Sau khi Thiệu Diệp xuất hiện có nói rằng khoảng nửa tiếng nữa Liêu Trường An sẽ tới đây.
Hạ Lãng nghe vậy thì càng không muốn ở lại lâu thêm.
Hắn kéo Dương Quyển đứng dậy để đi về.
Thiệu Diệp cũng muốn về trường nên đi theo mấy người Hạ Lãng luôn.
Đến khi xuống thang máy tới bãi đậu xe, Thiệu Diệp dang tay ôm lấy vai Hạ Lãng, cố ý kéo hắn đi chậm lại phía sau rồi hỏi nhỏ: “Cậu với người kia xảy ra chuyện gì vậy? Không giận nữa à?”
Hạ Lãng tràn đầy phức tạp trả lời: “Anh ấy đã giải thích rồi”.
Thiệu Diệp kinh ngạc đến mức lông mày nhướng cao: “Người ta nói gì cậu cũng tin?”
“Sao lại không tin?” Hạ Lãng hỏi ngược lại với vẻ mặt như thường.
Thiệu Diệp bày ra biểu cảm một lời khó nói hết rồi thầm đánh giá hắn, cuối cùng cậu ta hỏi với giọng vô cùng lo lắng: “Có phải cậu bị người đó bỏ bùa rồi không?”
Nhất thời mặt Hạ Lãng đầy vẻ giận dữ, hắn dùng giọng điệu lạnh lùng cười nhạo Thiệu Diệp: “Tớ thấy có cậu mới uống nhiều đến mức đầu óc ngớ ngẩn rồi”.
Đầu óc Thiệu Diệp rất tỉnh táo.
Thấy có vẻ đối phương không muốn nhiều lời thế là cậu ta thay đổi cách hỏi: “Vậy cậu nói cho tớ nghe thử xem người kia giải thích với cậu thế nào rồi?”
Hạ Lãng nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía cậu ta.
Lúc này hắn mới nhớ tới hình như còn có một số việc mà Thiệu Diệp vẫn chưa biết.
Nhớ đến chuyện này, Hạ Lãng vô cùng sung sướng nheo mắt lại: “Cậu chắc chắn muốn nghe hả?”
Thiệu Diệp cố gắng bỏ qua cảm giác bị ánh mắt của Hạ Lãng nhìn chòng chọc tới mức sống lưng lạnh ngắt, cậu ta gật đầu như thể chuyện đương nhiên: “Sao tớ lại không thể nghe?”
Hạ Lãng dường như rất vui vẻ vỗ vỗ vai cậu ta.
“Nếu muốn hỏi nguyên nhân gốc rễ tại sao anh ấy lại gạt tớ, thì phải nói là vấn đề nằm trên người cậu”.
Hắn nói vậy làm Thiệu Diệp cảm thấy không hiểu ra làm sao, cậu ta không nhịn được đưa tay lên chỉ vào mình: “Tớ á?”
“Cậu chưa quên người yêu cũ chứ?” Hạ Lãng hỏi.
“Người yêu cũ nào?” Khuôn mặt Thiệu Diệp lộ vẻ phiền muộn, cậu ta có quá nhiều người yêu cũ, ai biết Hạ Lãng muốn nói đến người nào.
“Đàn em học ở viện mỹ thuật ấy hả?”
“Người yêu cũ trong game ấy”.
Hạ Lãng xì khẽ một tiếng.
“Dương Liễu Ti Nhi”.
Thiệu Diệp nhớ ra gì đó gật đầu.
Hạ Lãng nhìn về phía cậu ta với vẻ mặt sâu xa không rõ.
“Dương Liễu Ti Nhi nghi ngờ cậu trêu ghẹo ph óng đãng khắp nơi.
Vì muốn thu thập chứng cứ bóc phốt cậu trên diễn đàn nên người ta đành nhờ Dương Mao Quyển dùng tài khoản nữ tiếp cận tài khoản phụ của cậu”.
Hắn như thể hóng trò vui không chê chuyện lớn, bổ sung: “Hai người bọn họ đúng là bạn cùng phòng ngoài đời thật đó”.
Thiệu Diệp: “…”
“Dương Liễu Ti Nhi cũng là đàn ông sao?” Cậu ta không dám tin hỏi lại.
Hạ Lãng nhíu mày cười nhạt rồi lướt qua cậu ta, nhanh chân đi về phía trước không trả lời thêm tiếng nào nữa.
