Chương 20
Editor: Shandy - 10 chủi, em gái nhỏ chưa biết H là gì.
Ngày hôm sau Triệu Đình Ân thức dậy muộn, lúc xuống lầu, mấy người lớn đã ăn sáng xong rồi.
Trần Đồng ngồi ở chỗ kia uống sữa tươi ăn bánh mì, sau khi nhìn thấy cô xuống lầu, cũng không có hành động gì, chỉ là tốc độ ăn bánh mì chậm lại một chút.
Cô bước chậm rì đi đến bên cạnh anh, trong lòng khẩn trương.
Cha mẹ đang ngồi trên ghế sofa ở gần sát cách đó không xa, cô giống như đang cẩn thận che giấu tình cảm bí mật vậy.
Cầm bánh mì rồi cúi đầu bắt đầu ăn.
Vừa định đưa tay đổ cốc sữa bò, động tác của Trần Đồng còn nhanh hơn cô, anh đè cổ tay cô lại, sau đó thêm một ít sữa vào cốc của chính mình.
Tiếp theo đem cốc đó cho cô.
Triệu Đình Ân nhìn chiếc cốc đó, lén liếc anh một cái, không nhịn được nhếch khóe môi lên, miệng kề sát vị trí anh vừa nhấp môi, uống một ngụm.
"Đình Ân đang đi học ở trường Nhất Trung sao?" Mẹ Trần hỏi.
"Đúng rồi." Mẹ Triệu trả lời.
"Con của tôi học ở Ngũ Trung. Chất lượng giảng dạy và thầy cô đều cao hơn Nhất Trung một chút, học kỳ sau đã là lớp mười hai rồi, nếu không để cho Đình Ân chuyển qua trường khác?"
"Tôi cũng đang nghĩ, đang tìm cách trước, sau đó hỏi ý kiến con bé sau."
Lúc Tô Mạnh báo cho Trần Đồng cậu ta đến nhà ga rồi chờ anh tới đón, Trần Đồng vừa đặt lưng ngủ trưa chưa được bao lâu.
Khó chịu nóng nảy đột nhiên thoáng cái xông tới, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Nhiệt độ bên ngoài cao đến mức anh nhìn thấy rõ hơi nóng nhấp nhô.
Đi ra ngoài đón Tô Mạnh? Anh đâu phải thằng ngu.
Tô Mạnh bám riết không tha lại gọi điện thoại tới.
Trần Đồng hỏi cậu ta tới làm gì, Tô Mạnh nói đến nhìn xem em gái tiên nữ mà anh không chiếm được, nhân tiện đến an ủi tâm hồn bé bỏng yếu ớt dễ tổn thương của anh một chút.
Anh nhéo mi tâm, "Không cần an ủi, chúng tôi bên nhau rồi."
Tô Mạnh ở đầu dây bên kia lập tức câm nín, lát sau mới rống to với cái loa: "Cậu đúng là không phải người mà, vì an ủi cậu mà tôi cố tình đi ngồi tàu điện ngầm hơn một giờ, bây giờ cậu đã thoải mái có tình yêu rồi, đến anh em kết nghĩa đứng ở nhà ga cũng mặc kệ vậy sao?"
Triệu Đình Ân chân trần ngồi xếp bằng trên ghế sofa xem tivi, đang lúc cười đến sung sướng, trên mặt chạm phải bờ môi mềm mại.
Cô giật mình đến nỗi trực tiếp co người về phía sau, nhìn thấy mặt Trần Đồng xong, cô lại sốt ruột ngó nghiêng bốn phía, phát hiện không có ai thì mới thả lỏng vẻ mặt căng thẳng xuống.
Cô giận anh: "Anh có thể đừng dọa em như vậy được không,"
Trần Đồng nhéo mặt cô, "Muốn cùng đi gặp bạn của anh không?"
Triệu Đình Ân nhướng mày, kinh ngạc nơi đáy mắt.
Anh dường như đã nhìn thấu cô đang nghĩ gì, túm bả vai cô một cái: "Nhanh quá à? Sớm muộn cũng phải gặp thôi."
Cô mím môi gật đầu.
Đời trước cô chưa từng gặp bạn bè của anh, chỉ biết là anh làm việc vất vả ở nơi khác, cả ngày đều bận rộn kiếm tiền trả nợ. Cô chỉ có thể chờ anh ở quê, ngày này qua ngày khác, cho dù có hi vọng nhưng lại tịch mịch và buồn chán.
Hôm nay, cô muốn đi gặp bạn của anh, để hiểu anh thêm một chút.
Trong lòng cảm xúc lẫn lộn, cô lại một lần nữa thầm cảm ơn ông trời và vận mệnh.
Trần Đồng tất nhiên không thể dẫn Triệu Đình Ân đi tàu điện ngầm đến nhà ga tìm Tô Mạnh dưới trời nóng như vậy.
Đến lúc mặt trời sắp xuống núi, anh mới ra ngoài cùng cô, đi tới một khu phố thương mại du lịch gần đó.
Tự Tô Mạnh đã tìm được chỗ ở lại còn sắp xếp xong xuôi chỗ gặp Trần Đồng.
Lúc cậu nhìn thấy Triệu Đình Ân thì sửng sốt mất vài giây, sau đó mới kịp phản ứng được cô chính là cô gái nhỏ gặp trong viện phúc lợi thời gian trước, lại nghĩ tới, ngày ấy Trần Đồng nhắm mắt lại nói người cô thích chính là anh.
Cậu chỉ tay vào mặt Trần Đồng lắp bắp nói không nên lời.
Cuối cùng, cậu thở dài một hơi: "Tôi biết ngay mà."
Trần Đồng không quan tâm một loạt hành vi kỳ lạ của bạn mình, chỉ đan chặt tay cô kéo đến trước mặt Tô Mạnh quơ quơ, cười vô sỉ: "Đây là bạn gái tôi."
Năm chữ này lọt vào tai Triệu Đình Ân.
Cô cảm thấy một tiếng ầm vang, thế giới trước mắt đều