Vì bị khiếm khuyết một phần, nên trên phương diện cảm giác Kha Âm cũng không được nhạy bén.
Tuy rằng năng lực xã giao không mạnh bạn bè cũng không nhiều lắm nhưng lại rất mạnh mẽ độc lập.
Bối Nguyệt Lượng nói làm Kha Âm có chút dao động, nhưng đọc những dòng Dạ Dung Lâm viết thì cô lại tuyệt đối tin tưởng.
Nhìn di động, cười ôn nhu mê người khiến cho Bối Nguyệt Lượng ngây người.
Cô nàng ôm ngực, khiếp sợ nói: “Nhìn cái gì? Cười mê người như vậy, nói cho cậu biết nhá, tớ chỉ thích đàn ông, đừng có mà quyến rũ người ta!”
“Hả?”Kha Âm phục hồi tinh thần, tắt điện thoại, mắt sáng lên như sao: “Không phải.”
“Vừa mới nhắn tin cùng Dạ Dung Lâm.” Bối Nguyệt Lượng hỏi
“Chính xác.”
Bối Nguyệt Lượng cũng không hỏi Dạ Dung Lâm nói gì khiến Kha Âm vui như vậy, hừ, khỏi cần ăn cơm đi, cơm tró ăn no rồi đây này.
Nhưng....!cô nâng má nhìn Kha Âm, nghĩ tầm, trước kia rất ít khi Kha Âm cười vui như vậy.
Kha Âm nhìn thì rất mạnh mẽ, nhưng nội tâm lại rất tinh tế.
Nếu quen biết thì sẽ thấy Kha Âm là người rất thật thà, nếu không có quan hệ gì cô nàng sẽ trốn trong vỏ ốc của mình, tránh cho bị tổn thương.
Người có thể dẫn cô ra khỏi thế giới của mình, có vẻ đã xuất hiện rồi.
“Dù sao những lời tớ vừa nói, cậu đừng giữ trong lòng.”
“Nguyệt Lượng” Kha Âm nghiêm túc nói: “Tớ vừa mới quen biết với anh ấy, mặc kệ về sau thế nào, ngay giây phút này, tớ nghe theo con tim tớ.
Tớ biết cậu quan tâm tớ, tớ rất vui, nhưng lần này tớ sẽ vì mình mà dũng cảm một lần.”
Bối Nguyệt Lượng không nghĩ tới Kha Âm sẽ nói như vậy, cô mỉm cười: “ Tớ phải nói Dạ Dung Lâm đúng là may mắn, có thể theo đuổi được cậu, chắn chắn kiếp trước đã cứu vớt cả dải ngân hà.”
Kha Âm cũng cười theo: “Là cậu nghĩ tớ quá tốt rồi.”
Nếu Kha Âm đã kiên định như vậy, thì Bối Nguyệt Lượng cũng không nói gì nữa, hy vọng sau này Dạ Dung Lâm sẽ luôn đối tốt với Kha Âm như vậy.
“Gọi món thôi, tớ đói quá rồi, vừa ăn vừa thành thật khai báo hai người đã tiến triển đến trình độ nào rồi.”
Đang ăn cơm mà vẫn bị Kha Âm nhét cơm tró ngập mồm thế này.
Vốn dĩ còn nghĩ đến ăn cơm vui vẻ, giờ thì no cơm tró rồi hiuhiu.
Giờ thì Bối Nguyệt Lượng tin tưởng Dạ Dung Lâm rất cưng chiều Kha Âm rồi, cô nàng giơ tay ra kêu Kha Âm dừng lại: “Cậu đừng nói nữa, cẩu độc thân cũng có nhân quyền!”
Kha Âm bật cười không nói nữa.
Sắp ăn xong, Kha Âm nhắn tin cho Dạ Dung Lâm, nói các cô còn ngồi nói chuyện một lúc nữa nên dặn anh đi đường cẩn thận, không cần gấp.
Dạ Dung Lâm nhanh chóng đáp lại: “Được.”
Thực ra anh đã đến quán rồi nhưng không muốn quấy rầy Kha Âm, mà trước đấy đi thanh toán, sau đó lên xe ngồi chờ cô.
Khoảng nửa tiếng sau, Kha Âm gọi điện: “bọn em chuẩn bị về rồi, anh đến chưa?”
Dạ Dung Lâm xuống xe, một tay nghe điện thoại, một tay khóa xe: “Anh ra ngay đây.”
Kha Âm cúp máy cùng Bối Nguyệt Lượng thanh toán nhưng đã có người thanh toán cho mình rồi.
Cô nghĩ là Ngôn Dục Cẩn nên nhắn tin hỏi luôn.
Nhưng anh ấy trả lời không phải.
Kha Âm nghi hoặc nhìn Bối Nguyệt Lượng: “Rốt cuộc là ai nhỉ?”
Bối Nguyệt Lượng ôm mặt, thẹn thùng nói: “Có phải anh đẹ trai nào nhìn trúng mình su đó âm thầm thanh toán.”
Kha Âm: “......!Nghĩ hay ghê, cứ nghĩ mình xinh lắm.
Chỗ này cũng chỉ có tớ chịu được cậu thôi.”
Bối Nguyệt Lượng còn định đáp trả, nhưng lại tia ngay được một anh đẹp trai đang đi về hướng các cô.
Trời ơi đi ăn cơm cũng gặp được mỹ nam, cô hạnh phúc quá mà.
Vừa nhìn, cô vừa chọc Kha Âm: “Tiểu Âm Âm, nhìn đi bên này có một anh trai phải gọi là cực phẩm.”
Kha Âm đang muốn quay đầu lại, thì Bối Nguyệt Lượng ngăn cô: “Phải thật tự nhiên, nhỡ người ta thấy thì sao, ai nha càng lúc càng gần.”
Kha Âm cười cười, rốt cuộc là đẹp trai tới cỡ nào mà có thể làm cô nàng kích động đến vậy.
Kha Âm vừa quay đầu, vừa hỏi: “Anh đến rồi.”
“Ừm, ăn ngon chứ?”
Bối Nguyệt Lượng sững cả người, cũng không nghe Kha Âm trả lời.
Từ từ, có phải ảo giác không vậy? Sao anh zai này có giọng giống Dung Lâm đại thần của mình vậy! Kha Âm có nói Dạ Dung Lâm đến đón, mà còn đang nói chuyện cùng Kha Âm........!Ôi mẹ ơi, đúng là nam thần rồi.
Bối Nguyệt Lượng cảm thấy khí huyết không thông, cần cấp oxy gấp, ôi nam thần! Cô kích động quá, ai tới tát mình một cái đi, giúp mình bình tĩnh chút.
Nam thần đến là quên hết bạn thân, ánh mắt si mê của Bối Nguyệt Lượng cứ nhìn chằm chằm Dạ Dung Lâm.
Sau đó lại nhìn thấy hai người này cầm tay nhau.
Hửm, Bối Nguyệt Lượng tỉnh mộng, còi báo động vang lên không ngừng, chính người này là người đã cướp đi bạn thân của mình.
Diện mạo? Không được, quá xuất chúng; thân hình? Không được, quá tiêu chuẩn; quần áo? Không được, một thân hàng hiệu.
Nhìn đâu cũng không thấy khuyết điểm.
Bối Nguyệt Lượng muốn ngồi xổm xuống viết nhật ký, lần đầu gặp Dạ Dung Lâm, nhìn đi nhìn lại cũng không bắt bẻ được