Dương Quyển và Trác Lan thay quần bơi xong thì cùng ra ngoài.
Tống Tình chờ bên thành bể bơi tiến lên đón bọn họ.
Trác Lan chờ không nổi nữa, hỏi thăm cô đội trưởng đội bóng trường đang ở nơi nào sau đó vứt bỏ Dương Quyển, lên lầu tìm người kia.
Để lại Tống Tình và Dương Quyển đứng tại chỗ cũ, Tống Tình nhìn chằm chằm Dương Quyển một lát sau đó nở nụ cười.
“Không muốn để em dạy anh thật sao?”
Dương Quyển còn chưa kịp trả lời thì Hạ Lãng đã đi tới từ phía sau hai người, hắn chen vào cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ: “Dạy gì cơ?”
Tống Tình nói: “Dạy anh ấy bơi”.
“Ai dạy?” Hạ Lãng nhạy bén nhìn về phía cô.
“Cô dạy ư?”
Tống Tình gật đầu, giả bộ thoải mái đổi chủ đề: “Hôm nay cậu bơi xong rồi hả?”
“Bơi xong rồi”.
Hạ Lãng nghiêng mặt qua, thong thả nâng cánh tay lên khoác lên bả vai trơn bóng của Dương Quyển.
“Anh muốn học bơi sao? Tôi có thể dạy anh”.
Chuyện hai người quen nhau Tống Tình cũng đã biết, cô không nghĩ nhiều, chỉ ra hiệu cho Hạ Lãng một cách khéo léo: “Hôm nay tôi hẹn anh ấy đến đây đi bơi đó”.
Cánh tay đang khoác lên vai Dương Quyển của Hạ Lãng bỗng hơi cứng lại sau đó lập tức vòng qua sau gáy cậu, ôm cả bờ vai trong khuỷu tay, mặt không đổi sắc mở miệng: “Cô đã đi tìm lão Tứ chưa? Hình như cậu ta có chuyện gì đó muốn nói với cô á”.
Tống Tình ngây ngốc, ánh mắt lướt qua cánh tay đang ôm cổ Dương Quyển của Hạ Lãng sau đó lập tức xoay người: “Vậy giờ tôi đi”.
Sau khi Tống Tình rời khỏi Hạ Lãng lập tức buông tay lùi ra đằng sau.
Nhưng cảm xúc trơn trượt ở bắp tay trong thì vẫn còn đó, trái tim Hạ Lãng nhảy thình thịch.
Việc này hoàn toàn khác với khi tiếp xúc thân thể với Dương Quyển lúc cậu đang còn mặc quần áo, thậm chí Hạ Lãng còn cảm thấy dọc theo làn da bắp tay trong của mình như thể đang bị đốt cháy.
Hắn cũng tự nhận ra bản thân đang có phản ứng thái quá, bèn cúi đầu nhìn Dương Quyển theo bản năng.
Mãi đến tận lúc bắt được vệt hồng ở rái tai người kia lòng Hạ Lãng mới trở nên nhẹ nhõm, dần dần bình tĩnh lại.
Hạ Lãng ra hiệu cho Dương Quyển xuống nước từ vị trí cầu thang cạnh bể bơi.
Dương Quyển nghe theo lời hắn, bước mấy bước về phía cầu thang, sau đó mới nhớ tới chuyện phải nói cho hắn biết: “Tôi không biết bơi”.
“Tôi biết anh không biết bơi rồi”.
Hạ Lãng tặc lưỡi nhẹ một cái.
“Đã nói rồi, tôi sẽ dạy anh”.
Bước chân Dương Quyển lộ rõ vẻ chần chừ, lý do hôm nay cậu tới nơi nay vốn cũng không phải vì để học bơi.
Hạ Lãng thu hết mọi biểu cảm của Dương Quyển vào mắt rồi cấp tốc phân tích để cho ra kết luận, sau đó cả khuôn mặt hắn đều lộ ra vẻ hơi tức giận.
“Thế nào? Chỉ muốn để cho Tống Tình dạy? Tôi thì không được?”
Dương Quyển vội lắc đầu phủ nhận.
“Tôi không có ý đó”.
Cậu suy nghĩ một lát rồi chủ động giải thích: “Hôm nay tôi tới đây không phải để học bơi”.
