Sau một trận láo loạn thì chuyện kết thúc bằng việc Jerry bị phạt không được ăn cơm tối.
Thịnh Mặc Hàn đuổi bốn con pet ra ngoài để dọn đồ trong phòng, Kha Âm cùng Dạ Dung Lâm dẫn Tiểu Đào và Dạ Tiểu Hàm đi về phòng ngủ trưa.
Dạ Tiểu Hàm nói chúc ngủ ngon với Kha Âm liền đi ngủ luôn mà không cần cô dỗ.
Tiểu Đào thì nằm trên giường rất lâu rồi nghịch ngón tay mình chứ không muốn đi ngủ.
Kha Âm cùng Dạ Dung Lâm cũng không sốt ruột, hai người ngồi đợi ở bên không lên tiếng.
nhưng tay Dạ Dung Lâm cứ táy máy, khi thì kéo vạt áo Kha Âm, hoặc là ôm eo cô, Kha Âm đánh vào tay anh, còn dùng ánh mắt bảo anh dừng tay.
Mỗi lần như thế, anh đều tỏ ra vô tội, làm Kha Âm chỉ muốn lấy gối chụp lên mặt anh mấy cái.
Thấy Tiểu Đào không ngủ, Kha Âm ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy? Có phải em ngủ không quen chỗ không?”
Tiểu Đào nhẹ nhàng lắc đầu
“Thế thì làm sao?” Kha Âm duỗi tay vuốt ve khuôn mặt cô bé.
Tiểu Đào do dự nói:“Em muốn ngủ cùng Kim Giác Ngân Giác.”
Kha Âm có điểm khó xử, sợ rằng có nói cho con bé về chuyện vệ sinh sạch sẽ thì con bé cũng không hiểu rõ được.
Đúng lúc Kim Giác Ngân Giác từ cửa đi vào.
Vốn dĩ cửa đang được đóng lại, mà hai đứa vẫn vào được chứng tỏ vừa học được ở chỗ Jerry rồi.
Bọn nó rất thích Kha Âm và Tiểu Đào, nhưng rất ngoan ngoãn nằm xuống dưới thảm trên sàn nhà.
“Hai đứa vào ngủ cùng chị sao?” Tiểu Đào kích động nói, muốn gọi Dạ Hàm chia sẻ để cho cậu bé nhìn thấy cảnh này.
Đáng tiếc là Dạ Tiểu Hàm đã ngủ mất tiêu rồi.
Kim Giác Ngân Giác ngoan ngoãn kêu một tiếng moew
Dạ Dung Lâm duỗi tay xoa đầu Tiểu Đào: “Bọn chúng muốn cháu ngoan ngoãn đi ngủ, bọn chúng ở chỗ này ngủ cùng cháu.”
“Thật ạ?” Tiểu Đào dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Dạ Dung Lâm, chú thật đẹp trai, thật lợi hại, còn có thể hiểu được tiếng mèo.
Kha Âm bất đắc dĩ nhìn anh, thầm nghĩ, lại bắt đầu lừa bọn trẻ con.
Tiểu Đào cười hì hì, sau đó nhắm mắt đi ngủ.
Không bao lâu cô bé đã chìm vào giấc ngủ.
Dạ Dung Lâm nắm tay Kha Âm, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Hai con mèo nằm lại trong phòng nhưng chỉ có Kim Giác đi ngủ.
Hai con mèo thấy Tiểu Đào nằm như nào thì cũng bắt chước làm theo như thế.
Đem chân trước duỗi ra chặn ánh mặt trời chiếu vào bên ngoài cửa sổ, trông cảnh tượng rất là hưởng thụ.
Nhưng Kha Âm phát hiện ra là Ngân Giác vẫn còn đang mở mắt, bình thường lúc này là nó sẽ ngủ mà.
Kha Âm ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Ngân Giác, mà Ngân Giác cũng nhìn Kha Âm.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Sao mày lại không ngủ?” Rõ là bắt chước dáng ngủ của người ta.
Ngân Giác meo một tiếng, có điểm vui sướng.
Nhưng Dạ Dung Lâm lai lôi Kha Âm đi, vì La Hạo đang ở phòng khách đợi bọn họ.
Nhìn thấy Dạ Dung Lâm, La Hạo đang định nói thì bị Dạ Dung Lâm ngắt lời: “Hôm nay là ngày nghỉ, chúng ta không nói chuyện công việc.”
La Hạo khinh thường nhìn Dạ Dung Lâm cùng Kha Âm đang đan ngón tay vào nhau, thầm nghĩ, lúc trước ai là người 24 tiếng đồng hồ chỉ có công việc.
Aaaaaa, Dạ Dung Lâm cuồng công việc của tôi chạy đi đâu mất rồi????
Nếu Dạ Dung Lâm nghe thấy, chắc chắn anh sẽ nói, bị Kha Âm phong ấn rồi.
Dạ Dung Lâm cùng Kha Âm hẹn hò, không tìm quán ăn cũng là đi ra ngoài hóng gió, còn ở nhà Thịnh Mặc Hàn, Dạ Dung Lâm muốn làm cái gì? Xem tivi, đọc tiểu thuyết?
Ai biết được Dạ Dung Lâm lôi kéo Kha Âm ngồi trên sofa, cười tủm tỉm nói: “Đi, bọn mình đi ngắm phong cảnh.”
“Hả?” Kha Âm còn tưởng anh muốn đi xem phong cảnh xung quanh nhà Thịnh Mặc Hàn.
Ai biết được anh lại lôi điện thoại ra down app trò chơi: “Chúng ta lên liên quân ngắm phong cảnh.”
Kha Âm: …..
Dù sao hai đứa bé vẫn còn phải ngủ một lát nữa, Husky thì mang corgi đi đâu chơi rồi, Dạ Dung Lâm càng không muốn thảo luận chuyện công việc với La Hạo, đây là nhà người khác, anh cũng không thể ôm Kha Âm về phòng nghỉ ngơi được, chỉ có thể ngồi chơi trò chơi.
Còn vì sao lựa chọn trò này? La Hạo chơi đấu địa chủ rất giỏi, anh không muốn chơi cùng La Hạo.
Một lúc sau, trò chơi đã tải về thành công, Dạ Dung Lâm cười nói: “Chơi như nào đây? Anh không biết chơi.”
Dù sao cũng rảnh, Kha Âm cầm