Dạ Dung Lâm dựa ra sau ghế, híp mắt nói: “Nhưng anh muốn chai em đã uống rồi, em có cho hay không?”
Kha Âm còn có thể nói gì sao? Tiểu công trúa rõ ràng là muốn uống nước! Vì thế cô nàng gật đầu: “Cho cho cho.”
Dạ Dung Lâm cười mãn nguyện.
Ngồi trên xe hai người mơ màng sắp ngủ, Kha Âm còn đỡ hơn Dạ Dung Lâm một chút.
Nhìn Dạ Dung Lâm đang gật gù, cô vỗ nhẹ vào bả vai gầy của mình: “Anh dựa vào đây ngủ này.”
Dạ Dung Lâm chỉ muốn nói, anh là một người con trai, hẳn là em nên dựa vào anh mới đúng kịch bản chứ! Nghĩ như thế, anh liền đỡ đầu Kha Âm ấn vào trong lồng ngực mình, Kha Âm giãy giụa, anh bá đạo nói: “Ngủ”
Kha Âm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chính em cũng không buồn ngủ.”
“Thế thì ngủ cùng anh.” Kha Âm gật đầu, nghĩ thầm: Tiểu công trúa nói gì cũng đúng.
Trên thực tế, Kha Âm dựa vào người anh lại còn ngủ trước anh.
Thời điểm Dạ Dung Lâm nửa tỉnh nửa mơ còn mở mắt nhìn cô, sau đó hôn trán cô.
Sau khi hai người đằng sau chìm vào giấc ngủ, tài xế điều chỉnh đèn trong xe, không quấy rầy hai người.
Ba giờ sau, xe dừng trước nhà Kha Âm.
Vừa dừng xe là Dạ Dung Lâm tỉnh lại luôn.
Kha Âm thì vẫn còn ngủ trong ngực anh, nhìn như con mèo nhỏ.
Tay anh chạm nhẹ vào má cô, tự nhiên mỉm cười.
Dạ Dung Lâm ôm cô vào nhà đi thẳng vào phòng ngủ đặt cô lên giường.
Tất nhiên đấy chỉ là anh nghĩ, hiện thực thì tàn khốc hơn =))), Dạ Dung Lâm vừa động thì Kha Âm cũng tỉnh.
Cô ngồi dậy, ngáp nhỏ, còn xoa xoa mắt: “Về đến nhà rồi?”
“Ừm.” Dạ Dung Lâm nói với cô, “Trước tiên ngồi trong xe đã tránh bị trúng gió.”
“Ừm.” Tài xế đã xuống xe, quên không điều chỉnh lại ánh đèn, Kha Âm nhìn về phía Dạ Dung Lâm, ánh mắt mê mang.
Cô nàng nuốt nước miếng, do dự mà nói: “Anh có thể dạy em học tiếng của Ngân Giác với Kim Giác được không?”
Dạ Dung Lâm nghe được lời cô nói, trừng mặt ngạc nhiên nhìn, cứ nghĩ là mình nghe nhầm.
Xác định là không sai được.
Bạn giá mình yêu cầu, thân là bạn trai, vẫn nên thỏa mãn cô nàng.
Vì thế Dạ Dung Lâm thanh thanh giọng kêu “Meo” một tiếng.
Kêu xong hai tai anh cũng tự giác đỏ lên, mà yêu cầu này của Kha Âm cũng làm anh thấy xấu hổ.
Lại còn không dám nhìn Kha Âm, nghĩ thầm, như vậy là xong nhỉ? Chẳng lẽ còn muốn anh kêu meo meo mèo meo méo meo =)))
Điều Kha Âm muốn nghe không phải là cái này.
Cô là muốn cùng anh nói chuyện như cách anh nói chuyện với Kim Giác Ngân Giác, là tiếng người mà!
Vì thế cô mất mát giải thích: “Không phải là kiểu này...”
Dạ Dung Lâm quay đầu nhìn cô, mèo không kêu như này thì còn kêu như nào? Chẳng lẽ còn phân nhiều kiểu sao?
Kha Âm duỗi tay, muốn giải thích với Dạ Dung Lâm một chút, ai biết đâu, tự dưng có hai vật từ đâu nhảy ra khiến cô hoảng sợ.
Nhìn kĩ lại, hóa ra là hai tiểu quỷ Ngân Giác, Kim Giác.
Hai con mèo chính là ghé vào tấm kính chắn gió, quay tròn như muốn chui vào trong xe.
Đã hai ngày hai đứa không được gặp Dạ Dung Lâm và Kha Âm, bọn chúng siêu nhớ hai người, hai chân đặt lên mặt kính bày vẻ mặt bán manh rồi kêu meomeo.
Dạ Dung Lâm chỉ hai con mèo, nói: “Là kêu như thế đi?”
Lời Kha Âm định nói bị hai đứa phá quấy, chỉ mất mát gật đầu.
Tối nay, Kim Giác Ngân Giác cuối cùng cũng không ở lại nhà Kha Âm, may mắn là chúng còn nhớ ai là chủ nhân của mình.
Người nuôi mình mấy năm nay là ai.
Dạ Dung Lâm đứng ở cửa nhà Kha Âm, chúc cô ngủ ngon, sau đó lái xe đưa hai tiểu quỷ đi về nhà.
Hai đứa đều ngồi ở ghế phụ, hai chân để lên trên cánh cửa, nó đầu lên hóng nhìn bên ngoài.
Gió đêm thổi khiến lông của chúng bay nhè nhẹ.
Tâm tình Dạ Dung Lâm không tồi, vừa lái xe vừa nói: “Còn biết trở về cùng anh, tính ra hai đứa mày vẫn còn chút lương tâm.”
“Meo meo meo”Kim Giác còn rất tự hào kêu.
Điện thoại của Kha Âm hết pin, về nhà cô sạc pin đang định gọi điện hỏi Dạ Dung Lâm đã về đến nhà chưa thì Dạ Dung Lâm đã gọi đến.
Sau khi nói chuyện xong, đang định tắt máy thì nhìn thấy tin nhắn của viện trưởng Ngôn Dục Cẩn.
Tuy nói là viện trưởng, nhưng Ngôn Dục Cẩn cũng không lớn hơn cô là bao.
Anh chính là người lôi kéo Kha Âm đến Hoài Hải thực tập, sau đó làm việc ở đây.
Cho nên anh ta đã giúp Kha Âm rất nhiều.
Tin nhắn của anh ta cũng rất ngắn gọn: “Tiểu Âm, ngày mai anh về nước.”
Anh tuy là viện trưởng nhưng trình độ rất cao, lại đạt được nhiều giải thưởng, không ít những ca khó đều do anh hội chẩn.
Có thể nói đây là thần tượng của Kha Âm, vừa là thầy vừa là bạn.
Biết được anh sắp về, Kha Âm cũng rất vui, liền trả lời: “Tốt”
Hôm sau, Dạ Dung Lâm đưa Kha Âm đi làm, xuống xe mở cửa cho cô, anh hỏi: “Đêm qua nghỉ ngơi khỏe không?”
Kha Âm gật đầu, “Khá tốt, còn anh”
“Anh không.” Dạ Dung Lâm khởi động xe, có chút muộn phiền.
Kha Âm khó hiểu hỏi: “Là ngủ không sâu sao?”
“Đúng vậy, hai tiểu quỷ kia ầm ĩ bên cạnh anh.”
“Phụt” Kha Âm bật cười.
Lúc bọn chúng ăn vạ chỗ em thì anh oán hận, ghét bỏ chúng không có lương tâm.
Giờ