Lực bàn tay đang để trên gáy Dương Quyển bỗng nhiên biến mất, Hạ Lãng ngồi bên cạnh sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng chăm chú xem phim.
Chuyện này khiến Dương Quyển cảm thấy hoang mang, cậu còn nghĩ chuyện vừa xảy ra vừa nãy liệu có phải chỉ là ảo giác của mình hay không.
Trong lúc cậu còn ngơ ngác thì bộ phim đã trôi qua hết nửa cuối.
Sau khi bộ phim kết thúc, ánh sáng trong rạp sáng lên, khán giả đứng dậy rời khỏi chỗ.
Lúc lão Trần và bạn gái anh đi về phía bọn họ thì còn đang luôn miệng trò chuyện về nội dung đặc sắc của bộ điện ảnh.
Hạ Lãng rất tự nhiên tham gia thảo luận với bọn họ, chỉ có Dương Quyển đứng bên cạnh lại chẳng có chút ấn tượng nào về những tình tiết mà họ nói.Như thể trong lúc xem bộ phim vừa rồi, người bị ảnh hưởng từ đầu đến cuối chỉ có một mình cậu vậy.
Bốn người đi thang máy lên lầu đến khu ăn uống để ăn trưa.
Lúc gọi món, lão Trần cầm thực đơn hỏi: “Hai đứa có thứ gì không ăn được không?”
Hạ Lãng không nghĩ nhiều, mở miệng xổ một tràng: “Rau thơm, rau cần, mướp đắng, nội tạng và cả cà rốt nữa.
Những thứ đó “cô ấy” đều không ăn được”.
Lão Trần trợn mắt há mồm: “Mới yêu thôi mà chú đã nhớ được rõ như thế cơ á”.
Bạn gái lão Trần cũng tỏ vẻ giận, giơ tay nhéo anh một cái.
“Nhìn bạn trai nhà người ta rồi nhìn lại bản thân anh đi”.
Dương Quyển há miệng muốn nói gì đó với Hạ Lãng rồi lại thấy trước mắt không tiện nói, cuối cùng đành coi như thôi.
Bạn gái lão Trần lấy giấy ăn ra bắt đầu lau hết son trên môi.
Dương Quyển không đoán được đây có phải chuyện mà khi ăn cơm con gái bắt buộc phải làm không, cậu do dự trong giây láy, cuối cùng vẫn học theo bạn gái lão Trần, lau sạch son trên môi mình.
Sau khi nhân viên phục vụ đưa món ăn lên bọn họ cũng bắt đầu ăn cơm.
Lão Trần chọn một phần tôm kho tộ, thoạt nhìn thơm ngon tươi mới.
Bạn gái lão Trần làm nũng với anh, đòi anh bóc vỏ tôm cho mình.
Khay tôm cách Dương Quyển khá xa, cậu thành thành thật thật ăn cơm với rau, đũa không hề đụng đến tôm trong khay một lần nào.
Hạ Lãng cụp mắt liếc cậu một cái, hỏi một cách ngắn gọn: “‘Em’ có ăn tôm không?”
Dương Quyển nghe vậy thì vội lắc đầu một cái, ý bảo mình không ăn.
Hạ Lãng nhíu mày hỏi lại: “Không ăn thật hả?”
Dương Quyển suy nghĩ về dụng ý của đối phương khi hỏi câu này một lát, sau đó cậu lấy điện thoại ra gõ chữ hỏi ngược lại: “Cậu muốn ăn hả? Tôi có thể bóc tôm cho cậu”.
Hạ Lãng tặc lưỡi nhẹ một cái, lấy điện thoại trong tay cậu đi, thay vào đó bằng một bát cơm “Ngoan ngoãn ăn cơm của “em” đi”.
Dương Quyển ôm bát cơm gật gật đầu, nếu như bây giờ cậu mà có thể nói chuyện, chắc có lẽ cậu sẽ mở miệng nói một câu “được nha”.
Hạ Lãng tưởng tượng đến dáng vẻ cậu ôm bát ngoan ngoãn nói “được nha” thì khóe miệng hơi cong nhẹ lên, nhưng chính hắn lại không phát hiện ra chuyện này.
Ánh mắt Hạ Lãng cố định trên mặt Dương Quyển một lúc lâu, sau đấy mới chẳng đã thèm mà nhìn đi chỗ khác.
Hắn đeo bao tay vào bắt đầu bóc vỏ tôm.
Lão Trần và bạn gái ngồi đối diện đang tự bơi trong hũ mật của đôi mình.
Lão Trần bóc tôm xong thì bỏ vào bát bạn gái, bạn gái anh lại thì thầm làm nũng: “Anh đút cho em ăn đi”.
Lão Trần cười cười bất đắc dĩ, anh đút thịt tôm đến bên miệng bạn gái, đối phương cắn lấy miếng tôm, nở một nụ cười ngọt ngào.
Lão Trần tiện thể quay mặt qua nháy mắt ra hiệu cho Hạ Lãng, bảo hắn học hỏi đi.
Hạ Lãng thu mắt về, dưới ánh mắt chăm chú của lão Trần và bạn gái anh, hắn giơ con tôm mập tròn lên, gọi: “Tiểu Dương”.
Dương Quyển ngẩng mặt lên khỏi bát cơm, mơ màng không hiểu ra sao nhìn về phía hắn.
Đến khi nhìn thấy con tôm trên tay Hạ Lãng, cậu vội bưng bát lên muôn đón lấy.
Hạ Lãng lại không bỏ tôm vào bát Dương Quyển, hắn đưa thẳng tôm tới miệng cậu, mặt không đổi sắc nói: “Mở miệng”.
