Dạ Vạn Nham đang lái xe thì hắt xì hơi vài cái, Vân Vãn duỗi tay kiểm tra điều hòa: “Nếu không mình tắt điều hòa? Anh bị cảm sao?”
Dạ Vạn Nham trả lời không cần.
Vân Vãn nghi hoặc nhìn anh một cái: “Sao hôm nay em thấy anh trông rất vui vẻ nhỉ?”
Dạ Vạn Nham cười haha: “Không có Dạ Tiểu Hàm phá đám tất nhiên là vui vẻ thoải mái rồi.
Vân Vãn:....!Chẳng nhẽ anh quên trước đây không nhờ chuyện của thằng nhóc thì anh tán được em chắc.
Lời này mà nói ra chắc Dạ Vạn Nham khóc lóc ỉ ôi luôn mất.
...........
Bên đây Cung Thần Uyên cũng đang lái xe, Cố Miên Miên đang ngồi trên ghế phụ, cô đang nói chuyện phiếm với bạn, không để ý đến anh.
Anh có chút buồn bực: “Đừng xem di động nữa lúc sau lại say xe mất.”
Cố Miên Miên dựa lưng vào ghế: “Đợi em trả lời nốt đã.”
Mười phút trôi qua, Cung Thần Uyên lại nhắc cô tắt điện thoại.
Nhưng căn bản là vợ anh không nghe ra ý “nhìn anh đây này” mắt vẫn dán vào di động.
Cung Thần Uyên đành phải đổi chủ đề: “Không biết Dạ Dung Lâm mang Tiểu Đào đi đâu chơi?”
Nhắc tới con gái bảo bối của mình, Cố Miên Miên cuối cùng cũng bỏ di động xuống, cười nói: “Con gái em xinh như vậy, đi chỗ nào cũng có người yêu thích nhận ra.”
Cung Thần Uyên nhìn cô chăm chú cười ôn nhu: “Ừ, đúng vậy.”
Cố Miên Miên duỗi tay đánh anh: “Miệng ngọt như vậy, có phải sáng ra anh đã ăn kẹo?”
Cung Thần Uyên lập tức lắc đầu: “Không có, nhưng nếu em hôn anh một cái, khẳng định sẽ rất ngọt.”
Cố Miên Miên trong lòng la hét, bụm mặt không nhìn anh.
Cô không thể thừa nhận, cái vị tổng giám bên ngoài lạnh lùng chính là chồng mình đâu! Đã là vợ chồng già rồi, thả thính cái gì nữa.
Dạ Dung Lâm vốn dĩ đặt phòng ở quán ăn, nhưng giờ thêm hai đứa nhỏ không khí lãng mạn biến thành không khí gia đình.
Đương nhiên anh đã hỏi ý kiến của Kha Âm, cô cũng đồng ý.
Lúc gọi món ăn, Kha Âm đưa menu cho hai đứa nhỏ xem trước, hai đứa không biết được nhiều chữ, nhưng đồ ăn đều có hình ảnh minh họa nên cứ nhìn hình mà chọn.
Kha Âm kinh ngạc nhìn bốn ánh mắt ngoan ngoãn nhìn mình chăm chú hỏi Kha Âm: “Chị Kha Âm thích ăn cái gì ạ?”
Kha Âm thật sự cảm động: “Hai đứa chọn món mình thích đi.”
Tiểu Đào đem thực đơn đưa lại cho Kha Âm: “Chị chọn trước đi ạ.”
Dạ Tiểu Hàm nhìn Kha Âm đôi mắt cũng sáng lấp lánh, cậu muốn khẳng định một câu là chị Kha Âm hôm nay thực sự xinh đẹp.
Không giống như hôm đi chơi ở viện hải dương học.
Kha Âm đưa tay xoa má Tiểu Đào, yêu thích không buông: “Bé ngoan, chúng ta cùng nhau chọn, đến món con thích phải nói nhé, được không?”
