cạnh hắn.
Đến lúc Hạ Lãng phản ứng lại thì hai người đã đi tới gần ký túc xá rồi.
Gần nhà ăn số ba có hai khu ký túc xá, bên trái là ký túc xá của sinh viên hệ đại học, bên phải là ký túc xá của sinh viên trao đổi và nghiên cứu sinh.
Cổng chính của hai khu ký túc xá cách nhau khá xa, cổng sau lại vừa khéo nằm cùng một chỗ, chỉ cách nhau một con đường hẹp.
Ký túc xá của Dương Quyển ở sát cổng sau, thậm chí nếu có người đi ngang qua con đường nhỏ này cũng có thể nhìn thấy bóng dáng bọn cậu xuyên qua ban công.
Đến trước cổng sau ký túc xá thì Hạ Lãng buông cậu ra, hắn nói bằng giọng mất kiên nhẫn: “Tới đây đã được chưa”.
Dương Quyển dùng giọng điệu thành khẩn nói cảm ơn: “Cảm ơn”.
Hạ Lãng lạnh mặt đi về phía ngược lại.
Dương Quyển ngẩn người, sau đó đột nhiên đưa tay cản hắn lại.
Hạ Lãng tránh khỏi cánh tay kia của cậu, sắc mặt không tốt, quay đầu lại hỏi: “Còn sao nữa?”
“Cậu có cách liên lạc với Chu Nam Tầm không?” Dương Quyển do dự một lát rồi vẫn chọn cách hỏi thẳng hắn.
“Anh còn định tìm nó làm gì?” Lông mày Hạ Lãng nhíu chặt.
“Vừa nãy nó còn chưa đánh vào người anh đâu, anh còn muốn tự mình dâng tới cửa cho nó đánh à? Nếu chuyện này tái diễn lần nữa anh cũng đừng có mà hi vọng tôi lại – “
Như thể muốn nghe hắn nói rõ hơn, Dương Quyển quay hẳn lại, để lộ ra nửa gương mặt bên phải đã chìm trong bóng tối.
Hạ Lãng bỗng nhiên hoàn toàn mất tiếng.
Trên đường từ nhà tắm cũ tới ký túc xá, hoặc là vì ánh sáng quá mờ hoặc là vì vị trí đứng của hai người, thêm cả vì Hạ Lãng cố gắng né tránh hết sức có thể nên gần như hắn chưa từng nhìn rõ má phải của Dương Quyển.
Giờ đây hắn đã thấy rõ mồn một, gò má bên phải của Dương Quyển đã sưng tấy cả lên.
Hạ Lãng ngơ ngác trong một giây ngắn ngủi.
Lúc định thần lại thì hắn đã đưa tay túm lấy cằm cậu, thô lỗ bẻ cằm đối phương quay về hướng mình.
Giọng hắn chứa đầy giận dữ: “Nó đánh anh?”.
Dương Quyển cũng choáng váng theo hắn, cậu trả lời theo bản năng: “Gã không đánh tôi”.
“Mặt anh bị sao vậy?” Hạ Lãng buông tay lùi lại một bước, từ trên cao nhìn xuống cậu.
Dương Quyển chậm chạp chớp mặt một cái rồi lập tức đưa tay sờ lên mặt mình.
Tới lúc sờ đến vị trí gò má thì ngay lập tức có cảm giác nhói đau.
Dương Quyển không dám dùng tay sờ nữa, cậu giải thích không mấy chắc chắn: “Lúc nãy mặt va phải tường, hình như kính áp tròng cũng vì va chạm mà rơi mất vào lúc đó”.
Lúc nói đến chuyện này, khuôn mặt cậu chứa đầy mờ mịt, không giống giả vờ.
Ánh mắt Hạ Lãng trở nên nghiêm nghị như có thể xuyên thủng cậu bất cứ lúc nào.
“Lẽ nào anh hoàn toàn không có cảm giác gì sao?”
Dương Quyển dùng hai giây để hồi tưởng lại sau đó ngẩng mặt, mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn hắn, hiền lành tốt tính trả lời: “Hình như là không có”.
Hạ Lãng đối diện cậu bằng gương mặt không biểu cảm.
Nếu hôm nay đổi lại là lão Tứ đứng ở đây, thấy dáng vẻ người này thành thạo sử dụng thủ đoạn giả vờ đáng thương để chiếm