"Ấn phím phía dưới là có thể nói chuyện".
Giọng Dạ Độ Chu vang lên lần thứ hai.
Dương Quyển cúi đầu đánh chữ.
Dương Mao Quyển: Tôi không có mic."Vậy sao?" Dạ Độ Chu rõ ràng không tin, "Là không có mic thật hay là vì không muốn nói chuyện với tôi?".
Dương Mao Quyển: Thật sự không có.
Trong lúc trả lời, Dương Quyển cũng thầm bổ sung trong lòng, cho dù là giả thật sự cậu cũng không thể nói chuyện.
Dù sao chỉ cần mở miệng một cái không phải giọng của mình sẽ bị bại lộ sao.
Dạ Độ Chu cố ý đổi sang giọng điệu đứng đắn nghiêm túc: "Nếu cô không nói lời nào, sao tôi biết được cô thật sự là nữ chứ?"
Bị câu hỏi này đập vào mặt làm Dương Quyển có chút mơ màng, cậu viết rồi lại xóa trên khung nhập, mãi mới sắp xếp lại được câu chữ.
Dương Mao Quyển: Vậy phải làm sao mới có thể chứng minh?
Dạ Độ Chu đang chờ cậu nói câu này, "Lên mạng mua một cái headphones có mic đi".
Dương Quyển cũng không phải quá hoảng.
Bình thường Trác Lan cũng mở mic trong kênh YY của Bang, cậu biết đối phương có máy chuyển đổi giọng nói.
Cho dù là giọng nam thô lỗ nhất, chỉ cần xử lý bằng máy chuyển đổi giọng nói cũng sẽ biến thành giọng nữ ngọt ngào.
Hơn nữa không người nào có thể nhận ra được.
Nếu chỉ cần chứng minh giới tính, không cần phải nói chuyện thường xuyên, cậu cảm thấy có thể mượn máy chuyển đổi giọng nói của Trác Lan một chút cũng được.
Không mấy do dự, Dương Quyển đáp ứng yêu cầu của hắn.
Dương Mao Quyển: Được nha.
Tai nghe yên tĩnh trong chốc lát, Dạ Độ Chu gửi cho cậu hai "chuyển tiếp" trang web.
"Headphones của hai hãng này chất lượng không tồi, cô đặt mua của một trong hai đi".
Dương Quyển nhấn vào liên kết trang web cửa hàng, sau đó mở sản phẩm có lượng tiêu thụ cao nhất kia ra.
"Tôi nghe Dương Liễu Ti Nhi nói, các cô học đại học ở thành phố A?" Dạ Độ Chu hỏi bằng ngữ khí bình thường.
Dương Quyển rũ mắt, nghiêm túc nghiên cứu giới thiệu của headphones, không chú ý tới hắn gọi Trác Lan là "Dương Liễu Ti Nhi" chứ không phải là "Liễu Liễu".
Xem xong cậu quay lại YY trả lời hắn.
Dương Mao Quyển: Phải
"Hai cửa hàng này đều cách thành phố A khá xa, headphones phải đợi ba bốn ngày".
Dạ Độ Chu tâm huyết dâng trào, bỗng nhiên trong đầu nổi lên suy nghĩ muốn nghe giọng cậu nói chuyện, "Tôi còn có một cái headphones không dùng, cô cho tôi địa chỉ đi tôi gửi qua cho.
Chuyển phát nhanh cùng thành phố chỉ mất nửa ngày thôi".
Dính đến thông tin cá nhân trong hiện thực, Dương Quyển cực kỳ cẩn thận từ chối hắn.
Dương Mao Quyển: Không cần đâu, tôi có thể tự mua..
Không nhận được đáp án như mong muốn, Dạ Độ Chu thay đổi phương pháp thuyết phục: "Bán cho cô 50 đồng thôi, đưa địa chỉ trường học là được rồi, không cần tỉ mỉ đến mức đưa cả số phòng ký túc xá đâu.
Tôi có số điện thoại của cô cũng chẳng để làm gì, tôi không thích gọi điện với bạn trên mạng".
Dương Quyển nghe vậy thì từ từ chớp mắt một cái.
Hóa ra là muốn bán tai nghe.
Mục đích chơi game cũng chỉ là tạm thời, mua mic mới mà không dùng nhiều cũng phải bỏ không, vậy nên không cần mua loại đắt quá.