“Dạ”
Vì thế ba người vui vẻ chọn đồ, bỏ mặc Dạ Dung Lâm qua một bên.
Anh lấy di động ra nhắn cho Dạ Vạn Nham: “Xem như anh đã hiểu rõ vì sao chú muốn đẩy hai đứa nhỏ cho anh.”
Vốn dĩ Kha Âm là của anh, giờ thì xem đi, bị hai đứa nhi đồng thối tai kia đoạt rồi.
Trong lòng anh rất khổ sở nha.
Dạ Vạn Nham nhận được tin nhắn cũng không vội trả lời, anh còn phải quan tâm Vân Vãn nha, nghĩ thầm: Giờ mới biết bị đào hố sao kakaka
Hai đứa nhìn menu không chớp mắt, Kha Âm cúi xuống có thể nhìn được hàng mi rẻ quạt cong vút của chúng.
Hai đứa chọn được món mình thích cũng không chọn nhiều quá.
Tiểu Đào nói: “Cô giáo dạy bọn con không được lãng phí thức ăn.”
Kha Âm đối với Vân Vãn ấn tượng rất tốt: “Cô giáo các con rất tốt.”
Đương nhiên Kha Âm vẫn không quên chiếu cố cho vị Bảo bảo ngồi đối diện kia.
Sau khi ăn xong, cô cũng biết được Dạ Dung Lâm thích ăn món gì, cô hỏi: “Bảo bảo, như này đủ chứ?”
Dạ Dung Lâm không nghĩ tới Kha Âm lại kêu anh như vậy, nhưng cân nhắc một chút thì anh đều thấy oke, món nào anh cũng ăn được.
Vừa ngẩng đầu liền phát hiện Kha Âm đang cười tủm tỉm, Dạ Tiểu Hàm vẻ mặt khiếp sợ nói với Dạ Dung Lâm: “Chú hai! Chú thế mà kêu chị Kha Âm gọi Bảo bảo! Thật là vô sỉ mà.”
Dạ Dung Lâm có chút bực: “Chú vô sỉ cái gì chứ? Không đúng, không đúng” anh nhìn Kha Âm, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đừng gọi anh trước hai đứa nhỏ như vậy....”
Kha Âm nghiêm túc hỏi: “Vì sao chứ? Anh cũng là bảo bảo mà.”
Tai Dạ Dung Lâm đỏ ửng lên, tay cũng bất giác nắm vào: “Anh không phải...”
Dạ Tiểu Hàm ngồi dựa trên ghế, nhìn như ông kễnh con, nhéo tay Tiểu Đào nói: “Chú hai rõ ràng là thích loại xưng hô này, lại còn không thừa nhận, người lớn mà nói dối thì mũi sẽ dài ra nhé.”
Tiểu Đào vẻ mặt ngơ ngác, sao mình không nhìn ra chú Dung Lâm thích xưng hô này nhỉ
Bữa ăn dựa theo thực đơn bọn họ chọn, thời điểm ăn cơm Kha Âm rất chiếu cố hai đứa nhỏ, Dạ Dung Lâm nghĩ thầm, cơ hội của anh đã tới.
Nhìn thấy cô cũng chưa lấy đồ cho mình, anh sẽ chọn cho cô món mà cô thích, ừm miếng thịt này nhìn cũng khá ngon.
Vừa muốn đưa đũa gắp, lại thấy có cánh tay nhanh hơn mình.
Chờ anh phản ứng lại thì đồ ăn đã ở trong bát mình.
Đầu Dạ Dung Lâm đầy dấu hỏi:???
Tâm trạng hôm nay Kha Âm rất tốt: “Em thấy anh giống như thích ăn miếng thịt này, liền gắp luôn cho anh, anh ăn đi.”
Trong lòng Dạ Dung Lâm muốn nát tan, muốn chiếu cố bạn gái ai ngờ lại bị phản ứng ngược! Xin em nhớ rõ anh mới là