“Không học bơi thì tới bể bơi làm gì?” Hạ Lãng nhanh chóng nói tiếp.
“Đến để tắm sao?”
Dương Quyển bị hắn nói tới mức mặt đỏ cả lên, cậu hơi hé miệng rồi lại không nói nữa.
Hạ Lãng không nhiều lời kéo tay cậu dẫn đến cầu thang xuống nước.
Mực nước ở chỗ này không phải là chỗ thấp nhất trong bể bơi, nước ở dưới lành lạnh thoải mái, làn nước nhanh chóng ngập đến ngực Dương Quyển nhưng lại chỉ tới bên hông Hạ Lãng.
Hạ Lãng xoay người, khoanh tay lại nhìn cậu chằm chằm không lên tiếng.
Dương Quyển không thể chịu được cái cảnh đối mặt trong thời gian dài như vậy, cậu cuống quýt nhìn sang chỗ khác, nói đúng sự thật với đối phương: “Tống Tình gọi tôi tới”.
Hạ Lãng nhịn rồi nhịn, đuôi lông mày nhướng cao, không khó để nhìn ra cảm xúc rối rén và nhấp nhô kịch liệt trong lòng hắn.
“Tống Tình gọi thì anh đến ngay à? Anh nghe lời cô ta đến vậy à?”
Dương Quyển không biết giờ nên nói cái gì cho phải, chỉ đành cúi đầu chui xuống nước.
Hạ Lãng nghĩ là cậu đang trốn tránh vấn đề của mình, hắn đưa tay vào trong nước, định túm lấy cổ áo sau gáy cậu theo thói quen.
Thế nhưng hắn không nắm được cổ áo mà đầu ngón tay lại chạm phải cái gáy của người kia, lòng bàn tay hắn trượt qua làn da sau gáy, cuối cùng không bắt được gì cả.
Lúc này Hạ Lãng mới nhớ ra đối phương không mặc áo, hắn bất mãn cúi người, xoay ngang cánh tay luồn qua dưới người Dương Quyển, trực tiếp vớt người lên từ trong nước rồi thuận thế ôm vào trước ngực.
Lưng Dương Quyển dính chặt vào lồ ng ngực Hạ Lãng, hạ bộ của hắn trùng hợp cũng để sau thắt lưng cậu.
Đối phương mặc một cái quần bơi ôm sát, dù lúc này hắn vẫn ở “trạng thái” bình thường nhưng Dương Quyển vẫn có thể cảm nhận được sự biến đổi nhẹ ở chỗ thắt lưng.
Cả người Dương Quyển đột nhiên cứng lại, nhất thời cậu căng thẳng đến mức ngay cả chớp mắt cũng quên.
Sự chú ý của Hạ Lãng hiện tại lại hoàn toàn để hết ở chuyện vừa nãy rồi, cánh tay hắn vòng qua ôm chặt lấy eo Dương Quyển, ánh mắt nhìn xuống gương mặt cậu, trầm giọng hỏi: “Anh chạy cái gì mà chạy?”
“Tôi đâu có chạy”.
Dương Quyển nhỏ giọng cãi lại biện hộ cho bản thân.
“Không chạy thì chui xuống nước làm gì?” Vì để càng có thể thấy rõ cậu đang nói dối, Hạ Lãng siết chặt cánh tay đang ôm eo đối phương, theo bản năng nâng lên một chút.
Lần này đến lượt Dương Quyển khó khăn nghiêng mặt sang, cậu hỏi với vẻ đầy mờ mịt: “Không phải tại cậu bảo vậy sao? Cậu nói muốn dạy tôi bơi mà”.
Hạ Lãng bị lời của đối phương chặn họng đến mức nửa ngày sau cũng không biết phải nói gì.
Cũng đúng lúc này hắn mới nhận ra khoảng cách hiện tại của mình và Dương Quyển gần biết bao nhiêu.
Thậm chí còn gần hơn nhiều so với khoảng cách ở nhà vệ sinh hôm qua nữa.
Cái đầu lông cừu xoăn xoăn đã ngâm qua nước biến thành lông cừu ướt nhẹp, mềm mại dính vào da đầu.
Những giọt nước lăn trên tóc