Phía sau yên tĩnh lại khoảng chừng hai, ba giây.
Đột nhiên, âm thanh hùng hổ Thiệu Diệp phát ra bùng nổ vang vọng khắp cả bãi đậu xe rộng lớn.
Nụ cười của Hạ Lãng càng thêm sâu, nhất thời hắn cảm thấy cả người vừa vui sướng vừa sảng khoái.
Trên đường về trường Thiệu Diệp vẫn luôn tự mình tiêu hóa cái chân tướng mình mới đột ngột biết được này.
Bị chuyện này chặn ngang nên cậu ta cũng quên mất chuyện phải dò hỏi xem rốt cuộc giờ Hạ Lãng và Dương Quyển có quan hệ gì.
Từ trước đến giờ xe của Hạ Lãng đều đỗ trong bãi đậu xe ở thư viện trường, trên đường đến đây đúng lúc cũng phải đi qua tòa nhà thí nghiệm của Dương Quyển.
Dương Quyển xuống xe ở con đường bên cạnh rồi đi thẳng vào tòa nhà thí nghiệm luôn.
Còn lại hai người đi theo Hạ Lãng đến thư viện.
Có điều dường như hôm nay vận may của họ không được tốt, Hạ Lãng lái xe một vòng quanh bãi đậu xe mà vẫn không tìm được chỗ trống nào để đậu xe.
Lão Tứ ngồi hàng sau thuận miệng nhắc hắn: “Trước tòa nhà thí nghiệm chỗ Dương Quyển xuống xe không phải cũng có một cái bãi đậu xe sao? Chỗ đó cũng không cách thư viện quá xa, hay là cậu quay xe sang bên đó để đi”.
Hạ Lãng không nói gì mà quay ngược đầu xe đi dọc theo đường trở lại, cuối cùng thì đậu xe ở một chỗ trống trong bãi đậu xe trước cửa tòa nhà thí nghiệm.
Ba người cùng xuống xe trở về ký túc xá.
Về đến phòng thì họ thấy lão Triệu có ở trong ký túc xá, Hạ Lãng bắt người kia tự vệ sinh sạch sẽ bàn học và giường chiếu của mình rồi mới để cậu ta đi”.
Từ lần trước, sau khi Dương Quyển tới ký túc xá của bọn họ thì mỗi lần lão Triệu về đến phòng nhất định sẽ bị Hạ Lãng bắt đi dọn vệ sinh chỗ của cậu ta trong phòng.
Tối hôm đó Hạ Lãng và lão Tứ đi bơi ở bể bơi của trường, lúc đi ra đã khoảng 10 giờ rồi.
Hạ Lãng chợt nhớ ra có đồ lấy từ chỗ người bạn ở đại học thể thao vẫn còn để trong cốp xe chưa đem về.
Hắn ném túi đựng đồ bơi cho lão Tứ rồi tự mình đi bộ đến chỗ dừng xe hồi chiều để lấy đồ.
Giờ này thư viện đã đóng cửa rồi.
Sinh viên đến học bài buổi tối cũng đều trở về ký túc xá hết, trên đường thỉnh thoảng mới thấy lác đác một hai người.
Hạ Lãng đến trước tòa nhà thí nghiệm lấy đồ, sau khi đóng cốp xe lại định đi về thì không nhịn được lại ngẩng đầu nhìn lướt qua trên lầu.
Cả tòa nhà đều đã tắt đèn tối thui, chỉ có căn phòng thí nghiệm thứ nhất bên trái lầu sáu là vẫn sáng đèn.
Bước chân Hạ Lãng hơi dừng lại, tuy rằng trong lòng hắn biết khả năng Dương Quyển ở trong căn phòng kia không cao nhưng hai chân lại vẫn cứ dừng tại chỗ không đi được.
Vừa khéo đúng lúc này có người mở cửa lớn của tòa nhà bước ra từ bên trong.
Khóe mắt Hạ Lãng nhìn thấy cánh cửa đang từ từ đóng lại.
Đến lúc hắn nhận ra mình đang làm gì thì bản thân đã nhanh chân bước qua cửa đi vào trong rồi.
Thang máy vừa mới được sử dụng trước đó mấy phút đang dừng ở lầu 1, Hạ Lãng ấn mở thang máy đi vào rồi đi thẳng lên lầu 6.
Sau khi ra khỏi thang máy, hắn đi về phía bên trái, nơi phòng thí nghiệm đang còn sáng đèn.