Nhất thời mặt của Dương Quyển đỏ bừng cả lên, dưới ánh mắt phấn khích của hai người ngồi phía đối diện, cậu căng thẳng há miệng.
Hạ Lãng bỏ thịt tôm vào miệng Dương Quyển, nhưng rõ ràng lúc này đầu óc cậu đang rất rồi bời, vì thế Dương Quyển ngậm miệng lại theo bản năng, hàm răng nhọn cắn phải ngón tay Hạ Lãng qua chiếc bao tay mỏng, ngón tay mà Hạ Lãng chưa kịp rút lại.
Dương Quyển sợ đến mức trong nháy mắt đã hoàn hồn, cậu lại mở miệng ra, đầu lưỡi vô thức đẩy về phía trước nhằm ý định đẩy ngón tay Hạ Lãng ra.
Nhưng hành động này ở trong mắt Hạ Lãng lại là cậu đang dùng đầu lưỡi linh hoạt mềm mại, li3m nhẹ một cái lên đầu ngón tay hắn.
Ngón tay Hạ Lãng đột nhiên dừng lại, một cảm giác tê dại ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay, làm trái tim cũng bắt đầu tê rần.
Lý trí của hắn đang dần dần bay đi mất, chưa bao giờ Hạ Lãng lại cảm thấy cái bao tay này vướng víu như giờ phút này.
Hắn rút tay về, ánh mắt tối đi.
Hạ Lãng từ từ tháo cái bao tay ra sau đó cúi người kề sát bên tai Dương Quyển, híp mắt lên tiếng: “Anh đừng có li3m tay tôi”.
Sau đó chính mắt Hạ Lãng nhìn thấy cái tay vừa trắng vừa mềm kia đỏ như sắp cháy với tốc độ mà mắt thường cũng thấy được.
Nhất thời trong lòng Hạ Lãng mềm nhũn cả ra.
Dương Quyển phản ứng lại mới đỏ hết cả mặt lắc đầu phủ nhận, đôi mắt long lanh đen nháy tràn đầy vẻ muốn nói lại thôi, hai cái tóc đuôi ngựa cũng vung vẩy qua lại.
Hạ Lãng bị dáng vẻ ấy của cậu đầu độc đến mức đầu óc cũng choáng váng, sự ác liệt vốn đã ngủ đông ở sâu nơi đáy lòng bỗng chốc nhảy lên với chỉ số giá trị càng ngày càng tăng.
Hắn cầm cái bao tay vừa mới tháo xuống giơ lên trước mặt Dương Quyển, thấy giờ cậu không thể mở miệng nói chuyện nên cố ý bắt nạt.
Hắn trầm giọng gằn từng chữ: “Anh tự đi mà xem, li3m đến mức ướt cả bao tay rồi này”.
Đột nhiên Dương Quyển đứng phắt dậy, gây ra động tĩnh lớn đến mức thiếu chút nữa đã đụng đổ ly đồ uống trên bàn.
Hạ Lãng đưa tay đỡ lấy cái ly, cả mặt Dương Quyển nóng bừng, cậu vùi đầu bước thật nhanh ra ngoài.
Hai người ngồi đối diện đang mải mê đút đồ ăn cho nhau bỗng bị tình huống bất ngờ này làm cho hoảng sợ, cả hai không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Lãng, có chuyện gì vậy?
Đầu óc Hạ Lãng tỉnh táo lại, có vẻ giờ hắn mới chợt nhận ra mình đã đùa hơi quá mức.
Hắn chửi thầm một tiếng, vội vàng nói với hai người kia “hai người cứ ăn đi” rồi đứng dậy đuổi theo Dương Quyển.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, hít thở không khí bên ngoài, cuối cùng nhiệt độ trên mặt Dương Quyển mới tan đi.
Cậu đi dọc theo bản hướng dẫn trên đỉnh đầu, tới nhà vệ sinh.
Lúc ngẩng đầu nhìn hai ký hiệu ở hai bên cửa Dương Quyển lộ ra vẻ mặt lưỡng lự không biết phải làm sao.
Nhất định là không thể đi vào nhà vệ sinh nữ rồi, nhưng mà giờ cậu mặc như vậy vào nhà vệ sinh nam thì kiểu gì cũng sẽ bị người ta đuổi ra.
Trong lúc Dương Quyển còn đang ngơ ngác do dự ngoài cửa thì Hạ Lãng đã tìm tới.
Hạ Lãng thấy mặt cậu chỉ đỏ thôi chứ không thấy dấu hiệu của sự tức giận thì lén thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Anh muốn đi WC?”
Lúc này Dương Quyển còn đang hơi không dám nhìn thẳng vào hắn, cậu cúi đầu thấp giọng “ừm” một tiếng”.
Hạ Lãng vào trong nhà vệ sinh nam kiểm tra xem bên trong có người không giúp cậu.
Bây giờ đã qua giờ cơm bình thường rồi, trong nhà vệ sinh cũng không có ai.
Hạ Lãng đứng trong cửa vươn một bàn tay ra nắm chặt tay Dương Quyển, kéo cậu vào nhà vệ sinh, sau đó trở tay đóng cửa lại.
“Anh đi đi, tôi đứng đây trông cho”.
Hạ Lãng buông cậu ra.
Dương Quyển quay người đi vào phòng riêng, váy và tùng váy mặc chồng lên nhau khiến việc đi vệ sinh trở nên bất tiện.
Dương Quyển ở trong phòng vệ sinh riêng rất lâu, lâu đến mức Hạ Lãng phải cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại liên tục.
Thậm chí hắn còn không nhịn được mà giục thì Dương Quyển mới mở cánh cửa đi