Giá mà Dạ Độ Chu bán tiện nghi hơn mấy cửa hàng trên mạng rất nhiều.
Dương Quyển cân nhắc lợi và hại một cách nhanh chóng, sau đó đồng ý.
Dương Mao Quyển: Làm sao để gửi tiền cho cậu?
Dạ Độ Chu không vội trả lời điều này, "Cô gửi địa chỉ cho tôi trước đi".
Dương Quyển gửi địa chỉ trường học cho hắn.
Dạ Độ Chu nhìn thấy địa chỉ, thần sắc có chút vi diệu.
Một lúc lâu sau mới hỏi lại cậu: "Cô là sinh viên đại học A?".
Dương Mao Quyển: Phải
Gián điệp nhỏ còn là một học bá cơ đấy.
"Cô cận 4,2 độ thật hả?" Dạ Độ Chu lại hỏi.
Dương Mao Quyển: Phải
Dạ Độ Chu không lên tiếng, hình dung trong đầu cả nửa buổi.
Cuối cùng, hình tượng nữ sinh khô khan vô vị mang gọng kính đen, tóc mái dày chỉnh tề che mất cái trán, không giỏi giao lưu với người khác phái nhảy lên trong đầu hắn.
Ngọn lửa nhỏ vừa nhen nhóm nơi đáy lòng hắn lập tức lùn đi mấy phân, niềm hứng thú với giọng nói của Dương Quyển nháy mắt cũng sụt giảm.
"Cơ sở nào vậy?" Chợt thấy thiếu sót trong địa chỉ, Dạ Độ Chu lên tiếng nhắc nhở, "đại học A có rất nhiều cơ sở".
Dương Quyển vội vã gửi thêm thông tin cơ sở học.
Cuối cùng Dạ Độ Chu trả lời cậu: "Năm mươi đồng kia cô cứ đổi thành tiền game đi, mai tới trạm dịch gửi bưu phẩm cho tôi".
Dương Mao Quyển: Được nha.
Cả nhóm QQ và nhóm YY đều đã thêm hết rồi, cũng không còn chuyện gì để nói.
Hai người chào tạm biệt lẫn nhau rồi lần lượt logout.
Dương Quyển đứng dậy nhìn phía sau, thấy Trác Lan vẫn đang chơi game thì đem ghế lại gần đối phương ngồi xuống.
Cậu không nói tiếng nào nhìn màn hình game của Trác Lan.
Trác Lan gỡ tai nghe trùm đầu xuống, đeo trên cổ, tranh thủ quay đầu lại hỏi cậu: "Thêm số QQ và YY rồi đúng không?"
"Xong rồi, nhưng mà có chuyện".
Dương Quyển nói.
Trác Lan tung ra một chiêu lớn, điều khiển nhân vật game nhảy ra sau rồi thuận miệng hỏi: "Chuyện gì thế?"
"Dạ Hắc Phong Cao nói muốn nghe giọng tớ." Dương Quyển báo lại theo đúng sự thật.
Trác Lan ngây người mất hơn nửa giây, trong nháy mắt đó bị quái đánh trúng bèn ngã xuống.
Không vội nhờ đồng đội cứu mình dậy, câu ta nhìn Dương Quyển đầy kinh ngạc, "Cậu đồng ý rồi sao?"
Dương Quyển thật thà gật gật đầu, "Hắn nói là nếu không nghe giọng sẽ không thể chứng thực tớ là nữ sinh."
Trác Lan: "..."
"Chờ tớ đánh xong phụ bản này sẽ kể cho cậu".
Đồng đội chủ động lại cứu mình, Trác Lan ngại không muốn mất tập trung để mất mạng nữa.
Dương Quyển đứng dậy, chuyển cái ghế về trước bàn mình.
Cậu ngồi trên ghế cúi đầu chơi di động chờ Trác Lan đánh xong.
Năm phút sau, Trác Lan chuyển ghế tới trước mặt cậu.
Hai người tập trung thảo luận vấn đề này, sau đó Dương Quyển lên mạng mua một cái máy chuyển đổi giọng nói.
Trác Lan chuyển tiền trả lại cậu trên wechat, Dương Quyển nhận lấy.
Còn việc Trác Lan chiếm chỗ trong thư viện giúp cậu một tháng, bây giờ đổi thành cả học kỳ.
Headphones ngày hôm sau đã tới nơi.