Tiếp đó, dưới ánh đèn sáng trưng ở hành lang, Hạ Lãng đụng phải Dương Quyển đang mở cửa ra ngoài vứt rác.
Dương Quyển sững sờ tại chỗ, đến nửa ngày sau cậu mới nhớ ra trên tay mình còn cầm túi rác.
Cậu quay người đi đến bên thùng rác bỏ rác vào rồi nhìn về phía Hạ Lãng đứng cách vài bước ngoài hành lang với vẻ mặt ngoài ý muốn.
Cậu hỏi hắn một cách không chắc lắm: “Cậu đến tìm tôi có chuyện gì không?”
Hạ Lãng nghe thấy câu hỏi này thì khựng lại ngơ ngác.
Ngay chính hắn cũng không biết tại sao mình lại đi thang máy lên đây.
Sắc mặt hắn hơi mất tự nhiên, không biết trả lời thế nào nên đành trầm mặc.
Dương Quyển còn tưởng rằng đối phương không phải đến tìm mình.
Nghĩ đến vừa nãy mình tưởng bở thế nào, mặt cậu lại bắt đầu đỏ lên.
Để che dấu cảm xúc của mình, Dương Quyển vội lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn đồng hồ trên đó: “Nếu như cậu tới bận việc thì chắc phải đợi sáng mai quay lại -”
“Tôi tới tìm anh”.
Hạ Lãng thừa nhận với vẻ mặt lạnh nhạt.
Nhân lúc Dương Quyển cúi đầu thì hắn đã ổn định lại những cảm xúc phức tạp trong lòng.
Hắn tháo đồng hồ trên tay xuống mà không để ai biết sau đó nhét vào trong túi quần.
“Đồng hồ của tôi mất rồi, hôm nay anh có từng thấy nó không?”
Nói xong hắn giả vờ cau mày lại, bước chân tiến lên vài bước đến gần cậu rồi giơ cổ tay trống rỗng lên cho cậu nhìn.
Dương Quyển không nghĩ ra lắc lắc đầu: “Tôi không thấy đồng hồ ở đâu cả”.
Dường như Hạ Lãng rất khó chịu với câu trả lời của cậu.
“Anh thử cẩn thận nhớ lại một lần nữa xem”.
“Được”.
Dương Quyển không nghi ngờ hắn, cậu quay đầu chỉ về phía phòng thí nghiệm.
“Có thể để tôi vào trong tắt đèn trước không?”
Hạ Lãng hơi nhấc nhẹ cằm ra hiệu cho cậu đi nhanh về nhanh.
Dương Quyển quay trở lại phòng thí nghiệm, sắp xếp tài liệu và dụng cụ xong, hoàn thành bước làm việc cuối cùng rồi đóng cửa đi ra.
Lúc Hạ Lãng xuất hiện thật ra cậu cũng đang chuẩn bị đóng cửa về ký túc xá, vậy nên mới có thể ra ngoài vứt rác.
Hai người đi song song về phía thang máy.
Trong lúc này Dương Quyển bắt đầu nghiêm túc nhớ lại xem có từng thấy đồng hồ đeo tay của Hạ Lãng ở chỗ nào khác không.
Cậu cúi đầu nhìn mặt đất nên không tự chủ được mà bị bỏ lại phía sau Hạ Lãng.
Còn chưa đi tới chỗ thang máy thì ngọn đèn trên hành lang bỗng vụt tắt không hề báo trước.
Toàn bộ tầm nhìn của Dương Quyển thoáng chốc đã rơi vào bóng tối đặc quẹo.
Cậu đứng trong hành lang tứ phía bị bao quanh, không có ánh đèn hỗ trợ thậm chí không có cách nào có thể tìm được vị trí cụ thể của Hạ Lãng.
Dương Quyển vội nhấc chân đạp đạp xuống mặt đất để làm đèn sáng lên lại.
Nhưng từ đầu đến cuối bóng đèn trên đỉnh đầu vẫn không hề phản ứng.
Chất giọng nặng nề của Hạ Lãng vang lên trong bóng tối: “Đừng giẫm nữa, đèn thang máy cũng tắt rồi”.
Nghe thấy tiếng vang phát ra từ bước chân đối phương, Dương Quyển ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Quả nhiên là không thấy bất cứ cái đèn báo màu đỏ nào.
Lúc này cậu mới nhận ra một cách muộn màng, chắc là bị cúp điện đột ngột rồi.
Hạ