La Hạo dò hỏi ý kiến Thịnh Mặc Hàn, Thịnh Mặc Hàn hơi sửng sốt nói: "Anh cùng người đại diện của tôi có cùng ý tưởng."
Lần hoạt động offline này địa điểm tổ chức đều ở Đế Đô, fans đều biết hai người ở Đế Đô, nếu mà không tham gia thì chắc chắn rất nhiều fans sẽ thất vọng.
Để có được thân phận như này hôm nay, thì bọn họ cũng có rất nhiều fans kì cựu kiên trì ủng hộ, mà gần đây Thịnh Mặc Hàn còn nhận được tin nhắn của fans nhắn nhủ đã chờ ngày này 10 năm rồi, hi vọng bọn họ có thể thỏa mãn fans một chút.
Nếu bên Thịnh Mặc Hàn không có vấn đề gì thì hai người sẽ cùng nhau xuất hiện.
Nếu bên Thịnh Mặc Hàn không có vấn đề gì thì hai người sẽ xuất hiện cùng nhau.
La Hạo đi liên hệ với bên sản xuất.
Nghe được tin tức này, bọn họ đều mừng phát điên rồi, hai đại thần cùng xuất hiện trong một khung hình đấy.
Hôm nay là ngày tốt lành gì đâu.
Giải quyết xong chuyện này, Dạ Dung Lâm cuối cùng cũng có thời gian rảnh để chơi cùng Kha Âm và hai đứa bé.
Thịnh Mặc Hàn dẫn Kha Âm và Dạ Dung Lâm đi tìm bọn nhỏ.
Nhà anh ta cũng rất rộng, Husky ngoan ngoãn dẫn mấy đứa ra chỗ xích đu ngồi chơi.
Tiểu công chúa còn cùng Dạ Tiểu Hàm nói: “Nhà tớ cũng có xích đu, là bố tớ làm cho tớ.” sợ Dạ Tiểu Hàm không biết, cô bé còn nhấn mạnh “tự tay làm nhé.”
Dạ Tiểu Hàm liếc nhìn: “Lần trước đến nhà cậu không phải cậu đã nói rồi sao?”
Tiểu công chúa hừ nhẹ, nhéo nhéo vạt váy.
Kim Giác và Ngân Giác đối với chỗ mới đều khá tò mò, không đợi hai đứa nhỏ ngồi, chúng đã tự nhảy lên trước.
Đây là xích đu đôi, hai con mèo ngồi song song với mặt đất, tư thế giống nhau như đúc.
Husky có bạn mới rất cao hứng, vì thế nó lẻn ra sau xích đu, nhổm người lên hai chân trước đặt lên trên mặt xích đu.
Dạ Dung Lâm nắm tay Kha Âm đi bên cạnh Thịnh Mặc Hàn, ba người đi đến là nhìn thấy tình cảnh này.
Kha Âm tò mò hỏi: “Mấy con thú cưng này đang muốn làm gì?”
Thịnh Mặc Hàn lắc đầu, ai mà biết được con chó ngốc nhà anh làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.
Rất nhanh bọn họ biết được lý do nó làm như vậy, nó nhổm lên để đẩy xích đu.
Vốn dĩ hai con mèo đang ngồi yên bình trên xích đu, bỗng nhiên xích đu đung đưa.
Hai đứa nó hoảng sợ, kêu meo một tiếng, lông meo dựng đứng hết lên rồi.
Xích đu không dừng lại, bọn chúng cũng sợ không dám động đậy.
Hai bảo bối nhỏ đứng bên cạnh đều sửng sốt
Tiểu Đào nói: “Oa, con chó này còn biết đẩy xích đu, mình muốn ngồi trên xích đu.”
Dạ Tiểu Hàm nghĩ thầm, không muốn bị so đo với Husky, nhỏ giọng nói: “Cậu muốn ngồi xích đu thì tớ sẽ đẩy cho cậu.”
Tiểu Đào không hài lòng bĩu môi: “Cậu cùng chó sao có thể giống nhau được.”
Kha Âm nghe thấy câu này, cảm giác không nói nên lời.
Husky đẩy xích đu điên cuồng, Thịnh Mặc Hàn là một người đàn ông nên căn bản xích đu chỉ để trang trí.
Husky đã muốn biết cảm giác đẩy xích đu như nào, cuối cùng cũng được thỏa mãn.
Hai con mèo ở trên hoảng sợ kêu meo meo, còn Đá Nhỏ chân ngắn ở dưới chạy tới chạy lui muốn cứu bạn mình, nhưng chân nó quá ngắn, căn bản không làm gì được.
Nó chỉ bất lực ở cạnh husky sủa mấy tiếng như kêu này, mau dừng lại ngay.
Husky dĩ nhiên là không nghe rồi, xích đu bay lên bay xuống làm Kim Giác Ngân Giác cảm giác sắp hỏng mất luôn rồi.
Kha Âm nhìn hình ảnh này mà cười đau bụng.
Từ lần đầu tiên nó bị đưa đến bệnh viện thú y nó đã rất thích Kha Âm, nhìn thấy Kha Âm cười như vậy nó lập tức le lưỡi chạy đến bên cô.
Mà giống chó này từ khi sinh ra đã có bề ngoài nhìn rất ngáo đá do màu lông của chúng.
Đến cả Kha Âm là người rất thích động vật nhỏ cũng muốn hỏi một câu, Husky, mày xác định là mày đang vui sao? Thật sự không phải là nổi điên?
Husky vừa chạy đến bên cô tai vừa run lên hưng phấn, nó còn muốn nhảy chồm lên người cô, đúng là con chó háo sắc!
Dạ Dung Lâm đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, đâu để nó có cơ hội thực hiện, ở nhà anh còn phải canh chừng nghiêm ngặt hai con mèo kia mà.
Vì thế anh đứng trước mặt Kha Âm, Husky không nhìn thấy Kha Âm, khiếp sợ nhìn chằm chằm Dạ Dung Lâm, sau đó phanh gấp, thiếu chút nữa cái mông nó chạm đất.
Mà Thịnh Mặc Hàn đứng sau bọn họ lấy tay che mặt, chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Haizz, anh chính mình nuôi dưỡng con chó ngốc bao nhiêu năm rồi.
Husky không tìm được Kha Âm, tất nhiên là không từ bỏ, nó từ trên mặt đất đứng dậy, nhích mũi ngửi, sau đó kích động chạy vòng qua Dạ Dung Lâm, nhìn thấy được Kha Âm.
Hahaha, ta nói mùi của Kha Âm ở đây còn đậm như vậy, khẳng định ta có thể tìm được.
Nó ngoan ngoãn ngồi dưới đất, cái đuôi không ngừng ngoe nguẩy, ngửa đầu nhìn Kha Âm rồi sủa gâu, tuy rằng Kha Âm cảm thấy bộ mặt của nó không có chút gì liên quan đến cái bộ dạng cầu âu yếm.
Kha Âm còn đang cười, cảm xúc chưa cân bằng lại được, cô bắt lấy cánh tay của Dạ Dung Lâm dựa vào, cười đến