Trác Lan luôn cảm thấy Dạ Hắc Phong Cao gửi headphones cho Dương Quyển là vì muốn thừa cơ tặng quà nhỏ lấy lòng Dương Quyển.
Kết quả lúc mở kiện hàng ra, bên trong ngoại trừ một cái headphones cũng không có thêm gì.
Mặc dù không túi không hộp nhưng cái headphones kia trông vẫn như đang còn mới tinh.
Chiều hôm đó Trác Lan đeo nó hai tiếng trong phòng ngủ, cậu ta phát hiện âm thanh của cái này còn tốt hơn headphones của mình.
Giá của món đồ này chắc chắn không thể nào chỉ có 50 đồng.
Điều này chỉ có thể lừa được Dương Quyển thôi.
Trác Lan càng đoán, trong lòng càng sinh ra oán niệm.
Cậu ta và Dạ Hắc Phong Cao quen biết đã mấy tháng rồi vậy mà đối phương chưa từng đưa món đồ nào cho cậu ta trong hiện thực.
Dạ Hắc Phong Cao mới quen Dương Mao Quyển được mấy ngày chứ.
Trác Lan nhịn không nổi, có chút bắt đầu hoài nghi cuộc sống.
Thêm vào đó hoài nghi cả nghị lực của bản thân.
Mấy ngày nay Trác Lan đã nhận được tin nhắn riêng của bạn trên game rất nhiều lần, họ đều nói nhìn thấy tài khoản phụ của Dạ Hắc Phong Cao và Dương Mao Quyển đánh lẻ chơi game cùng nhau.
Trác Lan tìm rất nhiều lý do để bao che.
Thậm chí bởi vì ngại phải giải thích quá nhiều, cậu ta cũng ít khi dùng tài khoản chính, bắt đầu dùng tài khoản phụ mà mình không nói với ai để chơi game.
Gần đây tình cảm của mình và Dạ Hắc Phong Cao đã nhạt dần, tính ra chắc cũng sớm đến lúc phải chia tay rồi.
Trác Lan một mực cho rằng yêu đương qua mạng cùng lắm cũng chỉ có thể duy trì mấy tháng thôi.
Chỉ là mấy người trước đều chia tay trong hòa bình.
Có mỗi lần này, hai người còn chưa chia tay nhau mà Dạ Hắc Phong Cao đã lén lút sau lưng cậu ta, tán tỉnh người khác trong game.
Buổi tối, Dương Mao Quyển trở về đăng nhập game, trước tiên cậu tới trạm dịch ở thành Lạc Dương gửi cho Dạ Độ Chu bưu kiện 25000 vàng.
Lần trước hệ thống gửi cho cậu mười vạn tiền thưởng, Dương Quyển để tiền trong kho hàng không động tới, sau đó cũng không thấy Tạm Biệt Tô Tam xuất hiện.
Dương Quyển gần như đã quên mất sự tồn tại của số tiền kia.
Sau khi hoàn thành chuyện này, cậu chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên bị một thích khách từ trên trời giáng xuống ngăn lại.
Vừa khéo, người này chính là Tạm Biệt Tô Tam đã lâu không liên hệ với cậu.
【Bạn Bè】Tạm Biệt Tô Tam: Đi công tác mấy ngày nên không chơi game.
Em gái còn nhớ anh không?
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Nhớ, tiền thưởng của cậu vẫn còn ở chỗ tôi.
【Bạn Bè】Tạm Biệt Tô Tam: Còn nhớ là được rồi, anh thấy dáng vẻ em đúng là người thật thà biết giữ chữ tín.
Dương Quyển đi vào trong trạm dịch, tìm NPC trông kho lấy tiền, sau đó gửi bưu kiện cho Tạm Biệt Tô Tam.
Tạm Biệt Tô Tam đứng bên ngoài trạm dịch, ngay sau đó đã nhận được bưu kiện.
Dương Quyển ra khỏi trạm dịch, điều khiển Vũ cơ đi tới trước mặt TKTT.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Cậu nhận được chưa?
【Bạn Bè】 Tạm Biệt Tô Tam: Nhận được rồi, cám ơn em gái nhé.
【Bạn Bè】 Dương Mao Quyển: Không cần cảm ơn.
Dương Quyển quay người định đi.
Bỗng nhiên, thân thể Tạm Biệt Tô Tam